Tác giả: Hữu Tình Khách

Edit: Alex

_____________

Trên hành lang khách sạn Chấn Hoa, Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc đang ngồi xổm trước một cánh cửa thủng lỗ, lưỡng lự xem có nên vào hay không.

Từ lúc Tang Lộ khôi phục thành đôi chân của người bình thường đến nay đã qua ba ngày. Suốt ba ngày, cô vẫn cứ ru rú trong phòng, không hề ra khỏi cửa, cũng không có một chút động tĩnh gì của Hạ Vị Sương. Điều đó khiến hai người vốn đang định chờ Hạ Vị Sương xuất hiện trở nên vô cùng nôn nóng. Cả hai quyết định không nhịn nữa, phải tận mắt xác định tình huống của Hạ Vị Sương mới được.

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Mễ Nhạc Nhạc: Làm sao bây giờ?

Ngụy Vân Lang: Không biết.

Mễ Nhạc Nhạc: Hay là dụ chị em ra?

Ngụy Vân Lang: Lỡ chị ấy còn chưa tỉnh thì sao?

Mễ Nhạc Nhạc: Vậy vào à?

Ngụy Vân Lang: Kéo búa bao đi.

Mễ Nhạc Nhạc: Em thắng anh nhào vô. Anh thắng em lùi lại.

Ngụy Vân Lang: Được! Kéo, búa,…

Một đôi mắt chợt xuất hiện ngay tại khe hở của cánh cửa, nhìn đăm đăm vào hai người.

Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc bình tĩnh đứng dậy: “Hôm nay trời đẹp ghê ha. Nhạc Nhạc, đi, tụi mình đi tìm ít đồ ăn nào.”

“Dạ được, anh Tiểu Lang.” Vì cảm thấy xưng hô anh Ngụy Vân Lang quá xa lạ nên Ngụy Vân Lang đã bảo Mễ Nhạc Nhạc sửa miệng. Không biết sửa kiểu gì mà giờ lại biến thành cái tên anh Tiểu Lang kì kì quái quái này.

Hai người tay trong tay đi đến cuối hành lang, bước xuống cầu thang rồi khuất dạng. Tang Lộ lúc này mới giấu đi cặp mắt âm u kia, quay trở lại phòng ngủ.

Hạ Vị Sương ôm gối, ngồi tựa vào đầu giường, đầu gục xuống, mặt chôn giữa hai chân. Không cần nhìn thì Tang Lộ cũng biết chắc chắn gương mặt em lúc này không hề có biểu cảm, như thể không quan tâm bất kì điều gì.

Tang Lộ đưa viên chocolate cuối cùng đến bên miệng Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương như không nhìn thấy. Cô không muốn ăn, cũng chẳng cảm thấy đói khát. Tang Lộ đành phải bơm thức ăn lần nữa, ép Hạ Vị Sương mở ra khoang miệng, rót chocolate đã tan chảy do thời tiết nóng bức vào, sau đó mớm thêm nước khoáng để bù nước.

Tang Lộ vừa buông tay, Hạ Vị Sương đã lập tức ngã xuống, ôm cổ họng nôn khan một trận. Cô cuộn tròn như một con tôm luộc, thân thể hơi quắp lại. Tang Lộ nằm bên cạnh, rút lưỡi trở về khoang miệng.

Cô muốn vươn tay trấn an Hạ Vị Sương, nhưng kinh nghiệm mấy ngày qua nói cho cô biết rằng chạm vào Hạ Vị Sương lúc này sẽ chỉ khiến phản ứng của em càng trở nên gay gắt. Điều cô cần làm, cũng là điều duy nhất có thể làm, chính là nhìn em.

Tang Lộ không thể diễn tả đó là cảm xúc thế nào. Đầu lưỡi hãy còn vương lại mùi chocolate. Rõ ràng là chocolate sữa ngọt ngào nhưng cô lại chỉ nếm được vị chua xót.

Cô biết Hạ Vị Sương thích sạch sẽ, thế nên đã lựa chọn dùng lưỡi thay vì tay. Đương nhiên, cô không phủ nhận trong chuyện này có trộn lẫn rất nhiều, rất nhiều lòng riêng. Nhưng lưỡi mềm mại, ướt át, kích thích cũng sẽ ít hơn. Thế mà cớ sao Hạ Vị Sương vẫn phản cảm như vậy?

Là bởi vì… Tuyệt đối không thể nào. Sương Sương thích cô, tuyệt đối không thể nào ghét bỏ cô được!

Tang Lộ cho rằng nguyên nhân chỉ có một. Đó chính là Sương Sương không thích món ăn nào trong số này cả!

Không sai, nhất định là thế. Vì không thích nên mới không muốn ăn. Chỉ cần tìm được món ưa thích của Sương Sương thì nhất định sẽ khiến cho em thích cô…. Nhất định sẽ.

Vớ được một khúc gỗ trôi, Tang Lộ có thể thở dốc một lúc. Hết thảy những sóng ngầm bên dưới mặt biển, nếu không nhìn đến thì có thể vờ như chúng không hề tồn tại. Hạ Vị Sương là một cô giáo rất giỏi. Thông qua cô, Tang Lộ đã học được cách trốn tránh. Dù rằng chính bản thân học sinh cũng không muốn thừa nhận.

Chờ đến khi Hạ Vị Sương ngớt cơn nôn, Tang Lộ mới hơi chạm vào trán cô. Dưới tóc mái có một lớp mồ hôi mỏng, vừa lấm tấm toát ra trong cơn nôn mới rồi.

Gần đây thời tiết không còn oi bức như trước nữa. Trận mưa vừa rồi đã tiễn đi những ngày giữa hè, báo hiệu mùa thu sắp đến. Sau đó lại có thêm hai ba cơn mưa nhỏ nữa, chỉ thoáng cái đã tạnh ngay.

Người ta thường nói một cơn mưa thu một đợt lạnh, nhưng cái nắng gắt cuối hè vẫn vô cùng lợi hại. Ban ngày quang đãng, đặc biệt là giữa trưa thì vẫn nóng bức. Nhưng khi trời xẩm tối thì sẽ mát mẻ hơn nhiều. Gió thổi qua còn mang hơi lạnh, cần phải khoác thêm quần áo.

Tang Lộ dùng khăn lông lau khô mặt cho Hạ Vị Sương, nhìn cái áo choàng tắm màu trắng em khoác trên người, nghĩ thầm lần này ra ngoài nên thuận tay mang về thêm mấy món đồ mặc. Cô cẩn thận đóng kín cửa sổ, cửa chính, song vẫn không yên tâm.

Ý muốn chiếm hữu quá mức mãnh liệt khiến cô không muốn rời khỏi Hạ Vị Sương dù chỉ một lúc. Huống hồ, cô vẫn không nhịn được mà sinh ra nỗi sợ hãi, sợ Hạ Vị Sương sẽ thừa cơ rời khỏi cô mà đi. Nỗi sợ ấy siết chặt lấy đại não Tang Lộ, khiến cô rùng mình vì nó.

Làm sao bây giờ? Không mấy…

Có rồi!

Tang Lộ quyết định cùng mang Hạ Vị Sương ra ngoài. Đây quả là cách giải quyết hoàn mỹ.

Vì thế, Tang Lộ bế Hạ Vị Sương lên, mở cửa sổ, mang người yêu trong lòng thả người rơi xuống.



Trong một căn phòng tại lầu ba khách sạn Chấn Hoa, Ngụy Vân Lang đang dạy Mễ Nhạc Nhạc cách bắn súng.

Lúc nãy vờ như muốn tìm thức ăn mà rời đi là để tránh mặt Tang Lộ chứ thật ra hiện giờ hai người không thiếu đồ ăn. Quang Minh Thần Giáo trước kia có gần ba mươi giáo chúng, tất cả đều sinh sống tại đây. Mỗi ngày họ cần số lượng lớn đồ ăn, thức uống. Mà chỗ dựa lớn nhất của bọn họ chính là cái hoa trắng mọc trên đầu Mễ Nhạc Nhạc. Bọn họ đuổi hết xác sống trong khách sạn Chấn Hoa đi, sau đó tìm được đủ số lượng đồ ăn dự trữ, thế là không cần phải ra ngoài tìm tài nguyên mỗi ngày nữa.

Suy cho cùng thì Thần cao quý như thế, cứ lên sân khấu hoài thì cũng mất giá.

Trước đó là vì con quái vật ba đầu sáu tay quá nguy hiểm nên Từ Khang Kiện mới mang đóa hoa ra đuổi nó đi. Thế là vừa khéo, thuận tay mang về một Thánh Nữ.

Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc tìm được căn phòng mà bọn họ chứa đồ ăn, ở ngay bên cạnh phòng hai người đang ở. Đồ ăn, nước uống không thiếu. Tang Lộ kia gần đây thoạt trông cũng khá hiền hòa, dường như không định tấn công hai người nữa. Tuy thế, Ngụy Vân Lang vẫn cảm thấy nếu muốn gặp Hạ Vị Sương thì bọn họ sẽ có nguy hiểm. Mà có nguy hiểm thì phải nghĩ cách chống cự.

Súng đạn đối với trẻ con cỡ tuổi Mễ Nhạc Nhạc mà nói là quá nguy hiểm. Ngụy Vân Lang cũng không định huấn luyện cô nhóc thành tay súng thiện xạ mà chỉ đơn giản là cho cô nhóc một món vũ khí mạnh mẽ để phòng thân, tự bảo vệ bản thân thôi.

Ngụy Vân Lang đến bên cửa sổ quan sát một chút. Mấy hôm nay thời tiết tốt, đêm đến cậu ta quan sát tinh tượng mà tính cát hung nơi này, kết quả không tốt lắm. Chỉ tiếc là không tính ra được nhiều hơn nữa. Công lực của cậu ta còn chưa được thâm hậu như sư phụ. Nếu sư phụ ở đây thì đã có thể tìm ra điểm “bất ổn” cụ thể, từ đó biết đường tránh đi.

Xu cát tị hung. Lí ra Ngụy Vân Lang nên rời khỏi nơi đây. Nhưng vì có quá nhiều ràng buộc, muốn dứt khoát thoát thân thật sự rất khó.

Bàn tay nhỏ nhắn của Mễ Nhạc Nhạc vuốt trên khẩu súng lạnh băng, oa một tiếng, nói: “Giờ em thử liền có được không?”

Ngụy Vân Lang nói: “Tiếng động quá lớn. Em từ đã, anh lên lầu quan sát chung quanh trước.”

“Thật ra không cần đâu.”

“Cẩn thận một chút thì vẫn hơn mà.”

Cậu ta chạy lên mái nhà, trông xa bốn phía. Không thấy gần đây có động vật biến dị hay xác sống tiến hóa gì kì quái mới chạy trở về, nói được.

Mễ Nhạc Nhạc bình tĩnh hơn Ngụy Vân Lang nhiều. Em nói: “Phải bảo vệ chị Sương Sương thì đại ma vương chắc chắn đã dọn dẹp sạch sẽ những sinh vật nguy hiểm chung quanh rồi. Trừ phi chị ta không còn muốn chị Sương Sương nữa. Như thế thì thứ nguy hiểm nhất vẫn là chị ta.”

“Nhóc thế mà lại tinh tướng.” Ngụy Vân Lang dở khóc dở cười, “Anh hiểu rồi, lần sau nghe em.”

Súng thật, Ngụy Vân Lang trước kia cũng chưa từng tiếp xúc. Nhưng thân là con trai, đa số đều có hứng thú với mấy thứ này. Tri thức lý thuyết cậu ta biết không ít, chỉ chưa thật sự chạm qua.

Ngụy Vân Lang dạy Mễ Nhạc Nhạc nên làm sao để nạp đạn, lên đạn, mở chốt an toàn, nhắm chuẩn, sau đó dùng bông gòn nhét kín lỗ tai cả hai, để Mễ Nhạc Nhạc quay mặt hướng vách tường, tay kềm tay dạy cô nhóc nổ súng khá bài bản.

Đoàng, viên đạn bắn vào vách tường tạo thành một cái hố. Mễ Nhạc Nhạc oa một tiếng, run lên, ngã ra sau. Cửa sổ kính đóng chặt, cửa chính cùng với chùm đèn treo trên đỉnh đầu đều rung rung.

Ngụy Vân Lang vội ôm lấy Mễ Nhạc Nhạc, lỗ tai cũng ù hẳn đi. Cậu ta lớn tiếng hỏi theo bản năng: “Sao rồi?”

Mễ Nhạc Nhạc buông súng, giơ tay định xoa lỗ tai nhưng không nhấc nổi, có phần ủ rũ: “Tay tê rần cả rồi.”

Thật ra Ngụy Vân Lang cũng bị phản lực giật đến tê dại. Dù sao cũng là lần đầu tiên chạm vào súng thật, dẫu đã chuẩn bị tâm lý từ trước thì thực tế sinh lý vẫn còn lạ lẫm.

Ngụy Vân Lang tập võ lâu năm, thân thể khỏe khoắn, chỉ tê một chút đã không sao. Nhưng em bé da thịt non mềm càng mẫn cảm, lòng bàn tay đã đỏ ửng.

“Đỡ hơn chưa?” Ngụy Vân Lang lấy bông gòn ra giúp cô nhóc xoa lỗ tai. Mễ Nhạc Nhạc cau mày phủi tay. Cảm giác tê rút đi là đến lượt cảm giác đau nhức. Cũng may thể chất em đặc biệt, sẽ không kéo dài quá lâu.

Ngụy Vân Lang nhìn vết đạn tại góc trên trái của mặt tường, không nhịn được cười: “Cái đồ quỷ này dùng để hù doạ người ta là được rồi, tuyệt đối đừng tùy tiện nổ súng. Anh sợ em lỡ tay cái là bắn trúng đồng đội.”

Lúc đầu Mễ Nhạc Nhạc nhắm ngay chính giữa mặt tường, giờ đã chệch xa tít tắp. Cũng không phải tay súng thiện xạ chuyển thế, không được luyện tập thường xuyên thì lấy đâu ra mà ngắm chính xác cho được. Bọn họ không có nhiều đạn để luyện tập, hôm nay chỉ dạy Nhạc Nhạc biết cách nổ súng thôi. Nếu thật sự đến lúc nguy cấp thì nói không chừng sẽ hữu dụng.

“Bình thường dùng cái này.” Ngụy Vân Lang sờ sờ cái hoa trắng trên đỉnh đầu Mễ Nhạc Nhạc, nói, “Kết hợp với dao găm thì người bình thường cũng đối phó được rồi.”

Mễ Nhạc Nhạc khiêm tốn tiếp thu ý kiến, lại nói: “Nhưng em dùng Tiểu Bạch xong thì sẽ rất mệt.”

Tiểu Bạch là tên gọi em đặt cho cái hoa trắng. Vốn Mễ Nhạc Nhạc muốn gọi nó là đồ rác rưởi, nhưng ngẫm lại thì cái đồ rác rưởi ăn người ấy ở ngay trên đầu mình, vẫn nên đặt một cái tên đừng khó nghe quá thì hay hơn.

Ngụy Vân Lang sờ sờ cằm, rồi bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống những xác sống bị tiếng súng thu hút đến dưới lầu, nói: “Có lẽ tình trạng ấy liên quan đến lực tinh thần. Chúng ta chuẩn bị chút tinh thạch, dùng dị năng xong là có thể bổ sung.”

Ngụy Vân Lang chuẩn bị sẵn sàng, định ra ngoài đánh xác sống kiếm tinh thạch. Mễ Nhạc Nhạc túm chặt góc áo cậu ta, nói em đi cùng với anh.



Khi ôm Hạ Vị Sương trở về, Tang Lộ phát hiện chung quanh khách sạn có mấy thi thể xác sống. Cô ngó vài lần rồi bế Hạ Vị Sương về phòng. Tiếng súng nổ ban nãy cô cũng có nghe, nhưng Hạ Vị Sương đã ở ngay bên cạnh nên cũng chẳng quan tâm.

Chỉ tiếc, những món ăn mang về lần này Hạ Vị Sương cũng không mấy gì thích thú. Tang Lộ bày hết ra trước mặt Hạ Vị Sương, Hạ Vị Sương vẫn làm như không thấy.

Tang Lộ nhìn sang mấy viên kẹo sắp cuối cùng, là kẹo mạch nha và kẹo hạnh nhân. Cô đặt chúng vào lòng bàn tay, đưa đến bên môi Hạ Vị Sương.

Thế nhưng, em vẫn lạnh nhạt đến cùng cực.

Đôi mắt Hạ Vị Sương cứ thế mà nhìn thẳng vào Tang Lộ. Đen láy, tĩnh lặng, như cái giếng cổ già nua đã bỏ không qua vô vàn năm tháng, không khơi dậy nổi một chút gợn sóng lăn tăn. Từ ánh mắt ấy, Tang Lộ thấy được hình ảnh phản chiếu của bản thân, ngoài ra là một khoảng trống rỗng.

Không đúng. Không đúng. Không nên thế này. Tang Lộ nâng tay, bỏ kẹo vào miệng mình.

Vị ngọt thanh lan tràn trong khoang miệng. Không hư hao, không biến đổi, vẫn là hương vị mà Hạ Vị Sương hẳn sẽ thích.

Sự mờ mịt đã phá hủy toàn bộ niềm tin trịch thượng như có thể khống chế hết thảy của Tang Lộ trước kia. Cô bắt đầu hoài nghi bản thân, hoài nghi tất cả. Gương mặt vẫn luôn nở nụ cười thần bí cuối cùng cũng không cười nổi nữa. Cô bàng hoàng mà sợ hãi.

Tang Lộ ngẩng mặt, tóc xõa ra sau. Đôi mắt hẹp dài, quyến rũ khép lại như đang suy ngẫm điều gì, mày khẽ chau. Giây phút này, cô thoạt trông có vẻ thuần khiết, là kiểu tùy tính như đang chìm đắm trong thứ gì đó mà người ngoài không cách nào quấy nhiễu. Nhưng khi đôi mắt ấy mở to, tất cả những biểu hiện giả dối đó cũng lập tức tan biến đi hết. Có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không giấu được ham muốn tham lam trong mắt. Cô chỉ có thể ráng che đậy, giấu kín, dùng vẻ dịu ngoan để một lần nữa ngụy trang bản thân, hòng đạt được sự tín nhiệm và yêu thích từ Hạ Vị Sương.

Mà giờ phút này, đả kích liên tục khiến Tang Lộ gần như không che giấu nổi nữa. Trong thoáng chốc tham dục bị đè nén bộc phát, cô lao thẳng đến, đè Hạ Vị Sương xuống đầu giường, ghì chặt gáy em mà hôn xuống.

Nhất định là vì mấy hôm nay cứ đẩy đồ ăn thẳng vầo thực quản, không để em nếm được mùi vị thơm ngon của chúng, thế nên, thế nên… Tang Lộ dùng lưỡi đẩy viên kẹo ngọt ngào vào miệng Hạ Vị Sương. Cô cho rằng làm vậy là có thể khiến vị ngọt ấy lan toả giữa hai người một lần nữa.

Tang Lộ hôn Hạ Vị Sương, tham lam mà bỏng cháy, cũng muốn khiến đối phương đáp lại mình. Hạ Vị Sương quả thật đã hơi cử động, có điều không phải phối hợp mà là kháng cự.

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Tang Lộ dấy lên một ý muốn bạo ngược. Cô muốn làm đau Hạ Vị Sương. Nếu đau đớn có thể khiến em đáp lại cô thì nghĩa là tinh thần em vẫn chưa hoàn toàn đổ sụp. Cô vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Nhưng sự thật thì… trong mắt Hạ Vị Sương quả thật xuất hiện một chút cảm xúc dao động, là chán ghét.

Trong nháy mắt, Tang Lộ cho rằng mình lại trở về đáy biển lạnh căm. Niềm vui khi được đáp lại chỉ thoáng qua trong chớp mắt đã lập tức bị nỗi đau mãnh liệt phủ kín. Cô nhận ra việc được đáp lại căn bản không đủ để khiến mình thỏa mãn. Đồng thời, cô cũng sợ hãi thứ cảm xúc tiêu cực ấy.

Tang Lộ buông Hạ Vị Sương ra, từ từ lùi về sau. Cô giơ tay, muốn lau đi nước bọt trên khóe môi người trong lòng, song Hạ Vị Sương lại lập tức gập người tránh đi.

Hạ Vị Sương nằm bên mép giường nôn mửa, nhổ hết số kẹo vừa bị đẩy vào miệng. Cô không khống chế được phản ứng của thân thể, giờ vô cùng chật vật, nhưng thế cũng khiến Tang Lộ chợt thanh tỉnh.

Đây hẳn chính là lúc mà Tang Lộ lúng túng nhất, đồng thời cũng yếu ớt nhất từ sau khi gặp lại đến nay.

Tang Lộ lấy nước khoáng ra, vặn mở nắp, định mớm cho Hạ Vị Sương uống.

Hẳn là thật sự không muốn bị hôn thêm lần nữa, nụ hôn mang theo ý vị tình cảm đã vượt ra khỏi phạm trù bón đồ ăn, Hạ Vị Sương thế mà lại rụt về sau. Cô kháng cự khi Tang Lộ đến gần.

Ngụm nước kia ngậm trong miệng, nuốt không được mà mớm cũng không xong. Tang Lộ vươn tay, giơ chai nước khoáng, toát ra mấy phần đáng thương do bị từ chối. Vẻ mặt cô ngốc ngốc, thoạt trông không quá khác so với Hạ Vị Sương. Chỉ là một bên có vẻ lạnh nhạt, một bên càng ngơ ngác.

Tang Lộ chậm rãi gục đầu, đặt chai nước khoáng lên tủ đầu giường, trông héo úa hệt như cái hoa trên đầu Mễ Nhạc Nhạc. Trực giác nói cho cô biết hiện tại Sương Sương không muốn thấy mình. Trong lòng giằng co dữ dội, Tang Lộ vô cùng đau khổ, cũng vô cùng trì hoãn mà đi ra khỏi phòng ngủ, khép hờ cánh cửa, rồi ngồi xuống tựa vào đó.

Phải làm sao đây? Làm sao mới có thể được Sương Sương yêu thích một lần nữa?



Hạ Vị Sương bắt đầu chủ động ăn uống, không nhiều, có thể nói là rất ít. Cộng thêm lần cảm xúc dao động trước đó, chứng tỏ cô vẫn chưa hoàn toàn đóng kín nội tâm. Nhưng Hạ Vị Sương chủ động ăn uống lại là để Tang Lộ khỏi phải tiếp cận, có thể nói là khiến người ta vui buồn lẫn lộn. Lần đầu tiên, Tang Lộ hiểu được thứ tình cảm mâu thuẫn đan xen thế này.

Nhưng mà vui chưa được bao lâu thì Tang Lộ lại bắt đầu cảm nhận được cái gì gọi là u sầu. Không biết có phải khi ý chí của một người tiêu tan thì thân thể người ấy cũng sẽ phản ánh chân thực điều đó hay không mà Hạ Vị Sương dù đã bắt đầu (không tình nguyện) chủ động ăn cơm thì cô vẫn suy nhược, yếu đi từng ngày. Tựa như chậu hoa do sát thủ cây cối chăm sóc, bất luận có chú tâm nghiên cứu thế nào, đóa hoa kia vẫn ngày một tiều tụy.

Tang Lộ tuyệt không cho phép tình huống tệ nhất xảy ra. Vì Hạ Vị Sương, cô tìm những quần áo sạch sẽ, xinh đẹp, mang về hết lần này đến lần khác những con thú bông lông xù, kiếm được một cái điện thoại di động vẫn còn pin để phát nhạc, còn có những món đồ trang sức tinh xảo. Cô dùng vàng bạc, châu báu chưng diện cho người yêu, hy vọng hào quang lộng lẫy, chói chang kia cũng sẽ thắp sáng được ánh mắt Hạ Vị Sương.

Nhưng vô dụng.

Tang Lộ nếm đến cái gọi là tuyệt vọng. Dần dà, cô lần lượt trải qua những đau khổ tột cùng mà Hạ Vị Sương từng trải qua.

Quái vật tham lam, ngang ngược, lại còn hung ác, nham hiểm bị một con người yếu ớt như có thể chết đi bất kì lúc nào ép cho phải nhượng bộ.

Tuy rằng chỉ có một chút. Suy cho cùng thì quái vật vẫn rất hẹp hòi.

Tang Lộ không thừa nhận mình hẹp hòi. Cô lặng lẽ bước ra cửa phòng, lạnh nhạt quan sát.

Mễ Nhạc Nhạc đang ôm hai gói mì cùng một số đồ ăn khác ra từ phòng cách vách, chuẩn bị mang về phòng ăn cơm chiều. Ban ngày, Ngụy Vân Lang ra vườn hoa của khách sạn nhặt củi, còn nhặt về một cái chậu sắt, dùng số cành khô này nấu nước. Hai người lấy bát đũa inox từ phòng bếp, có thể dùng nước nóng úp mì ăn.

Mễ Nhạc Nhạc và Ngụy Vân Lang độc chiếm số đồ ăn mà giáo chúng Quang Minh Thần Giáo cực khổ tích cóp mà không hề chột dạ. Dù sao thì Mễ Nhạc Nhạc chính là Thánh Nữ, trên đầu cô nhóc có hóa thân của Thần. Như vậy, em chịu ăn đồ ăn mà giáo chúng tìm về, các giáo chúng hẳn nên vui mừng mới phải.

Mà Tang Lộ ở phòng đối diện thì lại không tham dự vào việc phân chia đồ ăn. Cô không thèm bận tâm số đồ ăn đó nhiều bao nhiêu, chỉ đế ý xem có thứ gì mới lạ có thể khiến Hạ Vị Sương thấy thèm ăn hay không.

Dạo này Mễ Nhạc Nhạc béo lên một tí, gương mặt nhỏ nhắn núng nính thịt. Chỉ là cô nhóc không hay cười, suốt ngày thở ngắn than dài. Em muốn tận mắt xác định tình huống của Hạ Vị Sương, nhưng Tang Lộ cứ luôn canh me chị, khiến em ngay cả cơ hội lẻn vào nhìn cũng chẳng có. Vì thế, khi bị Tang Lộ chặn lại ở hành lang, Mễ Nhạc Nhạc đã ngây ngẩn cả người, sau đó giơ cao hai gói mì trong tay, ngoan ngoãn dâng cống.

Tiếc là thứ đại ma vương để mắt lại không phải mì gói, mà là chính bản thân em. Đại ma vương trực tiếp vươn tay xách bé củ cải dậy, mang vào căn phòng tổng thống xa hoa có cửa thủng một lỗ. Tiếng cửa đóng “rầm” truyền sang phòng đối diện.

Trong phòng đối diện, Ngụy Vân Lang đang rửa rau (bổ sung vitamin cho bé củ cải). Sợ cổ họng em bé quá nhỏ, nuốt không nổi mấy lá già, cậu ta còn cẩn thận lựa riêng lá già, lá non ra. Giờ nghe thấy tiếng động không thích hợp, Ngụy Vân Lang lập tức buông lá cải, vọt ra cửa.

Hành lang trống rỗng, không thấy Mễ Nhạc Nhạc đâu, chỉ có hai gói mì và thịt giăm bông nằm chỏng chơ trên mặt đất.

“Nhạc Nhạc!”

“Đừng lo, em không sao!”

Giọng Mễ Nhạc Nhạc vang lên từ căn phòng mà Tang Lộ và Hạ Vị Sương cư trú. Ngụy Vân Lang nắm then cửa, cau mày, nhưng vẫn không lao bừa vào.

Cách cánh cửa, trong phòng ngủ, Tang Lộ xách Mễ Nhạc Nhạc bước đến bên Hạ Vị Sương đang nhắm mắt nghỉ ngơi. Mễ Nhạc Nhạc bị túm quần áo treo giữa không trung. Tang Lộ vươn tay đẩy cánh môi Hạ Vị Sương ra, nói: “Khóc!”

Cô phải bổ sung dinh dưỡng cho Sương Sương. Dù không biết có hữu dụng hay không nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Sương Sương cứ thế mà suy nhược đi mãi.

Mễ Nhạc Nhạc nhìn đến Hạ Vị Sương đang lẳng lặng ngủ say, nhìn đến gương mặt gầy gò và vẻ tiều tụy kia thì cảm thấy hết sức bi thương. Nhưng Tang Lộ vừa mở miệng, nỗi bi thương kia lập tức xìu xuống. Em trợn mắt, không khóc được, bắt đầu ấp ủ cảm xúc.

Tang Lộ nhìn Mễ Nhạc Nhạc, hẹp hòi giơ cô nhóc lên cao một chút, sau đó đẩy miệng Hạ Vị Sương mở lớn hơn. Động tác ấy lập tức đánh thức Hạ Vị Sương đang rối loạn giờ giấc. Cô cau mày, chậm rãi mở to mắt. Tầm mắt từ mơ hồ dần trở nên sáng rõ, cô thấy được Mễ Nhạc Nhạc ngay trên đầu.

Tỉnh. Chị tỉnh lại rồi!

Một thoáng kích động, Mễ Nhạc Nhạc òa khóc. Nhưng nào ngờ cô nhóc vừa khóc, cái hoa trắng trên đầu cũng lập tức dựng thẳng lên. Ánh sáng trắng ấm áp, nhu hòa tỏa ra. Tang Lộ nhẹ buông tay, Mễ Nhạc Nhạc lập tức té lên người Hạ Vị Sương cái bẹp.

Hạ Vị Sương chợt tỉnh táo lại, lưỡi hơi cử động, suy yếu gọi: “Nhạc… Nhạc…”

“Chị!”

Cái hoa trắng đứng thẳng rồi lại xìu. Mễ Nhạc Nhạc mặc kệ chuyện khóc, vội cất tiếng gọi. Vừa kích động là cô nhóc lại bắt đầu tức tưởi: “Chị tỉnh rồi… thật tốt quá… hức… Chị không có sao!”

Tang Lộ hồi thần, vươn tay toan kéo Mễ Nhạc Nhạc ra.

Chua. Trong lòng chua lòm tràn lan. Từ lúc tỉnh lại đến giờ, Hạ Vị Sương chưa hề nói với cô một câu nào. Hai chữ đầu tiên sau khi mở miệng lại là tên của nhóc củ cải.

Ghen ghét là một món ăn tuyệt hảo, khiến đàn kiến trong lòng Tang Lộ sinh sôi, không ngừng cắn xé thịt non, ngày đêm không lúc nào ngơi nghỉ.

Nào ngờ Tang Lộ vừa túm lấy quần áo Mễ Nhạc Nhạc thì Hạ Vị Sương đã vươn tay ôm lấy cô nhóc. Lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Tang Lộ cũng là vì người khác.

“Chị muốn… làm gì?”

Trong mắt Hạ Vị Sương là sự phẫn nộ, nghi ngờ, như thể đã nhìn đến cảnh tượng Tang Lộ xé nát Mễ Nhạc Nhạc. Hạ Vị Sương không có bao nhiêu sức, dần siết chặt cánh tay như sợ Tang Lộ sẽ làm hại đến Tiểu Nhạc Nhạc.

Ngón tay Tang Lộ từ từ trượt khỏi quần áo Mễ Nhạc Nhạc: “Chị không giết nó.”

Hạ Vị Sương mím môi, ánh mắt có phần vẩn đục, như lâm vào cảm xúc gì đó cố chấp mà tuyệt vọng.

“Không gạt em.”

Nói ra những lời này, Tang Lộ cũng cảm thấy rất bất lực. Cô nhớ lại những chuyện đã gạt Hạ Vị Sương lúc trước. Khi em không hoàn thành được lời hứa, cô đã lựa chọn tự mình làm chủ, không tin em nữa. Vậy chẳng lẽ em sẽ tiếp tục tin cô sau khi cô từng lừa dối ư?

Nhưng đây không chỉ đơn giản là vấn đề tin tưởng hay không. Hạ Vị Sương vẫn cố gắng ôm lấy Mễ Nhạc Nhạc, muốn dùng thân thể yếu ớt bảo hộ cô nhóc. Cô như hoàn toàn không nghe thấy lời Tang Lộ nói, chỉ cắn chặt môi, cắn đến bật máu.

Không rõ Hạ Vị Sương đang nhìn hướng nào, chỉ biết là không phải nhìn Tang Lộ. Tang Lộ lập tức nhớ lại khoảnh khắc em quỳ gối trên người cô, vừa cười vừa hộc máu.

Đang nhìn ai? Đang nhìn ai, đang nhìn ai?!

Tang Lộ cứng đờ đứng bên mép giường, một cử động nhỏ cũng không dám. Cô sợ mình chỉ cần chạm nhẹ vào Mễ Nhạc Nhạc là Hạ Vị Sương sẽ hoàn toàn không nhìn mình nữa.

“Chị ơi.”

Bị ôm quá chặt, Mễ Nhạc Nhạc vừa hồi thần đã cảm thấy không thích hợp. Em thôi nức nở, nhỏ giọng gọi Hạ Vị Sương.

“Chị, chị làm sao vậy? Còn nhớ em không?”

Hạ Vị Sương không trả lời, chỉ chậm rãi hít sâu.

Mễ Nhạc Nhạc dùng bàn tay nhỏ nhắn đẫm nước mắt nắm lấy tay Hạ Vị Sương, nắm thật chặt, sau đó ngọ nguậy hòng khiến Hạ Vị Sương buông lỏng ra một chút. Nhưng Hạ Vị Sương thật ra chẳng có bao nhiêu sức, Mễ Nhạc Nhạc vừa vùng vẫy đã thoát ra.

“Chị, em không sao. Chị đừng sợ.”

Mễ Nhạc Nhạc rất tinh ý, nhận ra trạng thái hiện tại của Hạ Vị Sương khả năng cao là liên quan đến mình, thế nên em dùng gương mặt ướt nhẹp nước mắt cọ cọ mặt Hạ Vị Sương, nói: “Chị, em rất tốt. Nơi này rất an toàn. Đại ma vương… Chị Tang Lộ không có đánh em. Chị ấy không có ăn hiếp em. Thật đó!”

Thật ra là có ăn hiếp dữ lắm, nhưng vì chị Sương Sương, Mễ Nhạc Nhạc quyết định tạm thời chịu đựng. Cùng lắm thì sau này lại mách lẻo.

Sợ Hạ Vị Sương không tin, Mễ Nhạc Nhạc còn cầm tay chị sờ lên cánh tay mình: “Chị xem, dạo này em còn béo lên nữa!”

Cánh tay mềm mại, mũm mĩm, sờ lên xúc cảm rất êm. Lúc Ngụy Vân Lang nói em béo, em chưa bao giờ thừa nhận, chỉ cảm thấy người lớn thật là phiền. Con nít cũng biết hướng tới cái đẹp có được không?! Nhưng hiện tại, em nguyện ý thừa nhận mình béo. Chỉ cần chị khỏe lên, em có thành bé mập cũng vui!

“Chị, huhu…” Mễ Nhạc Nhạc đẩu môi, cầm lấy tay Hạ Vị Sương lắc lắc, nói: “Chị đừng làm em sợ. Chị mau tỉnh lại đi. Chị, chị nói sẽ luôn chăm sóc em mà…”

“Có thật không?” Ánh mắt Hạ Vị Sương dần trở nên rõ ràng, cô thều thào hỏi.

“Thật đó!” Nước mắt Mễ Nhạc Nhạc lại rớt lộp độp, lớn giọng nói, “Còn thật hơn vàng nữa!”

“Vậy được, em tuột xuống người chị trước đi.” Hạ Vị Sương giơ tay lau nước mắt cho cô nhóc. Màu môi tái nhợt, biểu cảm bình thản. “Em đè gãy xương sườn chị rồi.”

Mễ Nhạc Nhạc: “…”

Tang Lộ: “…!”

_____________

Á dài quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play