*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thực ra Lâm Ngọc An đã cảm thấy tốt hơn nhiều từ lâu rồi, Thẩm Mộc Sơn bắt đầu lăn lộn chưa đến năm phút, cơn đau của cô đã biến mất hoàn toàn! Không sai, đúng là thần kỳ như thế.

Chỉ là Lâm Ngọc An không dám làm phiền đến Thẩm Mộc Sơn, càng không dám nói đừng, sợ ảnh hưởng đến hiệu quả “làm phép”
của Thẩm Mộc Sơn.

Nhưng trong lòng Lâm Ngọc An rất khâm phục Thẩm Mộc Sơn, thật sự khiến cô không còn đau nữa.

“Anh Sơn, tôi đã không đau từ lâu rồi, anh làm phép khoảng năm phút, thì tôi không đau nữa!”
Lâm Ngọc An xúc động xuống giường, nói với Thẩm Mộc Sơn.

Thấy Lâm Ngọc An xuống giường, dáng người cân xứng cao gầy có thể nói là hoàn hảo, Thẩm Mộc Sơn lại nhìn đến phát ngốc.

Trong lòng anh ta như thể bị mèo cào một cái, hồn như thể bị Lâm Ngọc An câu đi mất.

Nếu một người đàn ông để ý một người phụ nữ, cảm giác đó thật sự không thể kiêm chế được, đặc biệt là với tên trăng hoa như Thẩm Mộc Sơn.

Nghe thấy Lâm Ngọc An nói như thế, Hoàng Thiên và Hứa Mỹ Tâm tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hai người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Dù Hứa Mỹ Tâm biết Thẩm Mộc Sơn thực sự có bản lĩnh này, nhưng cũng không ngờ có thể chữa trị cho Lâm Ngọc An nhanh như thế, huống hồ là bùa chú của Posen, người khác muốn hóa giải được nào có dễ dàng như thế? Nhưng Thẩm Mộc Sơn lại làm được, còn làm được trong thời gian ngắn như thế.

“Ngọc An, cậu thật sự ổn sao? Không đau nữa?”
Hứa Mỹ Tâm vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, nắm tay Lâm Ngọc An, lớn tiếng hỏi.

“Ừ! Thật đấy, mười mấy phút rồi, không đau chút nào!”
Nhưng, tất cả những cái này không là gì cả, bây giờ tâm tình Hoàng Thiên rất tốt, bởi vì cuối cùng vợ mình cũng có thể thoát khỏi sự giày vò của đau đớn rồi.

“Ha ha, Mỹ Tâm cô đừng khen tôi nữa, lúc trước tôi đã từng nói rồi mà, bùa chú này đối với tôi mà nói, dễ như trở bàn tay.















.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play