*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Ngọc An khóc, khóc vô cùng đau lòng.

Hoàng Thiên vỗ nhẹ lưng cô, nhẹ nhàng an ủi cô.

Những người có mặt ở chỗ này không ai dám ho he, thậm chí không ai dám phát ra âm thanh to, sợ ảnh hưởng đến Hoàng Thiên và Lâm Ngọc An.

Một lúc lâu, Lâm Ngọc An mới ổn định tâm trạng, cô lau nước mắt, thâm kín nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên lo lắng nhất chính là Lâm Ngọc An có bị bọn họ làm gì không, vợ Hoàng Thiên anh, sao có thể để cho người khác chấm mút? "Ngọc An, bọn họ không có làm gì em chứ?" Hoàng Thiên chỉ tên đầu húi cua và Kiều Nhị đang lăn lội dưới đất, nhẹ giọng hỏi Lâm Ngọc An.

Lâm Ngọc An cũng là là người thông minh, cô nhìn thoáng qua cũng biết Hoàng Thiên hỏi vậy là anh đang lo lắng cái gì.

"Anh yên tâm, bọn họ không làm gì em cả.

Lâm Ngọc An nói.

Hoàng Thiên ôm chặt Lý Nhược Tuyế, an ủi CÔ.

Cuối cùng đã trấn an Lâm Ngọc An, Hoàng Thiên sai người đưa Lâm Ngọc An ra xe bên ngoài.

Lúc này, đáy mắt Hoàng Thiên lóe lên một tia sáng! imgwebtruyen









.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play