Sương Sương muốn cái gì?
Vấn đề này dường như đã được nhắc đến vô số lần từ sau khi hai người gặp nhau. Nhưng đối với Hạ Vị Sương mà nói thì lần nào cũng gắn với những ký ức không thể xem như tốt đẹp.
Trong khoảnh khắc, Hạ Vị Sương suýt chìm vào bóng ma quá khứ một lần nữa. Cơ bắp cô căng chặt, bên tai loáng tháng vang lên giọng Tang Lộ, dường như đang nói những câu kiểu muốn cái gì, thích cái gì, đều giết chết.
Ngón tay lạnh băng, mềm mại chạm vào gương mặt Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương hoàn hồn, rời khỏi ảo giác ngắn ngủi vừa xuất hiện. Cô khẽ thở dài, nói: “Nghĩ em muốn cái gì? Sao vậy? Chị định tặng quà gì cho em à? Hay là chị lại muốn như lúc trước?”
Tang Lộ chậm rãi nói: “Bởi vì không rõ, cho nên… tò mò… Sương Sương, muốn cái gì?”
Hạ Vị Sương chợt thấy kì lạ, không hiểu vì sao tự dưng Tang Lộ lại tò mò cái này. Nếu không phải xuất phát từ tâm lí ghen ghét vặn vẹo của quái vật thì cớ gì chị lại chú ý điều đó?
Nhất thời, Hạ Vị Sương cảm nhận được một chút rung động diệu kì. Cô gái trước mắt tắm mình trong ánh đèn mông lung, nhu hòa. Tất cả ước số nguy hiểm, đe dọa đều yên lặng ngủ đông. Chị tựa như… tựa như hết sức bình thường mà hỏi một vấn đề, nghĩ một sự việc, hít thở duy trì sự sống.
“Em không muốn gì cả.” Hạ Vị Sương lặp lại quá trình nhúng khăn vào nước ấm rồi vắt khô, nói, “Em chỉ muốn tất cả bạn bè, người thân của em được bình an, khỏe mạnh. Chỉ thế thôi.”
Tang Lộ mở to đôi mắt mịt mờ. Lát sau, đột nhiên cô hơi ỉu xìu: “Khó quá.”
Hạ Vị Sương nhướng mày: “Hở?”
Tang Lộ chậm rãi nói: “Chị chỉ có năng lực phá hư, không có… chữa khỏi. Chị làm không được.”
Bao nhiêu cảm xúc bất chợt trỗi dậy trong lòng, Hạ Vị Sương cong cong khóe môi, nói: “Em không có yêu cầu chị giúp em hoàn thành tâm nguyện. Chị không cần lo lắng mấy chuyện này.”
Tang Lộ lại hỏi: “Vậy còn chị? Sương Sương có gì muốn chị làm không?”
Hạ Vị Sương vẫn đáp: “Không có gì đặc biệt muốn chị làm.”
“A… Khó quá.” Tang Lộ lại năng nề thở dài. Cô cụp mắt, nói, “Cơ mà, Sương Sương không muốn người khác… là tốt rồi.”
Hạ Vị Sương: “…”
Cô không nhịn được nói: “Chị lại đang suy nghĩ lung tung cái gì đấy?”
Tang Lộ không thấy mình làm vậy là suy nghĩ lung tung. Cô nâng nâng cằm, thân thể trơn láng ngọ nguậy trong lòng Hạ Vị Sương. Gương mặt trắng nõn treo nụ cười tươi tắn mà cứng đờ, tựa một con thú bông không mấy gì linh hoạt đang cố gắng kiếm tìm sự nuông chiều từ chủ nhân.
“Sương Sương cứ ở bên người khác hoài. Sương Sương rất thích bọn họ, cho nên…” Tang Lộ không nhịn được mà liếm liếm khóe môi, nói tiếp, “Chị rất hào phóng. Nếu Sương Sương muốn, chị có thể khiến bọn họ vĩnh viễn thuộc về Sương Sương.”
Hạ Vị Sương: “…”
Hạ Vị Sương vội cầm cái khăn ấm lau mặt cho Tang Lộ. Lau tới lau lui, lau đến mức Tang Lộ vặn vẹo, ngũ quan trên mặt suýt lệch vị trí.
Tang Lộ bị lau mà nói chuyện đứt quãng: “Chị muốn tặng… quà cho… Sương Sương, nhưng mà… buồn ngủ quá. Ưm… cứ… quên.”
Hạ Vị Sương cả giận nói: “Suốt ngày toàn suy nghĩ lung tung cái gì đâu không. Bọn họ là những con người độc lập, không phải thú cưng. Không phải chị hỏi em muốn chị làm gì à? Được, vậy chị nghe đây. Không được làm hại bọn họ, không được mưu tính bọn họ, không được để bọn họ chảy máu, tử vong, cũng không cho chị lén quẳng người đi. Hiểu chưa?!”
Cùng với từng điều, từng điều không được, Tang Lộ vặn vẹo càng không tình nguyện, cuối cùng im lặng, xụi lơ, nụ cười trên mặt cũng lặn mất. Cô hơi híp mắt, trề môi, biểu cảm thất vọng.
Hạ Vị Sương vừa tức giận vừa buồn cười, bèn đẩy đẩy Tang Lộ, nói: “Lật lại nào.”
Hạ Vị Sương vừa nói, Tang Lộ đã ngoan ngoãn chậm rãi lật người để em lau phía sau lưng. Lau rồi lại lau, song cô vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Mới tới… cũng không được?”
“Không được! Người nào cũng không được!”
Tang Lộ thất vọng ngáp một cái.
Hạ Vị Sương cong khóe miệng, kéo kéo tóc Tang Lộ.
Cô hẳn nên biết, cái người này cho dù có thật sự thay đổi thì cũng còn lâu mới giống như người bình thường. Ngoài miệng thì nói thật hào phóng, không phải vẫn giảo hoạt che giấu mục đích chân thật đấy thôi?
Nhưng mà Tang Lộ đúng là đã thay đổi rất nhiều. Có lẽ chính bản thân chị cũng không ý thức được rằng có thứ gì đó đang từ từ nảy sinh trong sự thay đổi âm thầm, lặng lẽ.
Lau người cho Tang Lộ xong, giúp chị mặc quần áo lót giữ nhiệt lông cừu mềm mại mà ấm áp, thêm một bộ đồ ngủ nhung san hô, lại nhét tiếp quả cầu sưởi ấm bằng khối xác cùng nguyên bộ áo ngủ nhung dài. Hạ Vị Sương nhét Tang Lộ lúc này đã quấn thành một cục vào ổ chăn của chị.
Dẫu thế, vuốt tay Tang Lộ vẫn cảm thấy lạnh băng. Tuy nhiên, rõ ràng Tang Lộ đã thoải mái hơn rất nhiều. Vừa rồi khi lau người, dù đã ráng nhanh tay nhưng chị vẫn bị lạnh đến co rụt. Giờ đã giãn ra kha khá.
“Tang Lộ, em muốn đi căn cứ.” Chợt, Hạ Vị Sương nói như thế.
Cô không về giường để mạnh ai nấy ngủ, không làm phiền nhau như bình thường (tạm thời thôi) mà là ngồi bên cạnh Tang Lộ, nói ra những lời từ sâu tận đáy lòng.
Đây không phải chuyện nói làm là làm được. Thậm chí có thể nói tác nhân lớn nhất gây cản trở cho hành động của Hạ Vị Sương chính là Tang Lộ. Dựa theo phán đoán thì dù có nói với Tang Lộ như thế cũng sẽ không có bất kì tác dụng gì, nhưng Hạ Vị Sương thật sự không biết nên giải quyết khúc mắc này trong thời gian ngắn nhất thế nào.
“Em rất lo cho Tình Tuyết. Vốn định chờ ấm lên một chút mới đi, nhưng Trịnh Phách Tường nói em biết…” Hạ Vị Sương từ từ kể lại đầu đuôi sự tình. Cô gửi gắm hy vọng vào Tang Lộ, mong bản thân Tang Lộ sẽ có chủ ý gì đó hay. Con người không phải sinh vật toàn năng, những lúc thế này cũng chỉ có thể tìm kiếm sự giúp đỡ nơi quái vật.
Nhưng chắc chắn là Hạ Vị Sương phải thất vọng rồi.
Hạ Vị Sương muốn đi căn cứ, Tang Lộ cũng không có ý kiến gì. Vẫn hệt như lúc trước, Tang Lộ chẳng hề quan tâm chuyện mình ở đâu, cũng không màng lưu luyến với bất kì chuyện gì ngoài Hạ Vị Sương. Cô là một con diều, dây cột trên người Hạ Vị Sương. Em đi đâu thì cô theo đó.
Vì thế, Tang Lộ đương nhiên chẳng hề có phản ứng, cũng không cảm thấy mình như vậy có vấn đề gì.
Hạ Vị Sương nói: “Nhưng giờ chị thế này, em không tiện lắm.”
Tang Lộ: “Hở?” Cô nhìn Hạ Vị Sương chân thành, không cảm thấy mình có chỗ nào không tiện, “Chị đi cùng em.”
Hạ Vị Sương: “Em biết chị chắc chắn muốn đi cùng em, nhưng căn cứ còn có Cố Mẫn Chi, sẽ có nguy hiểm.”
Tang Lộ không đồng ý: “Giết chết được.”
Hạ Vị Sương thở dài: “Chị tự tin ghê. Nhưng rời khỏi cái nhà này, đi ra ngoài, chị sẽ không bị đông lạnh đến ngất xỉu đấy chứ?”
Tang Lộ ngẫm nghĩ rồi từ từ nói: “Giết… ở trong nhà.”
Hạ Vị Sương: “… Ờ, có ý tưởng đấy. Nhưng mà Tang Lộ, chị không có cách nào giải quyết vấn đề không chịu nổi nhiệt độ thấp của chị sao?”
Tang Lộ im lặng không nói. Lát sau, Hạ Vị Sương vươn tay đẩy đẩy mới phát hiện chị đã híp mắt ngủ mất rồi. Cô không nhịn được mà véo mặt Tang Lộ một cái, thấp giọng hừ một tiếng, nhưng cũng đành chịu.
Thôi, Tang Lộ thế này cũng không còn cách nào. Dù Cố Mẫn Chi chắc chắn sẽ không dễ dàng sập bẫy, thậm chí trạng thái Tang Lộ như thế này mà vào doanh trại của địch rất có thể sẽ bị làm gỏi, nhưng… thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, dùng hữu tâm đi tính vô tâm. Hạ Vị Sương không tin mình không đối phó được Cố Mẫn Chi.
Sau khi có ý định đến căn cứ sớm, Hạ Vị Sương cũng không thể nào giấu được mọi người. Ngày hôm sau, cô đã nói rõ ràng hết thảy.
Ngụy Vân Lang nói: “Định dẫn Tang Lộ như thế đi hả?”
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ gật đầu: “Mùa đông này dài bao lâu, chị không biết. Sau này có lạnh hơn nữa hay không, chị không thể bảo đảm. Rốt cuộc đến khi nào Tang Lộ mới hồi phục, chị cũng không rõ lắm. Dị năng của chị không thể phán đoán ra được những chuyện đó.”
Ngụy Vân Lang hỏi: “Vậy chừng nào đi? Chị vừa nói thế, em đã cảm thấy thời gian rất gấp rút.”
Hạ Vị Sương nhấp môi, nói: “Này thì phải xem tin tình báo của cô Trịnh. Chị cũng hy vọng chúng ta chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt. Nếu thời gian thư thả thì không cần phải đi sớm như vậy.”
Cô Trịnh, Trịnh Phách Tường, dường như cô ta có cách liên hệ với đồng đội trong căn cứ để thu được tin tức.
Ngụy Vân Lang làm dấu OK, nói được, chờ tin của chị.
Mễ Nhạc Nhạc cũng làm dấu OK, nói được, em đi với anh.
Chỉ có Bạch Thiến là im lặng. Tình huống của cô đặc biệt, sợ là không giúp được gì.
Hạ Vị Sương nghiêng mặt, cong mi, nói: “Chị Thiến, chị phải phụ trách làm lực lượng hậu viện, làm vũ khí bí mật của tụi em. Khi tụi em hành động thất bại, kẹt trong doanh địch hoặc là bị mắc ở đường cùng thì chị cưỡi mèo đen từ trên trời giáng xuống, cứu tụi em ra.”
Bạch Thiến phụt cười ra tiếng, không khỏi mỉm cười: “OK luôn. Chị bảo đảm các em sẽ không phải lo về hậu viện, luôn có nhà để về.”
Hạ Vị Sương tiếp tục nói: “Đương nhiên, nhân khoảng thời gian này, em sẽ lợi dụng dị năng để tìm một kế hoạch hành động an toàn nhất, cố hết sức tránh đi tất cả những lựa chọn tử vong. Trước đó em chưa hạ quyết tâm dẫn Tang Lộ đi căn cứ nên muốn tiên tri nguy cơ trong căn cứ vẫn luôn thất bại. Em rất vinh hạnh khi gặp được mọi người. Bây giờ, dị năng của em hẳn là sẽ có tác dụng.”
Ngụy Vân Lang vội nói: “Với lại trên đường đi, nói không chừng sẽ đụng phải tai tinh. Bây giờ em không dám nhìn tình hình của tai tinh kia, nếu được thì chị… cố gắng chú ý một chút.”
Hạ Vị Sương đương nhiên là đồng ý ngay tắp lự: “Được, chị sẽ. Đúng rồi, chúng ta đi căn cứ nghĩa là sẽ tiếp xúc với không riêng gì kẻ địch mà còn có những tình huống phức tạp hơn nữa. Tốt nhất là không liên lụy đến người vô tội, không gây phiền toái cho các công dân trong căn cứ. Mọi người ngẫm lại xem phải chú ý cái gì, có ý tưởng gì cũng có thể đưa ra.”
Chỉ huấn luyện thể năng bình thường thôi cũng đã rất mệt. Vì không gây áp lực cho mọi người, Hạ Vị Sương không nói dông dài, luyên thuyên. Đồng thời, trong khoảng thời gian giữa những lúc huấn luyện, cô bắt đầu quy hoạch con đường xuất phát, cũng dựa theo con đường tốt nhất ở thời điểm hiện tại mà tiến hành tiên tri. Bởi vì cô biết chỉ khi xác định sẽ thực hiện những hành động sắp tới thì mới có thể thấy được tương lai tương ứng. Mọi người muốn đi căn cứ, đương nhiên sẽ xuất phát theo con đường tiện nhất trước khi tiên tri.
Mà sau khi biết được nguy hiểm, Hạ Vị Sương sẽ điều chỉnh hướng đi tương ứng, cũng căn cứ vào kết quả điều chỉnh ấy mà tiến hành lần tiên tri tiếp theo. Lần này, muốn xem lại tương lai ban đầu cũng đã không được nữa, bởi vì cô biết rõ vận mệnh đã thay đổi.
Trong quá trình ấy, thông qua Ngụy Vân Lang, Mễ Nhạc Nhạc và Trịnh Phách Tường mà tiến hành tiên tri sẽ giúp Hạ Vị Sương giảm bớt một chút áp lực. Nhưng có đôi khi, tình huống tiên tri sẽ xuất hiện không ít sai lầm. Rõ ràng, dị năng này cũng không thể khống chế hoàn toàn tình huống của tương lai.
Đây không phải một quá trình nhanh chóng. Hạ Vị Sương cần nghỉ ngơi, khoảng cách giữa các lần nghỉ ngơi cũng không thể tùy tiện.
Khách sạn trống rỗng này được bọn họ bày trí rất đầy đủ. Đã lâu rồi chưa được cảm nhận cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp, đủ đầy, cô không nỡ để cuộc sống ở nơi này trở nên nhạt nhẽo.
Ngụy Vân Lang tìm được bộ bài cùng một vài món đồ chơi nhỏ, khi rảnh rỗi mọi người sẽ tụ lại chơi với nhau. Số lần Hạ Vị Sương thắng là nhiều hơn thảy. Trí nhớ cô rất tốt, chuyện nhớ bài đối với cô mà nói không phải khó khăn. Thế nên dần dà, Hạ Vị Sương cảm thấy chán, không hay đánh bài cùng mọi người nữa. Những lúc này, cô sẽ đến vườn rau nhỏ nhìn rau củ mình trồng, nhân tiện quan sát xem cây cối mọc ra từ những hạt giống biến dị kia có xuất hiện biến đổi gì không khống chế được hay không.
Gần đây thời tiết khá tốt, dù rét nhưng vẫn quang đãng, khô ráo, thế nên mọi người ở trong phòng có máy sưởi lâu đều hơi thiếu nước. Chỉ có Trịnh Phách Tường ở phòng mình là không bị ảnh hưởng.
Đêm đến, trăng sáng sao thưa, Trịnh Phách Tường kiểm tra cửa sổ như thường lệ, sau đó lấy món đồ mình giấu kín ra, mở công tắc đặt xuống bên gối, dưới lớp ga giường. Cô nhắm mắt định ngủ, lại không ngờ chiếc bộ đàm từ đầu đến giờ vẫn im lặng lại đột nhiên vang lên giọng nói mà cô chờ đợi đã lâu!
“Chị Tường, gọi chị Tường…”
Trịnh Phách Tường choàng mở mắt, vội cầm lấy chiếc bộ đàm đang nhấp nháy đèn xanh lên, hạ giọng nói: “Chị đây, Tiểu Lữ.”
“Chị Tường, quả nhiên chị vẫn còn sống! Bọn họ đều nói chị hy sinh rồi. Em không tin!”
Trịnh Phách Tường nói: “Phải, chị may mắn chưa chết. Tạm thời em đừng vội, giờ chị rất an toàn. Còn em?”
“Phù, giờ em đang hành động cùng người của Phó Đoàn trưởng. Khó khăn lắm mới có nhiệm vụ đến gần thành phố A bên này. Xin lỗi chị, chị Tường, em đến muộn. Giờ em né bọn họ liên lạc với chị. Chị yên tâm, Đoàn phó không biết. Chị Tường, chị ở đâu? Em đi đón chị nhé.”
“Không, em đừng đến đây. Bên này chị có sắp xếp cả rồi. Chị đã tìm được sự trợ giúp khác.”
“Hả?”
“Tạm thời không nói nhiều. Cố Mẫn Chi về căn cứ thì có gì khác thường không? Cô ta làm cái gì?”
“Không có gì khác thường. Chị cũng biết cha cô ta không dễ chọc mà. Cho dù lần này hành động thất bại thì cũng chỉ giơ cao đánh khẽ thôi. Cơ mà cũng vì chuyện này nên gần đây cô ta im hơi lặng tiếng hơn nhiều. À đúng rồi, nếu nói có gì lạ thì đúng là có thật. Cô ta mang về từ bên ngoài một cô gái, nói là cứu được trên đường. Nhưng mà cô gái kia, em có gặp qua một lần ở xa, thật sự… rất kì quái…”
Nói đến đây, giọng Tiểu Lữ thoáng một chút xem thường, dường như chỉ việc nhớ lại thôi cũng đã khiến cô khó kiềm được mà lâm vào trạng thái như bị hút hồn:
“Cô ta thật sự… rất đặc biệt. Ai, người rất đẹp, rất đáng thương, nhưng em không mấy gì nhớ được gương mặt đó. Rất nhiều người thích cô ta, Cố Mẫn Chi cũng rất thích. À đúng rồi, quan hệ của cô ta với Cố Mẫn Chi không bình thường, cô ta đặc biệt nghe lời Cố Mẫn Chi, cũng rất ít khi rời khỏi Cố Mẫn Chi mà xuất hiện trước mặt người khác. Em nghe nói hai người họ là quan hệ đó đó! Aiz, thật quả đáng tiếc, cô gái này bị nữ ma đầu Cố Mẫn Chi kia chiếm lấy…”
“Có dị năng không? Tên gì?”
“Không biết nữa, chỉ gặp có một lần à. Trông rất yếu đuối. Cô ta bị kim ốc tàng kiều, rất ít khi tiếp xúc với người khác.”
Trịnh Phách Tường thật sự cạn lời: “Mấy chuyện phong long này thì ít nói chút đi.”
Tiểu Lữ nói như vẫn còn luyến tiếc: “Ò, được rồi, nhưng mà cô ta thật sự rất khác biệt.”
Trịnh Phách Tường hỏi: “Tiểu đội chi viện được phái đi thành phố D có tin tức gì không?”
Tiểu Lữ nói: “Không có.”
Trịnh Phách Tường bèn nói: “Vậy được rồi, em giúp chị để ý một chút, đặc biệt là Hạ Tình Tuyết. Đó là em gái của bạn chị, rất quan trọng. Em ấy có bất kì tin tức gì em cũng phải nghĩ cách báo cho chị. Nếu Hạ Tình Tuyết về căn cứ thì em đỡ đần một chút, bảo các anh chị em âm thầm che chở, đừng để em ấy xảy ra chuyện.”
“Xảy ra chuyện á? Hạ Tình Tuyết được xem trọng như thế thì có thể xảy ra chuyện gì?”
Trịnh Phách Tường nói: “Khụ, em ấy với Cố Mẫn Chi có chút xích mích.”
“Em hiểu rồi. Chị Tường, chị yên tâm, em chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vậy được. Nói lâu vậy rồi, em mau về đi, coi chừng bị phát hiện.”
“Vâng, vậy em nghỉ đây, lần sau lại tìm cơ hội liên hệ chị.”
“Được.”
Tắt bộ đàm, Trịnh Phách Tường tựa vào đầu giường, từ từ nheo mắt.
Không thích hợp. Hình như có chỗ nào đó không thích hợp…
Cô xuýt xoa một tiếng, vừa sáng hôm sau đã nhanh chóng gọi Hạ Vị Sương qua một bên, nói: “Bên cạnh Cố Mẫn Chi có một cô gái kì quái, nghe nói là rất xinh đẹp, rất đặc biệt, còn vô cùng yếu ớt nữa.”
Hạ Vị Sương liền hỏi: “Đặc biệt chỗ nào?”
Cô không cho rằng Trịnh Phách Tường là đang nói đùa với mình, cũng không cảm thấy đối phương kiếm cớ khơi chuyện, dù rằng bên cạnh Cố Mẫn Chi có cô gái xinh đẹp là một chuyện hết sức bình thường, theo lí mà nói thì không có gì phải nhắc. Nhưng Trịnh Phách Tường đã cố ý tìm cô ra đề cập đến chuyện này nghĩa là nhất định cô ta đã phát hiện ra điểm bất thường nào đó đáng chú ý.
Trịnh Phách Tường nói: “Đặc biệt ở chỗ có thể khiến cô bạn là gái thẳng chỉ biết thét chói tai với trai đẹp của tôi mới gặp qua một lần đã nhớ mãi không quên, lại còn thương tiếc, ưa thích nữa.”
_____________
Yên tâm, dị năng của bà Sương như dị hong ai gạt được bả đâu =))))