Mãi đến khi cả bọn ngồi vào xe thì mới phát hiện một điều, các cô không biết đường.
Chiếc xe này không có hướng dẫn, trên người các cô cũng chẳng có điện thoại. Mà cho dù có đi chăng nữa thì cũng không pin, không mạng. Lúc đến, vì bị nhốt trong thùng xe không có cửa sổ nên căn bản không ai nhìn thấy đường đi ra sao, thế nên cũng không cách nào chạy ngược lại đường cũ.
Bởi vì chân của Hạ Vị Sương đã đỡ nhiều, không còn đau mấy nữa, thế nên lần này cô ngồi trên ghế điều khiển. Tang Lộ ngồi ghế phụ lái, đang nhàm chán mà chống cằm ngắm phong cảnh. Ngắm cảnh một lúc, lại quay sang ngắm Hạ Vị Sương.
“Chỗ này có rất nhiều nhà xưởng.” Hạ Vị Sương phân tích, “Dù chưa đến đây bao giờ nhưng quy hoạch thành phố thì chị vẫn biết. Chúng ta hẳn là đang ở góc đông nam thành phố A.”
Hạ Tình Tuyết mù mờ. Cô biết không trông mong được gì ở bản thân rồi, bèn nói: “Còn bí quá thì cứ lái trước đi rồi tính. Nói không chừng lái một hơi là đến chỗ quen thì sao?”
“Cũng được.”
Chấm dứt tình cảnh gượng gạo không thay đổi được điều gì, Hạ Vị Sương cứ theo phán đoán của bản thân mà lái xe hướng phía tây. Nhưng đi một hơi, mày Hạ Vị Sương lại càng chau chặt, tốc độ xe cũng dần chậm lại.
“Sao vậy chị?” Hạ Tình Tuyết hỏi.
Hạ Vị Sương nói: “Chị cứ cảm thấy xác sống trên đường càng lúc càng nhiều.”
Tốc độ của xác sống không nhanh bằng ô tô. Hạ Vị Sương đâm loạn suốt một đường, cắt đuôi được thì cắt, cắt không đứt liền đâm thẳng, tóm lại là không để bản thân bị xác sống bao vây. Nhưng số lượng xác sống ngày càng dày đặc vẫn kéo chậm tốc độ tiến lên của các cô.
Dự cảm bất ổn khiến Hạ Vị Sương cảm thấy vô cùng nóng ruột. Cô không nhịn được mà nghĩ, nếu dị năng của mình có thể được khống chế để phát huy mọi lúc mọi nơi thì hay quá.
Kẽo kẹt…
Hạ Tình Tuyết nằm lên cửa sổ, lại không lo lắng như Hạ Vị Sương: “Không sao đâu. Số xác sống trên con phố này không nhiều mà.”
“Không!” Hạ Vị Sương nói, “Xưởng gia công quần áo Đào Mỹ Thúy đã nằm ngay bên cạnh khu nhà xưởng, quay đầu lại cũng sẽ bị đuổi theo, đi thẳng còn có cơ may lao ra được!”
Chiếc xe này không phải loại xe có tính năng ưu việt gì lắm, tốc độ đã lên đến mức tối đa, cắt đuôi được phần lớn xác sống. Nhưng mà đám này cứ như là nuôi cổ*, chẳng biết đã bị nhốt trong xưởng bao lâu, hiện giờ dường như thật sự nuôi ra được không ít cổ. Có mấy con rõ ràng tốc độ nhanh hơn hẳn, sức lực cũng mạnh hơn hẳn những con còn lại, mắt thấy đã sắp rượt tới đuôi xe!
*Nuôi cổ là nhốt chung một đám cho ăn thịt lẫn nhau, con nào còn sống cuối cùng là con mạnh nhất.
Tang Lộ cuối cùng cũng ngồi thẳng hơn một chút. Cô quay cửa kính xe xuống, lặng lẽ thò đầu ra ngoài, đối diện với những xác sống phía sau.