Thật đáng sợ... Cô ta thật sự là người ư? Vì sao trên người lại mọc xúc tu? Những cái xúc tu mềm mại, trơn tuột kia mọc dài ra từ phần lưng, đâm sâu vào người con chồn, rút bộ não đầm đìa máu rồi lấy ra một viên đá nhỏ màu vàng.

Ọe ——

Đường Linh Linh thấy cô gái kia dùng xúc tu quấn lấy hòn đá nhỏ màu vàng, chùi đại vài cái vào chiếc khăn trải trên bàn thờ pho tượng Sơn Thần rồi nuốt luôn cục đá vừa lấy ra từ bộ não. Cô không khỏi buồn nôn, lại nôn không ra vì bị bịt miệng.

Tất cả mọi chuyện diễn ra cực kì nhanh chóng, chỉ mấy giây là người bên ngoài đã kêu la đẩy cửa xông vào.

Thế nên, cùng lúc đó, tất cả mọi người thấy được thứ đang đứng bên cạnh cái xác con chồn. Cô gái ma mị, quyến rũ như mị quỷ trong núi vung những cái xúc tu đẫm máu, biểu cảm phẫn nộ mà uy nghiêm, phóng ra càng nhiều xúc tu như đang xù lông, điên cuồng phá hủy toàn bộ ngôi miếu Sơn Thần, gồm cả bức tượng Sơn Thần từ rễ cây được cúng bái suốt mấy trăm năm kia. Rầm một tiếng, tất cả vỡ vụn.

Đường Linh Linh co rúm, sợ hãi, nghe thấy cô gái kia phật lòng nói một câu: “Quá thối, quá choáng.”

Mọi người sôi trào. Mọi người... lục tục quỳ xuống bái lạy cô gái.

Cô gái khó hiểu đảo mắt nhìn đám đông, chỉ có thể nghe thấy bọn họ xí xô xí xào nói chuyện với nhau, lại không thể hiểu.

Cô căn bản không rảnh bận tâm phản ứng của đám người này, phá hủy miếu Sơn Thần xong là lập tức nhảy lên gốc đại thụ bên cạnh miếu, không ngừng vẩy râu, hòng giũ hết mùi hôi vừa dây vào. Nếu để Sương Sương ngửi thấy thì lại bị chê.

Vì thế, chong chóng quay mòng mòng. Cô vui sướng hít thở không khí trong lành, để bản thân mình trở lại thành mùi kem muối biển tươi mát.

Đường Linh Linh còn bị trói nằm trên mặt đất, nghe các thôn dân chung quanh thảo luận, không khỏi cảm thấy sợ hãi.

Cô giáo nói thế giới là chủ nghĩa duy vật, những truyền thuyết Sơn Thần kia đều là mê tín dị đoan, nhưng cô gái này... Không sai, hình như thôn dân đã xem cô gái này thành Sơn Thần mất rồi.

Sơn Thần vô cùng mạnh mẽ, bị giết chết thì chắc chắn chính là Sơn Thần giả. Nhất định là Sơn Thần thật sự phát hiện con chồn đang giả mạo mình, thế nên tự tay diệt trừ Tà Thần!

Xem kìa, sức mạng đáng sợ kia, ngoài Sơn Thần ra thì còn ai mạnh mẽ như thế nữa? Xem kìa, những cái râu thần thánh kia, quả thật giống hệt đám râu ria trên pho tượng Sơn Thần rễ cây rồi! Xem kìa, vẻ mặt uy nghiêm kia, ngoài thần minh ra thì còn ai có thể cao quý đến thế cho được?!

Là ngài, là ngài, chính là ngài. Sơn Thần Bồ Tát của chúng con!

Đám đông bắt đầu quỳ lạy. Mọi người thấy Sơn Thần Bồ Tát không để ý đến mình thì sợ hãi không thôi. Chẳng lẽ Sơn Thần cảm thấy mọi người quá ngu xuẩn nên tức giận?

Không còn cách nào khác, vậy dùng lại chiêu cũ đi!

Mọi người đẩy Đường Linh Linh, đưa dến dưới gốc đại thụ mà Sơn Thần đang đứng.

Thôn trưởng run run đứng dậy. Làm người đại diện, ông ta phải sám hối và biểu đạt lòng thành kính với Sơn Thần!

Vì thế, bô lô ba la một trận, Tang Lộ bị xem là Sơn Thần Bồ Tát khó hiểu cúi đầu liếc ông ta một cái. Nghe không hiểu, mặc kệ.

Thôn trưởng lại càng sợ hãi. Sơn Thần Bồ Tát ơi, vì sao mặt ngài không cảm xúc? Là vì thấy chúng con không thành tâm ư?

Tới đây, dâng cống phẩm!

Mọi người giơ Đường Linh Linh lên cao. Thôn trưởng: “Blah blah blah!” Sơn Thần Bồ Tát, xin hãy nhận lấy cống phẩm của chúng con! Phù hộ người trong thôn chúng con mãi mãi không bao giờ biến thành thây ma đáng sợ!

Tang Lộ vẫn đứng đó, mặt không cảm xúc. Tầm mắt cô đã lướt qua bọn họ, khẽ khàng dò đến bóng tối đằng sau đám đông.

Sương Sương đứng ngay ở đó, không biết đang cười cái gì mà cười đến gập cả người, trông như rất vui vẻ. Tang Lộ không biết vì sao Sương Sương cười, nhưng nếu em bắt đầu cười từ lúc cô đứng trên cây thì thôi đứng thêm chút nữa vậy.

Đường Linh Linh cố gắng bật ra tiếng từ cổ họng, muốn nói gì đó.

Thôn trưởng sầu não. Sơn Thần Bồ Tát không để ý đến mình, rốt cuộc là vì sao? Lúc này, ông ta chú ý thấy Đường Linh Linh hình như muốn nói chuyện. Có bệnh thì vái tứ phương, thôn trưởng bèn kéo mảnh vải bịt miệng Đường Linh Linh xuống.

“Blah blah blah!” Nha đầu thúi, có phải cô không thành tâm, Sơn Thần Bồ Tát cảm nhận được nên không chịu nhận cô hay không? Cái đồ ở trong phúc mà không biết phúc này, còn không mau tỏ lòng thành với Sơn Thần Bồ Tát!

Môi Đường Linh Linh run run, thật sự không biết nên nói gì. Chẳng lẽ đám người này không nghĩ rằng cái gọi là Sơn Thần Bồ Tát không để ý tới họ có thể là do bất đồng ngôn ngữ sao?

Sơn Thần Bồ Tát thế kỉ mới cũng cần nói tiếng phổ thông!

Thế giới quan chủ nghĩa duy vật được học ở trường cùng tam quan được bồi dưỡng vì sống trong hoàn cảnh mê tín dị đoan từ bé đang đánh nhau bôm bốp. Đường Linh Linh cũng không biết rốt cuộc cô gái này có phải Sơn Thần hay không. Nhưng cơ hội này, cô không muốn bỏ lỡ, thế nên cất giọng nói:

“Cô thật sự là Sơn Thần sao? Bọn họ muốn dâng cống tôi cho cô. Cầu xin cô, thả tôi đi!”

Dâng cống?

Cuối cùng cũng nghe hiểu lời của một người, Tang Lộ nhìn về phía Đường Linh Linh trói gô như bánh chưng, đang bị mọi người giơ lên giữa không trung rồi... cau mày, hôi quá!

Tang Lộ cuối cùng cũng lên tiếng, ngắn gọn dễ hiểu: “Không cần.”

Thôn dân bắt đầu hoan hô, Sơn Thần Bồ Tát đáp lại mọi người rồi! Tuy nghe không hiểu nhưng đây chính là dấu hiệu tốt!

Vì thế, mọi người lại càng phấn chấn, vui sướng muốn dâng Đường Linh Linh lên cho Sơn Thần Bồ Tát. Đường Linh Linh khóc không ra nước mắt, dùng tiếng địa phương la hét với người trong thôn rằng Sơn Thần không muốn tôi. Kết quả, mọi người đều biết cô muốn chạy trốn nên không một ai tin lời cô nói.

Đường Linh Linh cầu cứu Sơn Thần Bồ Tát: “Sơn Thần đại nhân, bọn họ không tin, làm sao đây?”

Không tin cái gì?

Thấy Đường Linh Linh bị giơ lên càng lúc càng cao, cái thân thể bị tẩm mùi rắm chồn kia đương nhiên cũng càng lúc càng đến gần, Tang Lộ lâm vào thế khó xử. Cô đã đứng trên chỗ cao nhất của gốc đại thụ rồi. Tiếc là cái cây này bự thì có bự nhưng lại chẳng mấy gì cao.

Vì thế, một cái râu vô cùng, vô cùng mảnh duỗi ra, đẩy Đường Linh Linh lùi về sau. Râu tuy nhỏ nhưng sức lại lớn. Mấy người giơ Đường Linh Linh lên cao loạng choạng rồi ngã chồng lên nhau. Cô gái bị giơ lên cao lại vì có đệm thịt lót mà không bị ngã đau.

“Không cần. Từ chối. Hôi quá!”

Đường Linh Linh xả giọng thuật lại ý của Sơn Thần Bồ Tát cho thôn dân nghe. Cô quá vui sướng, bởi vì biểu cảm của thôn trưởng rõ ràng đã trở nên ỉu xìu.

Ai bảo Sơn Thần Bồ Tát nói rõ thế làm gì, rõ ràng chính là chê bọn họ.

Thôn trưởng vẫn chưa bỏ cuộc: “Blah bleh bloh!” Nha đầu thúi, đều tại cô không tắm rửa sạch sẽ, bị Sơn Thần Bồ Tát chê! Mau, cho cô cơ hội lấy công chuộc tội, hỏi xem Sơn Thần đại nhân muốn cống phẩm gì?

Đường Linh Linh còn bị trói đây này. Cô đoán nếu đêm nay không thể lấy lòng Sơn Thần Bồ Tát thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mình. Cực chẳng đã, Đường Linh Linh đành phải ngoan ngoãn hợp tác. Cô hỏi: “Sơn Thần đại nhân, xin hỏi rốt cuộc ngài muốn cái gì?”

Muốn cái gì?

Vấn đề này mà còn phải hỏi nữa à? Tang Lộ quả quyết, dứt khoát nói: “Em ấy!”

Một ngón tay duyên dáng, trắng nõn chỉ ra sau lưng mọi người. Chỉ thoáng chốc, tất cả mọi người đã đồng loạt quay đầu, bao gồm cả Đường Linh Linh còn đang bị trói.

Kết quả, Hạ Vị Sương vốn đang nấp trong góc xem kịch buộc phải trở thành tiêu điểm của mọi người. Nụ cười trên mặt cô lập tức đứng hình.

“Xin... chào?”

Hạ Vị Sương ôm chú mèo vàng mập ú, chậm rãi giơ một bàn tay, vẫy vẫy.

Là cô ta, tế phẩm mà Sơn Thần Bồ Tát muốn!

Chỉ trong thoáng chốc, mắt các thôn dân đã sáng rỡ, bỏ qua Đường Linh Linh mà ồ ạt tràn về phía Hạ Vị Sương.

Blah blah blah... Hạ Vị Sương nghe mà vất vả, chỉ nghe ra được bọn họ đang khen mắt nhìn của Sơn Thần tốt quá.

Đám đông vây quanh Hạ Vị Sương, muốn đẩy cô về phía Tang Lộ. Kết quả mới vừa đưa tay, Tang Lộ đã vụt đến như một cơn gió, chặn tay mọi người lại.

“Không cho chạm vào em ấy. Em ấy là của tôi.”

Dù giọng điệu vẫn đều đều nhưng khí thế tự dưng trở nên âm trầm, lạnh lẽo cùng với ánh mắt quỷ dị, khủng khiếp kia cũng khiến người ta rợn cả người.

Đường Linh Linh vội vàng thuật lại ý của Tang Lộ. Vì thế, các thôn dân biết được, Sơn Thần tức giận!

Bịch bịch bịch, đám người vừa đứng dậy lại quỳ rạp khắp mặt đất. Hạ Vị Sương và Tang Lộ cùng bị vây ngay trung tâm. Tang Lộ hoàn toàn không quan tâm người ta quỳ hay đứng, song Hạ Vị Sương thì lại không thế chấp nhận việc mình được tôn sùng như thế.

Cô là người từng tiếp nhận nền giáo dục ở xã hội văn minh. Cho dù thời thế hiện tại đã thay đổi thì cũng sẽ không làm những chuyện áp bách người ta thế này.

Hạ Vị Sương vội kéo Tang Lộ rời khỏi đám đông. Tiếc là đám người này dù có quay đầu vẫn muốn quỳ lạy Tang Lộ, miệng còn không ngừng xin tha.

Cực chẳng đã, Hạ Vị Sương đành phải nói với Đường Linh Linh: “Cô mau nói với họ, Tang Lộ không phải Sơn Thần, tôi cũng không phải cống phẩm. Bọn tôi chỉ là một đôi ngươi yêu bình thường thôi.”

Tâm hồn bé bỏng của Đường Linh Linh đón nhận một đợt đả kích, có hơi ngơ ngác, nhưng rồi lại hoàn hồn rất nhanh. Nếu nói người này không phải Sơn Thần thì chờ họ đi rồi, đám đông chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình. Vì thế, cô quay đầu nói với mọi người: “Blah blah blah!” Cô gái này chính là cô dâu của Sơn Thần đại nhân, mọi người phải tôn trọng cô ấy!

Các thôn dân vỡ lẽ: Thì ra Sơn Thần hiện thế là để đón dâu! Vừa rồi mạo phạm đến cô dâu của Sơn Thần, hèn gì Sơn Thần Bồ Tát lại tức giận.

Sơn Thần đã xuất hiện trong thôn tức đây là nơi có phúc. Mọi người phải cảm tạ Sơn Thần!

Như vậy vấn đề là mọi người phải làm sao đây?

Đương nhiên là tổ chức đám cưới cho Sơn Thần rồi!

Thôn trưởng nhanh chóng ra lệnh, phải để mọi người mau mau thỏa mãn yêu cầu của Sơn Thần Bồ Tát.

Đường Linh Linh còn nằm trên mặt đất, mắt chữ O mồm chữ A. Không ngờ các thôn dân lại tiếp nhận sự thật hai cô gái là người yêu của nhau dễ dàng như thế, cô thậm chí còn không mấy gì dám tin tưởng!

Đường Linh Linh thử dò hỏi thôn trưởng: “Thôn trưởng, hai người họ đều là nữ, cưới nhau kiểu gì?”

Thôn trưởng quay đầu giáo huấn: “Blah blah bleh bleh!” Có cái rắm! Thần thì làm gì có giới tính? Cô chỉ nhìn thấy ngài là nữ thôi chứ ai biết rốt cuộc là nam hay nữ? Cô chưa nghe qua truyền thuyết của chúng ta bao giờ à? Trước giờ chỉ có Sơn Thần, Thủy Thần cưới cô dâu, làm gì có chuyện cưới chú rể? Cho nên có vấn đề gì không? Không có!

Mọi người tản ra chuẩn bị. Hạ Vị Sương nhận thấy bọn họ hình như muốn chuẩn bị hiến tế hoặc nghi thức gì mới. Trong thời gian ngắn ngủi như thế, cô thật sự không thể nào nói chuyện với họ được, bèn bước đến bên cạnh Đường Linh Linh hỏi cô ta.

“Cô không nói với họ rằng vị này không phải Sơn Thần à?” Hạ Vị Sương tiện tay cởi trói cho Đường Linh Linh.

Đường Linh Linh đảo mắt, ấp úng, dường như không dám nói thật.

Hạ Vị Sương lại không sợ cô ta có ý đồ gì xấu. Cô có cả một bài để ứng phó với người khác, chỉ mấy câu đã làm cô nàng không dám nói dối.

Đường Linh Linh lí nhí nói: “Tôi nói với họ cô là cô dâu của Sơn Thần... Thì tại vì tôi cũng không còn cách nào khác. Nếu nói thật thì chờ đến khi các cô đi, bọn họ chắc chắn sẽ đưa tôi cho Sơn Thần lần nữa.”

Tang Lộ chẳng màng bận tâm cái gì mà Sơn Thần không Sơn Thần, chỉ câu lấy tay Hạ Vị Sương hòng kéo người ra xa. Cô thì thầm: “Thối.”

Suy xét đến tình cảnh của cô nàng cá thòi lòi, thế thì cũng không đến nỗi quá đáng. Hạ Vị Sương không so đo với cô nàng, chỉ hỏi: “Vậy họ muốn làm gì?”

Đường Linh Linh im lặng một lúc rồi thú thật: “Làm đám cưới.”

Hạ Vị Sương: “???”

Đường Linh Linh bất chấp, hô lớn: “Mọi người cho rằng Sơn Thần giáng thế là để đón dâu, cho nên muốn làm đám cưới cho các cô để lấy lòng Sơn Thần!”

Tang Lộ: “Ồ ——“

Hạ Vị Sương: “...”

_____________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play