Đối phương nghe có vẻ là một cô gái tuổi không lớn, giọng rất quen tai, nhưng nhất thời Hạ Vị Sương không nghĩ ra được nguyên do vì sao. Nếu là người quen, tại sao đối phương lại hỏi cô là ai? Đâu lí nào cô ta cũng là người khiếm thị, hay chỉ là người mà cô từng nghe qua giọng chứ không quen biết…
Huống hồ, giọng nói kia nghe không có vẻ sợ hãi, cũng không có thái độ thù địch. Điều đó đồng nghĩa với việc đối phương là kiểu thương lượng được. Nói không chừng chẳng cần xung đột cũng có thể ứng phó xong.
Trong đầu Hạ Vị Sương nhanh chóng liệt kê ra những khả năng. Cô tập trung tinh thần, chuẩn bị tìm đáp án từ câu trả lời của cô gái này.
Cô gái ấy nói: “Tôi tên Châu Châu.”
Châu Châu? Tên này chẳng lẽ là trùng hợp? Nếu nhớ không lầm thì tình nhân bí ẩn bên cạnh Cố Mẫn Chi đúng là tên Châu Châu.
Châu Châu lại tiến đến một bước, đạp lên lá khô, phát ra tiếng động giòn khẽ. Giọng cô ta nghe có vẻ hết sức nghi hoặc, mịt mờ mà phiền muộn, tựa như đang nhớ lại điều gì: “Cô tên là gì? Cô trông… khá quen mắt. Có phải trước kia chúng ta từng quen biết không? Cô… cô là người tôi biết à?”
Cô ta nói chuyện nghe sao mà kì quái thế?
Hạ Vị Sương khẽ cau mày, vội đưa phần chân gậy ra phía trước theo bản năng, ám chỉ đối phương giữ khoảng cách.
Cô dùng tên giả của mình để ứng phó với Châu Châu, đồng thời tiếp tục hỏi: “Tôi tên Lục Sảng. Vì sao lại hỏi như thế? Ngại quá, tôi không nhìn thấy, không thể xác định rốt cuộc có quen biết cô hay không.”
Khi biết Hạ Vị Sương là người mù, Châu Châu phát ra giọng đầy tiếc nuối: “Tại sao lại thế.”
Hạ Vị Sương nói: “Vậy còn cô? Tại sao lại cảm thấy tôi trông quen mắt? Cô không rõ hai ta có biết nhau hay không mà lại có cảm giác ấy à?”
Châu Châu mờ mịt nói: “Đúng vậy, tại sao? Tôi không biết nữa… Chuyện trước kia, tôi đã quên rất nhiều. Những cái còn sót lại cũng không mấy gì rõ ràng. Ngay cả tên của tôi cũng chưa hẳn đã là tên khi trước – ôi!”
Cô ta càng nói càng kích động, còn phát ra tiếng hít thở đau đớn.
Một cảm giác nguy hiểm khiến người ta dựng tóc gáy đột ngột dâng lên, Hạ Vị Sương lặng lẽ nắm chặt con dao. Cô nghe thấy Châu Châu lại tiến về phía mình thêm bước nữa, giọng nói bất chợt trở nên hết sức âm trầm: “Vì sao khi nhìn đến cô thì cảm giác của tôi lại kì quái như thế? Nhất định là tôi có biết cô. Nhất định có biết – tất cả là tại cô, khiến đầu tôi đau tới vậy!”
Trong đêm đông tối đen, rét buốt, cô gái mặc quần áo trắng không quá dày ôm chặt vết thương trên tay, dường như hết sức đau lòng. Cô ta ăn mặc phong phanh, thân hình cũng mảnh dẻ, chao đảo trong gió, biểu cảm bi thương mà ngơ ngác, như tơ liễu không gốc rễ phất phơ, yếu ớt đến đáng thương.
Chỉ tiếc rằng cô gái áo đen với đôi mắt vô thần đối diện cô ta lại không nhìn thấy được hình ảnh khiến người ta sinh lòng thương tiếc ấy.
“Rất xin lỗi.” Hạ Vị Sương nói mà không mấy thành ý, “Nhưng cô làm tôi sợ.”
“Xin lỗi, không phải tôi cố ý…” Châu Châu run rẩy nức nở một tiếng. Giọng nói khẽ khàng như muốn tan theo gió.
Tinh thần của cô gái đối diện này có chút vấn đề… Chỉ trong vài phút giao lưu, Hạ Vị Sương đã có thể kết luận rằng cô ta không chỉ đơn thuần là mất trí nhớ.
Điều đó có nghĩa cô ta là mối nguy hiểm không thể khống chế, hơn nữa nói không chừng còn cực kì khó đối phó. Suy cho cùng thì việc cô ta có thể lặng lẽ tiến đến trước mặt cô, bước vào góc khuất Tang Lộ đã cẩn thận chọn lựa mà không gây ra bất kì tiếng động gì đã nói lên vấn đề nhất định.
Nhưng đồng thời, điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô ta có thể sẽ có càng nhiều sơ hở. Xét về phương diện nào đó thì có lẽ người này sẽ tương đối dễ lừa.
Đấy, giọng cô ta lúc này đã bình tĩnh hơn rồi. Làm gì có ai bình thường mà như thế?
Châu Châu ngập ngừng một lúc. Vấn đề này khiến cô ra vô cùng rối rắm. Cô ta đáp với vẻ đáng thương: “Tôi không biết. Đầu tôi đau quá. Có thứ gì đó ngăn cản tôi nhớ ra cô.”
Biểu cảm Hạ Vị Sương dịu đi, cô nói: “Nếu thế thì cô có thể tạm buông hồi ức. Không sao đâu. Cô xem, tôi ở ngay đây. Tôi là người mù. Tôi chạy không thoát. Chúng ta có thể chờ đến khi hết đau đầu lại từ từ suy nghĩ.”
Một người vừa mới bị mù cũng không dám chạy trốn trong hoàn cảnh xa lạ. Chỉ sợ kẻ địch còn chưa chạm đến thì cô đã tự đụng vào tường mà bất tỉnh trước rồi.
Cái người tên Châu Châu này, nếu thật sự là Châu Châu bên cạnh Cố Mẫn Chi kia thì tuyệt đối không phải một nhân vật đơn giản. Huống hồ, trực giác của cô cũng đang điên cuồng gào rống rằng nguy hiểm, chạy mau.
Cô không đâm bang nói cái gì mình chỉ vừa mới gặp Châu Châu mà nương theo đề tài của cô ta để tiếp dẫn: “Chị ấy là ai? Người đó không tốt với cô à?”
Châu Châu lại khóc nức nở. Tiếng nấc khẽ hòa cùng tiếng gió rít bên ngoài bức tường như tiếng quỷ khóc ai oán độc ác nhất: “Nhưng mà vì sao tôi vẫn cảm thấy trống vắng như thế? Thứ tôi muốn hình như không phải vậy. Rõ ràng chị ấy rất tốt với tôi, nhưng mà không đúng, cứ cảm thấy không đúng… Oa –“
Hạ Vị Sương kiên nhẫn chờ đến khi tiếng khóc của cô ta yếu đi mới lên tiếng: “Tên người đó là gì? Có thể nói cho tôi biết không?”
Châu Châu nói: “Chị ấy tên Cố Mẫn Chi.”
Cố Mẫn Chi. Chậc, đúng là Châu Châu bên cạnh Cố Mẫn Chi rồi. Cô gái này quả thật quái dị vô cùng. Nghe nói cô ta là chim hoàng yến bị Cố Mẫn Chi nuôi nhốt, nhưng đêm hôm khuya khoắt thế này lại có thể tự chạy ra, có thể thấy một số việc thật sự không giống như những gì đại chúng đã chứng kiến.
Hạ Vị Sương nhẹ nhàng chớp chớp mắt, biểu cảm không hề thay đổi. Cô cố ý nói: “Cố Mẫn Chi rất nổi tiếng trong căn cứ. Nghe nói cô ta có rất nhiều bạn bè. Chắc là cô ta bận quá nên mới không thể ở bên cô nhiều hơn thôi.”
Mấy chuyện thọc gậy bánh xe thế này nói ra thì có hơi đê tiện, nhưng mà dùng để đối phó Cố Mẫn Chi thì rất thích hợp.
Châu Châu vô cùng thương tâm: “Cô hiền hòa thật đấy. Chị ấy chưa bao giờ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó hết. Dù có đi nữa thì cũng chẳng được bao lâu đã mất kiên nhẫn rồi.”
Hạ Vị Sương: “…” Cố Mẫn Chi này thật là.
Nhưng chỉ nhoáng cái là Hạ Vị Sương đã không thể cảm thán về tính tình của Cố Mẫn Chi được nữa, bởi vì Châu Châu lại đổi giọng, nói: “Cái tên Lục Sảng này tôi không có ấn tượng gì hết, thật sự là tên của cô sao?”
Hạ Vị Sương mỉm cười nói: “Đương nhiên rồi. Hai ta không hề quen biết, lừa cô làm gì chứ?”
Châu Châu vẫn không nhịn được mà nhích đến gần: “Đúng vậy, cô sẽ không lừa tôi. Cô tốt như thế mà… Tôi vừa gặp cô đã không nhịn được mà cảm thấy gần gũi. Vì sao? Nhất định cô là một người rất rất tốt, nhưng vì sao tôi lại quên mất cô chứ?”
Hạ Vị Sương chậm rãi lùi về sau. Cô trấn an cô gái trước mặt: “Không sao, những chuyện này có thể từ từ suy nghĩ. Châu Châu, tại sao cô lại đến đây?”
Giọng nói âm trầm vang lên từ phía sau. Trái tim căng thẳng của Hạ Vị Sương cũng chợt thả lỏng. Cô thậm chí còn không nhận ra nụ cười trên mặt mình đã trở nên thật tình hơn.