*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tường Vi đối với Lương Hải này tỏ rõ sự phiền chán.

Còn có cả Tần Hổ kia, Tường Vi cũng khó chịu.

Hai tên cặn bã này, không biết lúc trước bắt nạt người nhà của bọn họ như thế nào, bây giờ rốt cuộc cũng là thời điểm dọn sạch bọn chúng.

Lương Hải hung tợn trừng mắt nhìn Tường Vị một cái, nhưng ông ta không ngờ lại bị một người phụ nữ mắng.

Còn bắt ông ta quỳ xuống, đó là một sự sỉ nhục lớn đối với ông ta.

"Chắc là ông không nghe được tôi nói đâu nhỉ?" Tường Vi phát hỏa bước đến trước mặt Lương Hải.

Lương Hải rất sợ Sử Chấn, nhưng đối với Tường Vi, ông ta không sợ chút nào.

"Con nhóc, cô cũng có thể nói chuyện ở đây? Chính là muốn cáo mượn oai hùm đúng không?”
Lương Hải giở giọng xem thường hỏi Tường Vi.

Chát! Sử Chấn lao tới và tát cho Lương Hải hai cái.

Trước đây bị Hoàng Thiên ngược đãi thảm như vậy, trong lòng Sử Chấn hoảng loạn buôn phiên, hôm nay liên lấy Lương Hải ra trút giận.

"Ông hai Sử, ông, tại sao ông lại đánh tôi" Lương Hải bị đánh đến không còn bình tĩnh, bụm mặt hỏi Sử Chấn.

"Tổ cha mày! Cô Tường Vi kêu mày quỳ thì mày mau quỳ xuống, dong dài cái gì? Quỳ xuống trước mặt cậu Thiên mày còn không bằng lòng phải không?”
Sử Chấn nghiêm khắc khiển trách Lương Hải.

Ông chủ Lương Hải của ông ta còn như vậy, huống chỉ ông ta? Hiện tại một chút ý chí chiến đấu ông ta cũng không có.

"Tôi cái gì mà tôi! Mẹ kiếp!" Sử Chấn đá vào mông Tần Hổ.











.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play