Doãn Lạc Lạc vui vẻ xách trên tay hai cái túi đồ ăn to lớn, cô vội vã đem hai túi đồ ăn chạy vào bên trong, rất nhanh đã thấy Tiêu Nhất Hàn ngồi đó nhìn cô, Doãn Lạc Lạc liền tươi cười đưa hai cái túi đồ ăn lên trước mặt hắn " Không nghĩ anh lại về sớm như vậy, muốn ăn gì nào"
Tiêu Nhất Hàn đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô, giúp cô đem hai cái túi đồ ăn vào nhà bếp, không nhanh không chậm từ từ mở miệng trả lời.
" Cùng làm"
" Hả, à được" Doãn Lạc Lạc biết hắn rất tiết kiệm lời nói, nhưng không thể nào đến mức như thế này chứ.
Bọn họ bắt đầu đem rau củ rửa sạch, những thứ còn lại bắt đầu thái nhỏ bỏ vào nồi nước sốt đang sôi, nhìn dáng vẻ lãnh đạm cao cao tự tại như hắn đang vất vả cắt hành tây, cô có chút buồn cười, hắn đột nhiên dừng lại động tác, quay sang nhìn cô " Em cười gì"?
" Không có gì, anh mau bỏ hành tây vào đây" Doãn Lạc Lạc đẩy cái đĩa đến trước mặt hắn, nhanh chóng bỏ chúng vào.
Dì Tô đang quét dọn nhìn thấy một màn như vậy liền mỉm cười hài lòng, nếu trước kia bọn họ cứ như vậy có phải tốt hơn không, nhất định đứa bé kia cũng đã lớn biết chừng nào.
" Dì Tô à, nhìn tổng tài với Doãn tiểu thư thật sự rất hạnh phúc, làm chúng ta không cầm được nước mắt a" một cô gái giúp việc trẻ khác đang từ xa bước đến, nhìn tình cảnh trước mắt đột nhiên ngưỡng mộ không thôi, mặc dù cô ta mới chuyển đến, cũng không biết những chuyện đau buồn trước kia của bọn họ như thế nào, nhưng những gì trước mắt cũng đủ để khiến một người bình thường như cô ta thầm ca ngợi, thực sự là rất đẹp đôi, tựa như những cặp đôi ngôn tình bước ra vậy.
" Tổng tài, anh xem nên đặt chỗ nào" Trợ lý của hắn không biết từ khi nào đã đứng đằng sau bọn họ cung kính lên tiếng, Tiêu Nhất Hàn xoay người lại, cô thấy vậy cũng tò mò nhìn theo.
Trước mặt cô chính là một cây đàn dương cầm tuyệt đẹp, màu sắc mĩ lệ, kiểu cách tính tế, sang trọng, chính xác là một cây dương cầm tốt, nhưng hắn đang làm gì với thứ đó, hay là...
" Lạc Lạc, thích không"? Tiêu Nhất Hàn cầm tay cô dắt đến gần chỗ đặt chiếc dương cầm, bề ngoài sáng bóng còn tỏa ra một mùi hương thơm cực kỳ dễ chịu, bàn tay cô nhẹ nhàng vuốt lên phím đàn, nước mắt gần như trực trào, cô còn nhớ ba năm trước, hắn chính tay ác độc sỉ nhục mình trên cây đàn đó, cũng từ lúc ấy, cô cũng không bao giờ nhắc về ước mơ được đánh đàn dương cầm cho hắn nghe, bởi vì cô biết lúc đó đối với hắn mà nói cây dương cầm quý giá kia là món đồ giữa hắn và Uyển Hạ Nhi, cho nên về sau cô đã không bao giờ nhắc đến nữa, cũng không dám nghĩ đến nữa.
Doãn Lạc Lạc gật đầu vui vẻ, dường như những chuyện đau buồn của trước kia chỉ giống như một giấc mơ, tỉnh dậy liền tan biến hết đi, bây giờ món quà ấy lại đột nhiên ở ngay trước mặt mình, Tiêu Nhất Hàn thực sự đã thay đổi rồi, hắn đối với cô cũng không còn lạnh lùng như trước nữa, thực sự cô rất muốn khoảng thời gian này cứ luôn như vậy, thật tốt biết mấy.
" Sau này chúng ta sẽ sống thật vui vẻ, chỉ cần em thích, mọi thứ anh đều sẽ cho em" lời nói chắc chắn kiên định từ miệng Tiêu Nhất Hàn nói ra nhất thời làm cô kinh ngạc, phải rồi, hiện tại hắn đang chuộc lại lỗi lầm của mình, cũng là để thể hiện thành ý của hắn đối với mình, Doãn Lạc Lạc cảm thấy tâm trạng không hề tồi tệ chút nào, ngược lại cũng không muốn nhắc đến quá khứ nữa, nếu bỏ qua được, sống vui vẻ, một đời hạnh phúc với nhau chẳng phải đã rất tốt rồi sao, huống hồ gì tình cảm của hai người bọn họ cũng đang tiến triển rất tốt, cũng không còn gì để vướng bận.
" Nhất Hàn, anh thực sự đã thay đổi rồi" Doãn Lạc Lạc đứng đối diện nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại chứa đựng tia nhìn ôn nhu kia của hắn, hơi hé mở đôi môi lên tiếng.
" Chẳng phải nhờ em sao" Tiêu Nhất Hàn nhếch miệng nhìn cô, đem bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu Doãn Lạc Lạc.
Cô mỉm cười đáp lại, sau đó trở lại phòng bếp, như vậy cũng tốt, cũng sẽ không còn gì để bận tâm cả, chỉ cần trái tim hắn có cô, và cô cũng vậy, như thế là đủ rồi.
" Mang lên phòng đi" Tiêu Nhất Hàn phân phó xong, bọn họ không chậm trễ liền khiêng cây dương cầm lên phòng ngủ của hắn cùng với Doãn Lạc Lạc.
Bữa ăn được dọn ra đầy đủ, cô với hắn bắt đầu dùng bữa, đây cũng là lần đầu tiên bọn họ cảm thấy vui vẻ như vậy, những năm tháng ấy cuối cùng cũng nở rộ, thật không uổng công cô hy sinh tình cảm lúc trước nhiều như vậy với hắn. Hóa ra cũng sẽ có lúc cô cảm thấy tình cảm giữa cô và Tiêu Nhất Hàn chưa có khi nào bản thân mình quên được, bởi vì nó đã ngấm sâu vào máu thịt, một khắc cũng chưa từng quên.
Cuối tuần đã nhanh chóng đến, dì Tô giúp Doãn Lạc Lạc mặc trên người một bộ váy màu đỏ lộng lẫy, sau đó trang điểm đơn giản trên gương mặt cô, chỉ cần trang điểm một chút cũng đã khiến cô trở nên nổi bật, dì Tô không khỏi mở miệng khen liên tục.
Khi cô bước xuống dưới lầu đã nhìn thấy hắn tựa người vào cánh cửa xe, vừa nhìn thấy Doãn Lạc Lạc đã gật đầu tán dương, nhưng thần thái vẫn không chút thay đổi, trên gương mặt hắn ngoại trừ nụ cười hơi nhếch lên thì cô chẳng thể tìm ra được điểm gì khác.
" Không tệ, mau đi thôi" hôm nay hắn không lái xe, trực tiếp để quản lý thay hắn lái xe, còn Tiêu Nhất Hàn thì mở cửa xe phía sau cùng cô ngồi vào bên trong, cô sắp được gặp lại ông bà Tiêu, cũng là ba mẹ chồng mình, nghe hắn nói bọn họ đã nhắc đến cô rất nhiều lần, sau vụ hắn đòi ly hôn với cô cả hai người họ đã có khoảng thời gian không thèm nói chuyện với hắn, cũng may khi biết tin hắn chưa ly hôn với cô, ông bà Tiêu mới miễn cưỡng tha thứ cho hắn, còn có... Bắt cô với hắn sinh cháu cho Tiêu Thị nữa. Haizzz
Trước mặt là cánh cổng to lớn đang hé mở, bên trong còn có đài phun nước cực đại, hai hàng hoa diên vĩ trải dài phía trước, những tia nước nhỏ mỏng manh đang phủ lên những cánh hoa, tia mặt trời cũng rọi nhẹ xuống dưới, làn gió trong lành thổi ngang qua mang theo tâm trạng phấn khởi của bọn họ vào lúc này. Đây được xem là căn biệt thự to lớn nhất của Tiêu Thị, được xây dựng hài hòa, thiết kế tinh tế theo phong cách Châu Âu, bên ngoài cổng đã có rất nhiều vệ sĩ cũng như người giúp việc đang kính cẩn cúi đầu " Chào mừng thiếu gia và tiểu thư đã trở về"
Chiếc xe từ từ đi vào trong, bọn họ giúp cô mở cửa xe sau đó cùng với hắn bước xuống, quả thực là nơi khiến người ta thích thú không thôi.
Bên trong bàn ăn đã được bày dọn đầy đủ, phía trên cùng bàn ăn là ông bà Tiêu đang vui vẻ nhìn bọn họ bước vào.
" Nào nào, mau ngồi xuống, Lạc Lạc của ta ngày càng xinh đẹp, suýt ta cũng không nhận ra rồi" bà Tiêu cười hiền hậu, cách đó không xa ông Tiêu cũng bình tĩnh nhìn bọn họ nói chuyện.
" Con chào ba mẹ, không biết ba mẹ thích quà gì nên con tự tay làm những món này, hy vọng ba mẹ không chê" Doãn Lạc Lạc nhẹ nhàng đem túi quà đến trước mặt bọn họ, bà Tiêu không khỏi bật cười.
" Có lòng là được rồi, con dâu ngoan, ông xem con bé thật lễ phép, ngoan hiền"
Lúc này ông Tiêu mới lẳng lặng lên tiếng, mặc dù ông là trụ cột của Tiêu Thị, nhưng cũng không tránh khỏi những nét mặt ra dáng của một vị trưởng bối.
" Tôi còn tưởng thằng con trai quý tử của bà không thèm đếm xỉa đến đứa con dâu chúng ta chọn nữa đấy"
" Ông này, lâu lâu chúng nó mới về đây ăn bữa cơm gia đình mà, nên vui vẻ chút đi chứ" bà Tiêu liên tục vỗ nhẹ lên cánh tay ông Tiêu, Doãn Lạc Lạc xấu hổ len lén nhìn qua phía hắn, không lẽ là nổi giận rồi chứ, nhưng mà không những vậy, Tiêu Nhất Hàn còn cười, nụ cười không lạnh lùng cũng không ma mị, chính xác là nụ cười hạnh phúc, cô không nhìn lầm chứ.
" Nhìn gì, mau ngồi đi" Tiêu Nhất Hàn biết cô đang nhìn mình, nhanh chóng kéo ghế bên cạnh ra giúp cô, Doãn Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi xuống.
" À Lạc Lạc, con nghĩ xem khi nào mới sinh cháu cho chúng ta đây, cũng đã khá lâu rồi mà ta vẫn chưa có cháu để bế, thật là làm bà già này buồn phiền chết đi mà"
" Bà xem, mong muốn có cháu đến thế rồi cơ à" ông Tiêu buồn cười nhìn vợ mình, nhanh chóng múc một thìa canh nhân sâm vào chén cho bà.
" Chứ ông bắt tôi đợi đến khi nào nữa, tôi sợ không đợi nổi nữa đâu"
" Mẹ à, nếu thực sự mẹ muốn có cháu bế như vậy, con nhất định sẽ cố gắng hết sức" Tiêu Nhất Hàn nói xong, quay sang nhìn cô ngu ngốc một hồi, nói cái gì chứ, cũng đừng có quay sang đây nhìn cô, xấu hổ chết mất.
" Lạc Lạc, con nghĩ sao" bà Tiêu lại hỏi cô, nhất thời khiến cô ấp úng.
" Dạ, con nghĩ.."
" Còn nghĩ thế nào nữa, cứ vậy mà làm" Tiêu Nhất Hàn chả thèm quan tâm, chuyện này cũng chưa phải chưa làm qua, chuyện có con cũng là điều sớm muộn, nếu trước kia hắn nhận ra tình cảm của mình sớm hơn, có lẽ đứa bé kia....
" Thôi mau ăn đi, đồ ăn sắp nguội hết rồi" bà Tiêu nhận ra được bầu không khí lúc này, những chuyện trước kia không phải bà không biết con trai của bà đã làm ra những loại chuyện gì, chỉ đáng tiếc cho Doãn Lạc Lạc, thân được gả cho Tiêu Nhất Hàn nhưng lại chịu đủ sự dày vò cùng nỗi đau.
Nói chuyện xong cũng đã tối hẳn, Tiêu Nhất Hàn nói với ông bà Tiêu vài câu gì đó rồi cùng cô leo lên xe trở về, những ngôi sao bên ngoài cửa sổ lặng lẽ hiện ra trước mắt, bầu trời của hôm nay thực khác biệt với bầu trời của ba năm trước, bởi vì lúc trước cô chỉ biết đến đau đơn, tổn thương nên cho dù có ngắm như thế nào cũng không biết vẻ đẹp của nó lại đặc biệt như lúc này.
Tiêu Nhất Hàn kéo đầu cô tựa vào vai mình, đưa tay lên khẽ vuốt tóc cô, không biết từ lúc nào hắn lại đặc biệt thích vuốt tóc cô như vậy, nhưng bây giờ hắn lại cứ luôn mong thời gian này sẽ mãi như thế, tình cảm vốn dĩ là thứ gì đó rất khó lý giải, cứ nghĩ bản thân sẽ hận cô thấu xương, nhưng càng hận lại càng bị chính thứ tình cảm của mình lấn áp, rồi hắn mới nhận ra bản thân đã yêu cô từ lúc nào. Đó cũng chính là một tình yêu mà cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên được, ngoại trừ cô ra, hắn cũng sẽ không để tâm đến một ai khác, vĩnh viễn đều không!!!?