Chính thức đi tìm vật tư chỉ có năm người, nhưng dời xe qua trước cửa hàng bỏ hoang gần đó để đổi lốp lại là tất cả cùng ra sức, không tính Anna còn đang thất hồn lạc phách cùng hai đứa trẻ.
Nhóm người này nói may mắn thì có may mắn, nói xui xẻo cũng có phần xui xẻo. Tuy căn homestay cung cấp cho bọn họ nơi trú ẩn nhưng phần lớn những cửa hàng gần đó đều là cửa hàng quần áo. Gian bán đồ ăn gần nhất đã bị đám người nào đó cướp sạch vào một đêm nào đó. Thật ra khu này còn một tiệm trái cây, đáng tiếc phần lớn trái cây đều đã hỏng, số còn nguyên vẹn cũng không thể đáp ứng được nhu cầu của họ. Bọn họ đành phải sang một con phố khác thử vận may. Bên kia có một trung tâm thương mại nhỏ, trong đó có siêu thị. Mà ra khỏi khu phố này, nếu cuốc bộ trong hoàn cảnh xác sống bao quanh thì có hơi xa. Thế nên chỉ khi trốn trong xe, bọn họ mới có dũng khí đi ra ngoài.
Hạ Vị Sương ngồi trên ghế lái, Tang Lộ ngồi ghế phụ. Lưu Đại Dân tương đối rõ khu này, bèn bám vào chỗ tựa lưng chỉ đường cho các cô: “Bên kia có một quán mì, cửa hình như mở sẵn, chúng ta có vào xem không?”
Hạ Vị Sương lắc đầu: “Nếu đồ trong siêu thị đã đủ thì chúng ta lấy xong là đi ngay. Nếu không đủ thì trở về lại xem. Đúng rồi, các anh để ý quan sát những chiếc xe ven đường, nếu có chiếc nào thích hợp thì chúng ta lập tức lái đi. Mọi người biết lái xe hết mà đúng không?”
Ba người nam ngồi sau đều biết lái xe, điều này không cần lo lắng.
Khi xe chạy, tiếng động cơ sẽ thu hút xác sống từ bốn phương tám hướng. Hạ Vị Sương sợ bị bao vây, tốc độ xe đi khá nhanh. Cô phải tập trung cầm lái, nhiệm vụ tìm xe liền giao cho những người phía sau, dù sao cũng là bọn họ cần.
Nhưng ba anh chàng này dường như vẫn chưa thích ứng với sự dơ bẩn, rối loạn của xác sống. Sắp đến khu thương mại rồi mà vẫn chưa chọn ra được chiếc nào để lái đi. Ven đường có ít xe sử dụng được là một chuyện, bọn họ quá kén chọn lại là chuyện khác. Cửa xe mở, chìa khóa cắm sẵn, rõ ràng có thể sử dụng nhưng chỉ vì bên trong có vết máu, bọn họ đã không muốn dùng.
Mắt thấy sắp đến quảng trường đỗ xe trước cửa trung tâm thương mại, đằng sau có một hàng dài xác sống đuổi theo, Hạ Vị Sương nói: “Bên trái khu thương mại có chỗ KFC, phía trong hình như không có người. Lát nữa tôi sẽ dừng xe ngay cửa KFC, chúng ta vào từ cửa sau, bỏ đám xác sống ở lại.”
“Vậy xe thì sao?”
Hạ Vị Sương nói: “Xác sống không có hứng thú với xe. Còn về xe của mọi người, chờ chúng tản đi hết lại tìm. Bên ngoài có mấy chiếc, tôi đoán chắc sẽ sử dụng được.”
Cửa chính khu thương mại đóng chặt, nhưng cửa KFC lại bị đập vỡ, nghĩa là trước bọn họ, đã có người đến nơi này. Còn nửa phút nữa sẽ chạy tới cửa KFC, mọi người đều nắm chặt những vũ khí không chính thức trong tay.
Hạ Vị Sương không hề biến sắc, bình tĩnh khống chế tốc độ xe. Cùng với một tiếng động chói tai do bẻ quặt vô lăng, trượt bánh, phanh lại, thân xe đã chặn ngang cửa KFC. Sau, bọn họ xuống xe từ cửa bên phải, tiến vào tiệm, lại xếp bàn ghế trong tiệm cho cao lên một chút. Những xác sống không đầu óc kia cũng chỉ có thể phí công mà lay xe bên ngoài.
Đám người Hạ Vị Sương mang theo vũ khí, chuẩn bị tiến vào khu thương mại qua cửa sau KFC. Có điều cửa sau đã bị khóa, xem ra phải đập vỡ luôn cả cửa nếu muốn ra ngoài. Nhưng tiếng phá cửa quá lớn, trung tâm thương mại tuy vô cùng vắng vẻ nhưng nói không chừng vẫn có xác sống bị thu hút đến đây.
Lúc này, Dương Đại Quân bỗng dưng lên tiếng: “Tôi biết mở khóa. Để tôi làm cho.”
Rồi anh ta móc từ trong túi ra một sợi dây thép, chọt vào lỗ khóa mà vặn vặn một lúc, làm móc khóa bật mở hệt như trong phim.
Mọi người đồng loạt nhìn anh ta bằng ánh mắt ngạc nhiên. Dương Đại Quân lại không muốn giải thích gì, chỉ im lặng.
“Chúng ta phải nắm chắc thời gian đi tìm đồ ăn. Tìm xong rồi thì đi mau.” Hạ Vị Sương nhắc nhở.
Anh chàng dân văn phòng kia nói: “Ở đây không có xác sống, rất an toàn. Không cần gấp vậy chứ?”
So với ba người không có quá nhiều kinh nghiệm này, Hạ Vị Sương lại biết đôi khi không thể chỉ nhìn mỗi mặt ngoài sự việc. Cô nói: “Trung tâm thương mại lớn như thế, sao có thể không có xác sống? Nếu không có xác sống nghĩa là nơi này khả năng cao có thứ gì đó càng nguy hiểm.”
Anh chàng văn phòng phản bác: “Nhưng cửa là đóng kín mà. Nói không chừng trước khi xác sống nổ ra thì trung tâm thương mại này đã đóng cửa sẵn rồi, thế nên mới không có xác sống.”
Hạ Vị Sương khuyên thêm mấy câu, thấy ba người bọn họ đều nhất trí muốn cạy két sắt mang chút vàng đi thì cũng thôi không khuyên nữa.
“Nếu thế thì chúng ta tách nhau ra mà hành động đi.” Hạ Vị Sương nói, “Bọn tôi tìm đồ của bọn tôi. Các anh mang đồ của các anh. Lúc đi tôi sẽ giúp các anh tìm chiếc xe, mạnh ai nấy chở đồ bên đó về.”
“Rồi, rồi, rồi.” Sự chú ý của ba gã đàn ông đều tập trung hết ở chỗ vàng, lại lơ là cảnh giác vì không có nguy hiểm bên ngoài, thế nên chỉ ứng tiếng qua loa rồi tập trung vào cạy két sắt.
Hạ Vị Sương cau mày, tiếp tục đi cùng Tang Lộ đến chỗ cửa thang máy. Lúc đi, cô để ý thấy trung tâm thương mại này thật ra không bình tĩnh, sạch sẽ như lúc mới nhìn thoáng qua. Trên mặt đất, trên tường, trên ngăn tủ đều có vết bẩn, thoạt trông như vết máu, phía trên còn có những dấu nho nhỏ chằn chịt. Hạ Vị Sương nhất thời không nhìn ra vết này là do thứ gì tạo ra. Mà tình trạng ấy, càng đến gần siêu thị dưới tầng hầm thì lại càng rõ rệt.