Hổ Phách không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, khoảng cách giữa hai người gần trong gang tấc, dưới ánh sáng mờ tối, khuôn mặt anh vẫn tĩnh lặng như cũ, như khắc sâu vào trong ký ức cũng như khắc sâu vào trong tim.


Cuối cùng đọng lại. Hàng lông mày đen rậm, đôi mắt trong suốt, sống mũi cao, khi tầm mắt của cô dời đến môi anh, ý nghĩ anh sẽ hôn mình nhanh chóng hiện lên trong đầu cô, cô nuốt nước miếng, suýt chút nữa đã ôm lấy cổ của anh và hôn.


Cố Tuần khom người vây lấy cô trong khuỷu tay, hơi thở của anh khiến cô trầm mê, giống như một mạng lưới màu hồng vô hình lặng lẽ bao trùm xuống, hơi thở tươi mát này chỉ duy nhất thuộc về một mình anh.


Trong lúc ý loạn tình mê, cô không trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi nghi vấn trong lòng mình: "Chúng ta chắc là không có xảy ra chuyện gì chứ?"


Cố Tuần hơi ngẩn ra, chăm chú nhìn vào mắt của cô như muốn xác định có phải đúng là cô đã biết còn hỏi hay cố ý làm ra vẻ bí ẩn.


Nhan sắc của Hổ Phách đẹp tới cực điểm nhưng chỗ khiến người ta kinh diễm chính là ánh mắt của cô, nó giống như có năng lực nhìn xuyên thấu, trong veo như nắng, tinh khiết như nước.


Khi Cố Tuần đã chắn chắc đôi mắt này không hề nói dối thì liền trầm giọng hỏi: "Em nhớ được cái gì? Dù sao cũng không thể quên hết, đúng chứ?"


Hổ Phách nói lí nhí: "Em nhớ được lúc đi vào thang máy, sau đó lên lầu, rồi vào phòng."


Ánh mắt Cố Tuần căng thẳng, "Ừm, tiếp tục đi."


Hổ Phách lúng túng nói: "Còn có đoạn.... sờ tay của anh,..." Chuyện cưỡng hôn cô thật sự không có mặt mũi nào nói ra khỏi miệng.


Khá lắm, điều Cố Tuần quan tâm lúc này lại không được nhắc tới, anh tạm thời bỏ qua cho cô, lướt qua không đề cập đến nữa, hỏi thẳng: "Có nhớ rõ lúc cởi nút áo cho anh không?"


"Nhớ." Hổ Phách chớp mắt mấy cái, lập tức bổ sung: "Nhưng những chuyện sau đó em đều đã quên sạch."


Cô quên thật là đúng chỗ.


Cố Tuần cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười đối với kết quả này, nhưng nhìn dáng vẻ vô tội dụ người của cô, lại không nhịn được mà nghĩ muốn cắn cô một cái, bất quá cơn tức giận trong lòng cũng đã vơi đi được một nửa.


Hổ Phách đỏ mặt hỏi: "Anh đều nhớ hết hả?"


Cố Tuần trầm giọng nói: "Đương nhiên là anh nhớ hết." Cả đời cũng không thể quên được.


Hổ Phách dè dặt hỏi: "Chúng ta không có xảy ra chuyện gì, đúng không?"


Cố Tuần cười như không cười nhìn cô, cố ý không trả lời.


Hổ Phách vừa lúng túng vừa cuống quýt, đỏ mặt nói: "Rốt cuộc là có hay không, có thì để em đi uống thuốc."


Cố Tuần giật mình, đứng lên, vẻ mặt không thay đổi nói một câu 'không có'.


Hổ Phách như trút được gánh nặng, ôm ngực nói: "Làm em sợ muốn chết." Nói xong còn nở nụ cười như là mình vô cùng may mắn.


Mặc dù cô cười đẹp đến rung động lòng người nhưng ngực của Cố Tuần chợt cảm thấy nhói lên một cái, xảy ra chuyện gì với anh đáng sợ lắm sao?


Cố Tuần lạnh lùng nói: "Đã dọa em sợ muốn chết à?"


Một lúc sau Hổ Phách mới nhận ra mình đã nói sai, liền đỏ mặt muốn nói xin lỗi anh nhưng lại không thể nào phát ra khỏi miệng, đề tài này thật sự rất xấu hổ, dù sao thì chỗ này cũng không thích hợp ở lâu, chạy là thượng sách, vì vậy cô bèn vội nói: "Cũng muộn rồi, anh nghỉ sớm đi nhé, em về trước."


Cố Tuần nói: "Để anh đưa em về."


Trực giác của Hổ Phách mách bảo là Cố Tuần đang tức giận, cho nên cô liền vội vàng nói: "Không cần đâu, gần mà, em cũng muốn đi bộ cho tiêu cơm một chút, anh không cần đưa em về đâu."


Cố Tuần cũng không kì kèo nữa, chỉ tiễn cô đến cửa thang máy.


Hổ Phách bước vào thang máy, bỗng chợt nhớ là quên trả lại chìa khóa nhà cho anh, không thể làm gì khác hơn là chờ lần sau sẽ đến trả.


Ra khỏi cổng Phương Thành, cô liền thở phào nhẹ nhõm, cảm giác vừa rồi quả thực hồi hộp giống như lúc vừa mới tốt nghiệp đi phỏng vấn xin việc. Hơi thở của Cố Tuần tối nay thật sự mạnh mẽ hùng hổ dọa người đến mức khiến cô không chống đỡ nổi.


Có điều, tối nay đến nhà anh vẫn rất có thu hoạch, đã xác thực được cô và anh không xảy ra chuyện gì, cô đã nói rồi, làm sao có thể đã lên giường mà thân thể của cô lại không khó chịu được cơ chứ. Giống như bây giờ vậy, cô chưa ăn cơm trưa cũng chưa ăn cơm tối mà tinh thần vẫn sung mãn, cả người nhẹ như chim yến.


Giải quyết xong nỗi băn khoăn trong lòng, Cố Tuần cũng không hiểu lầm cô với Lục Huyền, tâm tình của Hổ Phách bỗng chợt trở nên tốt hơn. Đúng lúc khi ra khỏi khách sạn cô đã thay một đôi giày thể thao, cho nên tiện thể đi chạy bộ một chút.


Cô vừa chạy vừa suy nghĩ về chuyện ban nãy, không hề chú ý đến xung quanh, lúc chạy đến gần một lùm cây đã được cắt tỉa thì đột nhiên có một người chạy ra từ ngã ba bên cạnh, gọi cô một tiếng "Hổ Phách."


Hổ Phách sợ hết hồn, dừng bước lại nhìn thì không ngờ đó lại là Lý Tô Hàng, cô lập tức đau đầu. Hắn vẫn mặc bộ quần áo lúc chiều trên người, dễ nhận thấy là từ chập tối đến giờ hắn không rời khỏi hồ Trân Châu.


Lý Tô Hàng đắc ý nói: "Em xem, chúng ta thật sự có duyên phận. Cho dù không có hẹn ước nhưng vẫn cứ chạm mặt. Anh nghe nói thức ăn ở Phù Dung Các rất ngon, cho nên lúc chập tối đã đến đó, vừa ăn cơm vừa ngắm cảnh đêm bên hồ, cũng không tệ, định là sẽ đi tản bộ một chút rồi về, không ngờ lại gặp được em."


Hổ Phách vốn không tin chuyện này lắm. Rõ ràng là hắn xài mánh khóe cũ, vẫn lảng vảng gần đây.


Lý Tô Hàng nhìn chằm chằm vào người cô, đánh giá: "Hóa ra mỗi ngày em đều chạy bộ, chả trách sao dáng người lại đẹp như vậy."


Bị ánh mắt vô lễ còn có chút gian tà ấy nhìn chằm chằm, khiến Hổ Phách cảm thấy buồn nôn, cô lạnh lùng nói: "Anh cứ tiếp tục tản bộ đi nhé, tôi đi về trước."


Lý Tô Hàng vội vàng nói: "Chờ chút đã Hổ Phách, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, anh vẫn chưa có bạn gái."


Hổ Phách một chữ cũng không muốn nói với hắn, xoay người lại nói: "Thật ngại quá, bạn trai của tôi không thích tôi nói chuyện với người khác phái. Tạm biệt."


Lý Tô Hàng vội nói: "Hổ Phách, em nghe anh nói..."


Hổ Phách đã từng dẫn chương trình chuyên mục "Bạn hãy nghe tôi nói", cho nên khi nghe thấy bốn chữ này thì liền phản xạ có điều kiện tỏ ra chán ghét, lập tức ngắt lời hắn, "Lý Tô Hàng, những gì cần nói, ba năm trước đây anh đều đã nói rất rõ ràng rồi, hơn nữa còn nói rất nhiều lần, tôi nghĩ hẳn là anh vẫn còn nhớ rất rõ cho nên không cần tôi phải thuật lại đâu nhỉ. Trước đây tôi đã không tiếp nhận anh, hiện tại tôi đã có bạn trai thì lại càng không thể nào tiếp nhận, tuyệt đối không thể."


Sở dĩ Hổ Phách nhiều lần nhắc tới bạn trai như vậy cũng là do lúc trước Lý Tô Hàng quấy rầy cô là vì cô không có bạn trai, nhưng lúc này đây cô đã có Lục Huyền anh tuấn tiêu sái như vậy làm bạn trai, hy vọng hắn có thể biết khó mà lui.


Không ngờ khi nhắc đến bạn trai thì ngược lại Lý Tô Hàng liền kích động tức giận, khoa tay múa chân nói: "Hổ Phách, nếu như em tìm được một người đàn ông ưu tú thì anh cũng nguyện ý chúc phúc cho em, nhưng em lại quen một người bạn trai ngay cả công ăn việc làm cũng không có, chỉ cùng em mở một khách sạn bình dân như vậy, em cảm thấy đàn ông như thế có tương lai sao, có thể làm giàu sao? Em đi theo hắn sẽ chịu cực khổ, cứ coi như hắn đẹp trai đi, nhưng đẹp trai có thể mài ra cơm ăn được sao? Vả lại, dáng dấp của anh cũng tuấn tú mà! Hơn nữa anh còn có nhà có xe, về điểm này anh thua kém hắn sao? Vì sao em lại chọn hắn mà không chọn anh?"


Lý Tô Hàng dõng dạc nói, điệu bộ không biết xấu hổ khiến Hổ Phách nếm đủ mùi vị, cô không kiềm được mà phản kích lại: "Cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng anh ấy rất ưu tú. Anh ấy là kĩ sư tốt nghiệp ở trường đại học danh tiếng, hơn nữa còn đa tài đa nghệ, cái gì cũng làm được. Với lại, tôi quen bạn trai như thế nào liên quan gì đến anh."


Hổ Phách nói xong liền xoay người rời đi, nhưng Lý Tô Hàng vẫn chưa từ bỏ ý định, bước tới nắm cánh tay của cô tiếp tục dây dưa, "Hổ Phách, hắn thực sự không xứng với em."


Hổ Phách sau một hồi buồn nôn liền chợt hất mạnh tay ra. Lý Tô Hàng vẫn nắm cánh tay của cô, bỗng nhiên có một người gạt tay hắn ra. Hổ Phách vừa nhìn người mới đến thì thấy đó là Cố Tuần, vừa vui mừng vừa bất ngờ.


Lý Tô Hàng đã gặp qua Cố Tuần trong hôn lễ, lúc đó hắn đang trò chuyện với Hổ Phách thì bất ngờ bị anh cắt ngang dắt cô đi, vốn đã tức giận sẵn trong lòng, nên lúc này càng không khách khí nói: "Anh là ai hả."


"Tôi là ai anh không cần phải để ý đến, sau này đừng để tôi nhìn thấy anh quấy rầy cô ấy nữa. Nếu không tôi sẽ còn làm ác hơn Phó Chiếu đó."


Lý Tô Hàng đối với cái tên Phó Chiếu này đã khắc sâu trong kí ức, cho nên lúc này khí thế liền có chút yếu đi, lầm bầm nói: "Quấy rầy cái gì chứ, nói khó nghe thế, chúng tôi là bạn học, chỉ là gặp mặt trò chuyện một chút thôi mà."


Cố Tuần lạnh lùng chất vấn: "Là bạn học cũng động tay động chân sao?"


Lý Tô Hàng phản pháo: "Liên quan gì đến anh?"


Cố Tuần nghe thấy câu này liền nghiến răng nghiến lợi, những lời muốn nói đã ở ngay bên miệng nhưng lại không thốt ra được, cho nên không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng mắt nhìn Hổ Phách.


Hổ Phách không hiểu vì sao Cố Tuần lại trừng mắt nhìn cô, liền nói với Lý Tô Hàng: "Anh ấy là bạn của tôi, đương nhiên có thể xen vào."


Cố Tuần chính là giận bản thân mình không có lập trường để giáo huấn Lý Tô Hàng, vì Hổ Phách đã nói Lục Huyền là bạn trai, nên dẫn đến bây giờ anh có muốn dạy dỗ Lý Tô Hàng cũng không thể danh chính ngôn thuận mà dạy dỗ, một bụng oán giận không thể tung ra với cô, vì vậy Lý Tô Hàng bị lấy làm nơi để trút giận.


Cố Tuần chỉ tay vào hắn không chút nể nang nói: "Đừng để tôi gặp lại anh, nếu không tôi sẽ nói Lỗ Vi Dân dạy dỗ thật tốt thông gia của mình đó."


Hổ Phách chưa từng thấy Cố Tuần nổi giận như vậy. Cho tới bây giờ anh vẫn luôn là người đàn ông đàng hoàng trầm ổn ôn nhã, dù là lúc cô nói lời chia tay với anh, anh cũng chỉ nói một chữ 'được', không chất vấn, không nổi giận, càng không dây dưa, trả thù. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thì cô khó có thể tin được anh cũng có lúc tức giận.


Lý Tô Hàng nghe thấy cái tên này, mặt liền biến sắc, cuối cùng ra vẻ tức giận nói một tiếng tạm biệt rồi xoay người rời đi.


Hổ Phách giống như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm: "Lỗ Vi Dân là ai vậy?"


"Là dượng của hắn, cũng là bác hai của Lỗ Tiêu Tiêu, là một lãnh đạo thành phố. Cha mẹ của hắn đối với Lỗ Vi Dân nói gì nghe nấy cho nên hắn cũng không dám đắc tội với ông dượng này."


Hổ Phách tò mò: "Làm thế nào mà anh lại biết rõ như vậy?"


Cố Tuần nhíu mày: "Bởi vì có liên quan đến em nên anh mới thăm dò rõ ràng. Em nghĩ anh muốn biết chuyện của loại người thối nát này sao."


Hổ Phách cảm thấy trong lòng ấm áp, không kiềm được nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, vẻ mặt dịu dàng đáng yêu.


"Anh đã quan tâm em như vậy, vì sao lại không quay lại với em?"


"Em đã muốn quay lại với anh, tại sao lại nói Lục Huyền là bạn trai em?"


Hổ Phách giải thích: "Bởi vì lúc ấy không có anh ở đó."


Cố Tuần hừ nói: "Không có anh ở đó thì em liền đi tìm bạn trai lung tung ư?"


Hổ Phách cười tủm tỉm nhìn anh, mừng thầm trong lòng: Dựa vào dáng vẻ không bỏ qua này, có phải là đang ghen hay không?


Cô chưa kịp trả lời câu hỏi của anh thì bỗng nghe thấy một tiếng la thảm thiết.


Cố Tuần và Hổ Phách cùng quay đầu lại nhìn thì thấy Lý Tô Hàng vừa mới rời đi không lâu đang ở cách bọn họ chừng trăm thước, lúc này hắn đang làm một tư thế kì lạ là quỳ rạp trên mặt đất, tay phải quặt ra sau lưng, quỳ một chân trên đất, phía bên phải mặt của hắn bị áp sát xuống mặt đường.


Tư thế này làm người ta dễ dàng nghĩ đến tư thế cảnh sát bắt cướp đúng chuẩn trong phim truyền hình, nếu như té xuống đất cũng không phải như thế này, tiếp đó lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của hắn, "Xin tha mạng, tôi sẽ không như vậy nữa."


Hổ Phách và Cố Tuần nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin được, bộ dạng của hắn như vậy cực kì giống như đang cầu xin ai đó tha thứ, nhưng phía sau hắn lại không có ai, chỉ có không khí.


Hổ Phách nhỏ giọng nói: "Không phải hắn bị động kinh đó chứ?"


Cố Tuần nhìn về phía trước, liền thấy Lý Tô Hàng bỗng nhiên bò dậy chạy thật nhanh, giống như đang có người đuổi theo hắn ở phía sau, là kiểu chạy như trối chết.


Hổ Phách nhìn dáng vẻ chật vật của hắn vừa buồn cười vừa tức giận.


Cố Tuần xoay người lại nói: "Đừng để ý đến hắn, anh đưa em về."


Hổ Phách không nhúc nhích, ngước mặt lên, mỉm cười nhìn anh: "Cố Tuần, anh vẫn còn thích em đúng không?"


Cố Tuần vuốt tóc, vẫn cái kiểu trả lời làm người ta hộc máu: "Không nói cho em biết."


Hổ Phách không nhịn được cười, "Không nói cho em biết thì em cũng biết. Em đã nói rõ là không cần anh đưa về, vậy mà anh vẫn lén đi theo sau em."


Cố Tuần khoanh tay nhìn mặt hồ: "Thật ngại quá, anh chỉ là dắt chó đi dạo thôi."


"Ồ, thếVượng Tử đâu?"


Mặt Cố Tuần vẫn không đổi sắc: "Quên dắt theo rồi."


Hết chương 30


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play