Trần Dung Tiêu gần ba mươi. Trước mạt thế, chịu ảnh hưởng của cha nên đặt chân vào giới chính trị. Từ khi mạt thế nổ ra thì chủ động gia nhập đội nòng cốt chiến đấu ở tiền tuyến. Lúc căn cứ mới bước đầu thành lập, cô ta đã nhiều lần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm, đồng thời không ngại an nguy của bản thân. Trong tình thế nguy cơ mà người khác không cách nào xử lí, cô ta vẫn có thể xông vào hiểm cảnh mà cứu ra được những người may mắn còn sống sót. Sau này, tình hình căn cứ tương đối ổn định, tiểu đội cứu viện rút dần, song Trần Dung Tiêu vẫn kiên trì đến cuối cùng mới chịu trở về. Thế nhưng cô vẫn không buông trách nhiệm mà tổ chức một tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt. Khi mọi người ở trong căn cứ tương đối an toàn, ổn định thì cô tiếp tục tìm kiếm thêm tài liệu sinh tồn cho căn cứ. Tỷ như kiểu nhiệm vụ cần lặn lội đường xa mà lại cực kì nguy hiểm như đến căn cứ người sống sót thành phố D giao lưu, hỗ trợ, cô cũng không hề chùn bước. Trong mắt các đội viên của tiểu đội nhiệm vụ đặc biệt, Trần Dung Tiêu chính là người đại diện cho sự đáng tin. Chỉ cần có cô là có cảm giác an toàn.
Có thể nói rằng bất luận là từ miệng Trịnh Phách Tường, trong mắt dị nhân thuộc Chính phủ hay trong lòng phần lớn dân chúng ở căn cứ thì cô nàng Trần Dung Tiêu này đều có danh vọng rất cao. Xét theo một mức độ nào đó thì cô ta thậm chí còn nổi tiếng hơn cả cha mình.
Như thế xem ra Trần Dung Tiêu khá giống Cố Mẫn Chi. Có điều Trần Dung Tiêu lặng lẽ hơn Cố Mẫn Chi nhiều, cũng tốt tính hơn nhiều.
Tổng kết bằng một câu thì Trần Dung Tiêu chính là một dị nhân rất được lòng dân, năng lực ưu tú, nhân phẩm tốt đẹp.
Tiểu Tuyết làm việc bên cạnh một cô gái như thế, Hạ Vị Sương cũng có thể yên tâm. Ít ra thì cô không cần phải lo lắng Tiểu Tuyết bị người ta xem như công cụ không biết suy nghĩ.
Nhưng tất cả những điều kể trên đều là Hạ Vị Sương nghe từ người khác. Trên thực tế, Trần Dung Tiêu là người như thế nào thì vẫn phải đích thân tiếp xúc một chút mới biết được.
Chẳng phải hôm nay người đã đến rồi đấy thôi.
Chính như lời Trần Dung Tiêu đã nói, mục đích đến của cô ta hôm nay chỉ là vì Hạ Tình Tuyết, không liên quan đến chuyện gì khác. Suốt đường đi, Trần Dung Tiêu không hề hỏi Hạ Vị Sương chuyện vêd Thành Mẫn và hạt giống mà chỉ dùng một giọng điệu tán gẫu tự nhiên nói Hạ Vị Sương nghe tình hình gần đây của Hạ Tình Tuyết.
“Chắc cô Lục vẫn chưa biết,” nói một lúc, Trần Dung Tiêu đột nhiên cất lời, “thật ra Tình Tuyết có một cô chị họ rất thân, tên Hạ Vị Sương. Em ấy vẫn luôn muốn đi tìm người chị này. Tiếc là nhiệm vụ trong căn cứ bận quá, lại thêm tính đặc thù của Tình Tuyết, khiến em ấy không thể nhín ra được thời gian.”
Trần Dung Tiêu rời đi chỉ một lúc thì cửa đã lại mở ra lần nữa. Hạ Vị Sương nghe thấy một giọng quen thuộc hoạt bát mà tò mò hỏi rằng: “Rốt cuộc là ai nha? Thần bí như vậy – Á!!!”
Một tiếng thét chói tai vừa dứt, Trần Dung Tiêu nhịn cười nói: “Chị không theo em, em vào đi thôi.”
Nói đoạn, cô đẩy Hạ Tình Tuyết lúc này đã kinh ngạc đến ngây người ra trước, sau đó đóng cửa, nhường không gian lại cho mấy người họ ôn chuyện.
Hạ Tình Tuyết run rẩy cả người, la hét nhào tới.
Cô nàng quấn tròn vo, trọng lượng cũng không tính là nhẹ. Hạ Vị Sương bị Hạ Tình Tuyết đụng đến lảo đảo, thiếu chút nữa ngã ngửa. Tang Lộ vươn một bàn tay đỡ sau lưng Hạ Vị Sương, giúp cô trụ vững.
Ôm lấy cô em gái phải trải qua muôn trùng gian nguy mới có thể gặp lại, trong lòng Hạ Vị Sương ê ẩm, nao nao. Hốc mắt không nhìn thấy gì cũng cay cay, một cảm giác ấm nóng dâng trào. Cô cắn môi, không nói được gì, chỉ vỗ vỗ lưng Hạ Tình Tuyết, an ủi cô nàng từng chút một.
Tang Lộ và Mễ Nhạc Nhạc đều im lặng. Mễ Nhạc Nhạc tuy nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện, quyết định nhường khoảng thời gian đầu lại cho hai chị em. Mà đối với Tang Lộ thì lại có cảm giác khá là khác lạ.
Đã từng, cô thậm chí từng nghĩ đến việc xuống tay với Hạ Tình Tuyết, bởi vì đối phương cướp đi sự chú ý của Hạ Vị Sương, lấy bớt tình yêu thuộc về cô. Khi đó, cô suy nghĩ hết sức đơn giản, cũng hết sức cực đoan. Bất luận đó tình cảm gì, ở chỗ cô chỉ có thể phân thành hai loại đơn giản, một là tình yêu với Sương Sương, hai là những thứ khác.
Mà đến hôm nay, hình như có gì đó đã thay đổi.
Khuất giữa vành mũ và mái tóc, đôi mắt sâu thẳm của Tang Lộ nhìn hai chị em ôm nhau, có một chút mờ mịt, một chút phiền muộn. Hạ Tình Tuyết vẫn cứ là người cực kì quan trọng đối với Sương Sương, cô nàng vẫn sẽ lấy bớt sự chú ý và tình yêu của Sương Sương, nhưng đối với Tang Lộ mà nói thì... cái từ “yêu” có khả năng bao hàm tất cả này, hình như có thể phân chia ra được.
Không phải tất cả tình yêu đều giống nhau.
Tang Lộ cúi đầu chọc chọc nơi trái tim, một cảm giác kì lạ đang dần sinh sôi. Cô vẫn không thích người khác đến gần Sương Sương, vẫn cứ muốn Sương Sương chỉ yêu mỗi mình. Nhưng hiện tại, dường như cô đã hiểu cái gì gọi là không đành lòng.
Đây là tình cảm thế nào? Là đúng hay sai? Là tốt hay xấu?
Đây là thứ tình cảm rõ ràng mà phức tạp của con người, diễn sinh từ sự dằn xé tại nội tâm, vừa đau đớn mà lại vừa đẹp đẽ.
...
Hạ Tình Tuyết khóc rất lâu. Hạ Vị Sương thấy cô nàng không khống chế được, khóc đến mức nói không tròn câu, dứt khoát tự mình mở lời. Cô dỗ dành, an ủi rằng mình không sao. Cô biết nhất định là Tiểu Tuyết rất muốn nghe sau khi chia tay thì chuyện gì đã xảy ra, bèn kể lại từng chút một. Chỉ là lược bớt phần nào đó có liên quan đến Tang Lộ, lại thêm thắt điểm tô cho phần nào đó cũng có liên quan đến Tang Lộ.
Sau này, các cô sẽ không sống cùng nhau quá lâu. Nếu thế, Hạ Vị Sương hy vọng Tiểu Tuyết đừng cứ mãi lo lắng cho mình. Em hẳn nên nhẹ nhàng, vui vẻ hơn nữa.