Cô tò mò hỏi: “Vì sao… lại lộ ra… ánh mắt này? Phải làm sao… em mới vui vẻ?”
Hạ Vị Sương ép buộc bản thân mình cười cười, nói: “Em không sao. Em chỉ cần được bình tĩnh một chút, một mình. Tang Lộ, không sao, không hiểu cũng không sao. Chị chỉ bị bệnh thôi, sẽ tốt, từ từ rồi sẽ tốt.”
Cô vịn tường đứng dậy, bước qua hai cái xác trên mặt đất. Con người một khi đã mất đi sinh mệnh thì chỉ còn là một đống thịt nát. Dù sao thì, không thể hành động, không có tư duy, không biết cảm thụ, không cách nào lí giải,…
Không hề cử động, nụ cười cứng đờ, hệt một con rối không có linh hồn.
…
Hạ Vị Sương trở lại 304, vào toilet, cởi quần áo, mở vòi sen xối nước lạnh một trận. Tiếng nước ào ào tràn ngập trong tai. Nước lạnh giội từ đầu xuống chân. Máu dính trên đầu, trên mặt, trên cổ dần tan ra hòa theo làn nước. Lúc này, Hạ Vị Sương không suy nghĩ bất kì điều gì. Nhưng rồi, dường như cô lại không kiềm chế được xúc động của bản thân mà bắt đầu thất thần.
Nếu… nếu có thể sửa đổi thế giới này thì tốt quá. Nhưng mà không có cái nếu ấy.
Trái tim Hạ Vị Sương chợt giật nảy, bừng tỉnh cả người. Cô vội bước khỏi làn nước, dùng khăn lông lau mình.
Cô biết không một ai mà chưa từng hối hận, nhưng thường thì hối hận cũng vô dụng. Cảm giác ấy đôi khi mãnh liệt khiến người ta đau đớn quằn quại, đôi khi lại như đàn kiến bò chi chít làm lòng người ta ngứa ngáy khôn cùng.
Cô bỗng nhiên hiểu được ý nghĩa tồn tại dị năng của mình.
Dị năng này, là vì Tang Lộ mà có.
Cô từng hối hận đến muốn chết đi. Vô số đêm khuya, cô đã nghĩ nếu có thể thay đổi được quá khứ thì hay biết mấy, nếu Tang Lộ không có ngồi trên chiếc máy bay kia thì thật tốt, nếu, nếu,… nếu cô biết trước được bi kịch ấy, phải chăng đã có thể thay đổi hết thảy?
Thần linh từ bi đã thực hiện nguyện vọng của cô, chỉ là đến muộn ba năm.
…
Hạ Vị Sương vừa dùng khăn lông lau tóc vừa bước ra khỏi toilet. Trong phòng, Hạ Tình Tuyết và Kha Tiếu Tiếu đều có mặt. Mễ Nhạc Nhạc đang ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Hạ Tình Tuyết nghe cô nàng kể mình bắt được hung thủ thế nào.
Tang Lộ không ở đây.
Hạ Vị Sương bước ra, ba cô gái đồng loạt nhìn về phía cô, có kích động, có lo lắng:
“Chị!”
“Chị!”
“Chị Sương Sương!”
Hạ Tình Tuyết nhào lên cho Hạ Vị Sương một cái ôm to bự, sau đó lại đưa quần áo sạch qua: “Chị, chị không sao chứ?”
“Bởi vì chỉ có đêm nay là thời cơ tốt nhất để Lưu Đại Dân chết.” Hạ Vị Sương xoa đầu Mễ Nhạc Nhạc, nói với cô nhóc phân tích của mình. Cô hy vọng đứa nhỏ này có thể học được càng nhiều hơn nữa. Nếu sau này có gì bất trắc, cái tay cái chân bé bỏng này đánh là không đánh lại người khác rồi, chỉ có thể dựa vào đầu óc.
“Đêm nay làm Lưu Đại Dân biến thành xác sống thì có thể đổ cho ban ngày anh ta đánh xác sống bị thương. Thế thì sẽ không còn ai hoài nghi có một kẻ sát nhân đang trà trộn giữa mọi người. Nếu đêm nay không ra tay, đồ ăn của mọi người được bổ sung, sẽ có một khoảng thời gian không cần phải ra ngoài mạo hiểm, cái cớ ấy cũng không sử dụng được nữa. Mà tới đó, mưu hại Lưu Đại Dân sẽ làm những người khác cảnh giác.”
Mọi người xử lí từng phòng trước, sau đó Hạ Vị Sương lại thuyết phục chị Lưu. Bọn họ chờ trong phòng 202. Dương Đại Quân vừa ra tay là lập tức bắt quả tang.
Mễ Nhạc Nhạc nghe xong, dường như rất sùng bái Hạ Vị Sương. Nhưng đột nhiên Hạ Vị Sương lại nhụt chí: “Thật ra chị vẫn chưa suy xét thật toàn diện. Anna vốn không cần phải chết. Nếu chị có thể tính đến trạng thái của cô ta thì…”
“Chị Sương Sương.” Kha Tiếu Tiếu bỗng dưng ngắt lời Hạ Vị Sương. Cô ta cúi đầu, rồi bất ngờ đỏ mắt, “Thật ra chuyện này... là em sai!”
Kha Tiếu Tiếu tự dưng nhận trách nhiệm về mình, Hạ Tình Tuyết kinh ngạc, mà Hạ Vị Sương lại có cảm giác quả nhiên là thế.
Kha Tiếu Tiếu khóc nức nở, tự trách nói: “Sau khi ngủ dậy trong phòng, em thấy cô ta cứ khóc mãi, bèn an ủi mấy lời. Cô Anna hình như rất cô độc, cứ kể mãi cho em nghe, kể hết một loạt những chuyện đã xảy ra trước đó.”
“Vốn em không biết ở đây còn có mấy chuyện như vậy. Biết rồi thì tự dưng lại phát hiện cái người tên Dương Đại Quân kia trông khá quen.”
Kha Tiếu Tiếu xoắn ngón tay, nhìn Hạ Vị Sương bằng đôi mắt ngấn lệ. Cô ta nói: “Em nhớ trên mạng từng đăng một số lệnh truy nã. Dương Đại Quân rất giống một tội phạm trong đó. Em không chắc có phải mình nhớ lầm hay không, cũng không dám nói với cô Anna. Nhưng mà cô Anna hình như nhìn ra được em biết gì đó, nên cứ luôn khóc lóc hỏi em. Cô ta thật sự quá đáng thương… Xin lỗi.”
Kha Tiếu Tiếu rấm rức nói: “Em không nhịn được, đành nói cho cổ nghe suy đoán của mình. Cô ấy nhào ra muốn tìm Dương Đại Quân báo thù. Em muốn ngăn lại, nhưng mà không đủ sức. Em không đuổi kịp cô ấy. Xin lỗi, xin lỗi chị, đều là lỗi của em… Nếu em nhớ ra Dương Đại Quân là tội phạm bị truy nã sớm một chút thì tốt rồi. Nếu em ráng nhịn không nói ra thì hay quá… Xin lỗi chị, em… oa…”
Rồi cô ta bụm mặt, vai rụt từng cơn, khóc không thành tiếng.
Hạ Vị Sương ngồi ngay bên cạnh, thấy thế cũng không đành lòng. Cô hiểu quá rõ nỗi đau khổ khi hối hận, cũng hiểu rõ con người rất khó có thể khống chế hướng đi của sự việc một cách hoàn mỹ. Cô rút khăn giấy lau đi nước mắt của Kha Tiếu Tiếu, lại vỗ nhẹ lên bả vai cô ta nhằm an ủi: “Tiếu Tiếu, đây không phải lỗi của em.”
Nào ngờ ngay sau đó, Kha Tiếu Tiếu lại như khóc đến không gượng nổi mà ngã vào lòng Hạ Vị Sương. Cô ta run rẩy nức nở, hỏi chị Sương Sương, em cảm thấy rất có lỗi với cô Anna, phải làm sao bây giờ?
Hạ Vị Sương thoáng ngượng ngùng. Suy cho cùng thì Kha Tiếu Tiếu không phải em gái của cô, cũng không phải trẻ con như Nhạc Nhạc. Thời gian các cô tiếp xúc nhau chưa phải là lâu, Hạ Vị Sương không quen gần gũi với người không thân như thế.
Nhưng vào những lúc thế này, cô cũng không nỡ đẩy đối phương ra, đành phải đỡ hờ lấy cô ta, nhẹ nhàng vỗ vai trấn an: “Tiếu Tiếu, chúng ta không biết mọi chuyện sẽ ra nông nỗi này. Bi kịch đã không thể nào cứu vãn. Nếu em muốn làm gì đó cho cô ấy, không bằng xếp thi thể của cô ấy và Diệp Thần ở cạnh nhau đi.”
Người chết như đèn tắt, có làm nhiều chuyện hơn nữa thì được gì đâu? Bất luận làm bao nhiêu thì cũng chỉ có thể ảnh hưởng đến người còn sống mà thôi.
Nhưng không thể không nói, Kha Tiếu Tiếu vừa khóc kể như thế, gánh nặng trong lòng Hạ Vị Sương bỗng nhiên nhẹ đi rất nhiều. Hẳn là vì có người cùng mình gánh vác nên áp lực không còn quá lớn nữa.
Khi hai người có điểm chung thì bọn họ sẽ cho rằng mình có thể hiểu cho nhau, thế nên càng dễ dàng thu hẹp khoảng cách.
Hạ Tình Tuyết kéo lấy một bàn tay của Kha Tiếu Tiếu, dường như cũng rất xúc động, mắt ửng đỏ, miệng tu tu: “Tiếu Tiếu, mình cũng khó chịu quá. Tuy rằng chuyện này không liên quan gì đến mình nhưng lúc đó, chúng ta đều có mặt tại hiện trường. Vậy mà mình lại không làm được gì hết. Mình cảm thấy mình thật bất lực. Tiếu Tiếu, cậu đừng tự trách. Chúng ta đều như nhau!”
Kha Tiếu Tiếu bèn đáp: “Vậy em đi xem cô Anna. Em muốn chỉnh lại dung nhan cho cô ấy. Cô ấy xinh đẹp như thế, hắn là cũng hy vọng mình lúc nào cũng được sạch sẽ, tươm tất.”
Hạ Vị Sương không ngờ cô gái này lại chu đáo, hiền hậu như thế, lập tức thấy có cảm tình: “Đi đi, cô ấy sẽ không trách em đâu.”
“Vâng. Vậy em lên lầu nhé.”
Thi thể của Anna, Diệp Thần và Dương Đại Quân đều được xếp trong phòng 202. Vì bị xé nát nên Dương Đại Quân chết rồi chỉ hóa xác sống một nửa là ngừng, mà Anna thì không biến thành xác sống.