Con đường lớn ra khỏi thành phố A thế mà lại kẹt xe.
Thoạt tiên, Hạ Vị Sương và Hạ Tình Tuyết cho rằng có tai nạn giao thông. Dù sao thì giờ đây, rất dễ thấy trên đường có những chiếc xe vứt đi mà bên trong bắn đầy vết máu. Các cô lái xe tới đây cũng không hề thông thuận, thi thoảng lại xuất hiện những tình huống không thể không mạo hiểm chủ động đâm xe, hoặc đâm xác. Tay lái của Hạ Tình Tuyết được huấn luyện tiến bộ thần tốc, mức độ tiếp nhận đối với những trường hợp máu thịt bầy nhầy khiến người ta buồn nôn cũng tăng cao.
Nhưng chẳng mấy chốc, hai người đã phát hiện không phải tai nạn giao thông mà là có người chặn đường đằng trước. Sống trong xã hội pháp trị đã lâu, suy nghĩ đầu tiên của cả hai chính là cảnh sát giao thông kiểm tra xe, nhưng ngẫm lại cũng biết không thể nào.
Vì cách khá xa, các xe xếp hàng phía trước cũng tiến lên hết sức chậm rãi nên nhất thời không rõ bên kia rốt cuộc là chuyện thế nào. Nhưng khi khoảng cách thu hẹp, Hạ Vị Sương mở cửa sổ xe thăm dò nhìn ra, lại thấy được một màn khiến lòng cô bất an.
Đầu đỏ bật cười, sau đó chuyển mắt sang Hạ Vị Sương, huýt sáo một tiếng: “Chị đẹp, chỉ có hai người thôi à?”
Hạ Tình Tuyết bất an trong lòng. Hạ Vị Sương kịp thời quay đầu, bình tĩnh nói với gã lưu manh đầu đỏ cợt nhả: “Chú tôi họ còn ở đằng sau. Sao vậy? Xe còn đang chờ đi mà. Lấy đồ rồi thì nhường đường đi.”
Lưu manh đầu đỏ nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi chợt đứng thẳng dậy, nói: “Thời buổi bây giờ rất nguy hiểm. Để hai cô gái như vầy ra ngoài một mình đúng là không yên tâm chút nào. Nhưng mà đừng sợ, các anh đây sẽ bảo hộ mấy cưng.”
Nghe hắn nói vậy, Hạ Vị Sương biết ngay không ổn. Đám lưu manh này không chỉ muốn thu phí qua đường, đây là định chiếm cả người lẫn vật. Hạ Tình Tuyết cũng nghe ra được ẩn ý trong lời đó, tức đến mức hận không thể một chân ga đụng bay bọn họ.
Bên đường có một chiếc xe tải, trong xe có người của đám lưu manh ngồi, có thể chặn kín đường bất kì lúc nào. Chỉ khi giao phí qua đường thì mới tránh ra. Bằng chiếc xe con mà hai người đang lái, cưỡng chế xông lên cũng là giết địch tám trăm tự hại một ngàn.
Đám lưu manh bao quanh xe như hổ rình mồi. Hạ Vị Sương và Hạ Tình Tuyết kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đành phải phối hợp mà bước xuống xe, đứng cùng ba cô gái kia.
Xe bị đầu đỏ lái sang một bên. Vật tư trong túi bị lấy đi gần hết. Như để trấn an, túi đeo bên người của hai cô còn lại hai bình nước và chocolate. Hạ Vị Sương đút tay vào túi áo, nơi đó là một lọ thuốc ngủ.
Các cô đứng ngay dưới nắng, phơi đến choáng váng đau đầu, cạn kiệt sức lực. Lúc trước, vì an toàn, hai người đều mặc áo tay dài, quần dài. Giữa mùa hè oi bức thế này đã sớm nóng đến ướt đẫm mồ hôi. Hạ Vị Sương cảm thấy mình sắp say nắng.