Bầu trời bắt đầu biến chuyển, một vài hạt mưa nhỏ lất phất rơi trên đỉnh đầu, Doãn Lạc Lạc bật cây dù lên che mưa, tay trái kéo theo vali đứng ở bên lề đường, trên tay cầm tờ vé của chuyến đi sắp tới, bất ngờ dương ánh mắt nhìn xung quanh một lần, không khỏi thở dài nuối tiếc, dẫu sao đây cũng là nơi cô đã lớn lên cùng gia đình và Ân Tiểu An, mặc dù không nói cho Tiểu An biết mình đã rời đi, nhưng cô cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống của cô ấy nữa, cô chỉ là vận xui mang đến tai họa cho bọn họ, một mình cô rời đi là đủ rồi.
Những hạt mưa trắng buốt nho nhỏ đang rơi mỗi lúc một nhiều hơn, cô đã đến chạm tàu hỏa, vui vẻ bước vào bên trong, cô ngồi ở bên ghế cạnh cửa sổ, mệt mỏi ngả lưng ra sau ngủ, đây cũng chính là cuộc sống mới sau này của cô, nơi chỉ thuộc về một mình cô, sẽ không còn đau khổ hay những mất mát nào khác nữa.

Tiêu Nhất Hàn yên lặng đứng bên giường bệnh nhìn Uyển Hạ Nhi đang chìm vào giấc ngủ, bây giờ trời bên ngoài cũng đã bắt đầu tối dần, hắn đến đây cả một ngày chăm sóc cho cô ta, nhưng không hiểu sao tận sâu đáy lòng vẫn cảm thấy có chút mất mát khó hiểu.

Hắn xoay người ra ngoài, nhẹ nhàng đem cánh cửa đóng lại.

Đứa bé trong bụng Uyển Hạ Nhi đã được hai tháng, đáng lẽ có thể sớm được sinh ra, chính Doãn Lạc Lạc đã cướp hết đi mọi thứ của hắn, bây giờ lại khiến hắn mất đi đứa con mà hắn mong chờ nhất.

Nghĩ đến đứa bé vô tình xuất hiện trong bụng Doãn Lạc Lạc, một lần đó bị hắn tàn nhẫn phá hủy, đôi mắt nhìn xa xăm có chút mờ mịt, có phải vì lần đó nên cô mới ra tay hãm hại Hạ Nhi của hắn hay không?

Nhưng khi hắn vừa về đến nhà mọi thứ vẫn rất bình thường, có điều bóng dáng thường ngày đã biến mất hoàn toàn, Tiêu Nhất Hàn nặng nề bước lên lầu, bàn tay vô thức mở cửa phòng cô ra, bên trong tối đen đến mức đáng sợ, rèm cửa hàng ngày thường được buộc gọn gàng bây giờ cũng trở nên đơn độc, tùy ý buông thả che đi khung cảnh bên ngoài.

Hắn đưa tay bật đèn lên, căn phòng vẫn như cũ không có gì thay đổi, có lẽ bọn người giúp việc cũng không dám tự ý dọn dẹp trong phòng này nên vẫn để mọi thứ như cũ.

Thoáng dừng lại, đôi mắt hắn vô tình nhìn ngăn kéo ở kệ tủ của cô, bàn tay vô thức kéo ra, bên trong chỉ chứa một vài món đồ linh tinh, đặc biệt nhất là chiếc hộp giấy vuông vóc được xếp ngay ngắn bên trong, Tiêu Nhất Hàn cầm lên, từ từ mở ra, bên trong chỉ vỏn vẹn chứa những hạt kim cương xanh lục đẹp đẽ đã bị đứt, hắn chợt nhớ đến món quà lần trước đã đưa cô đi chọn, đây chính là bộ trang sức nổi tiếng chỉ có duy nhất một bộ, không hiểu sao bây giờ lại thê thảm đến mức này, bàn tay cầm hộp giấy như muốn bóp nát thành mảnh vụn, đem những viên kim cương kia bóp nát trong lòng bàn tay vậy.

Doãn Lạc Lạc, cô giỏi thật, ngay cả món quà hắn mua tặng cô cũng đem ra phá hỏng thành mức này, khi đi cũng không muốn mang chúng theo, có phải như vậy hay không liền muốn cắt đứt hoàn toàn với hắn.

Hiện tại giữa bọn họ đã trở thành người xa lạ, có thể được xem là hai con đường hoàn toàn khác nhau, vĩnh viễn không có điểm dừng, chỉ luôn tiến thẳng về phía trước, mặc kệ những vết trầy xướt đang thi nhau chồng chất!!?

" Shit" đem hộp giấy vứt mạnh vào góc tường, bàn tay mạnh mẽ vươn tới, đem hộc tủ hất mạnh ra bên ngoài, bên trong có một chiếc hộp thủy tinh mạnh mẽ rơi ra, hắn cúi xuống nhặt tờ giấy nhỏ được cuộn gọn lại khẽ mở ra xem, bên trên tờ giấy chỉ có vài dòng chữ nắn nót để thể hiện tình cảm nhỏ bé của cô " Em Yêu Anh, Tiêu Nhất Hàn" bàn tay đột nhiên run rẩy, tờ giấy bị bóp chặt trong lòng bàn tay.
Cơ thể như mất trọng lực, toàn thân ngồi xụp trên chiếc giường, lòng bàn tay sớm đã đổ rất nhiều mồ hôi, đôi mắt xanh lục mờ mịt nhìn vào tờ giấy đã bị hắn bóp nát không khỏi khó chịu trong lòng.

Cô yêu hắn, hắn đã biết chuyện này, nhưng khi đọc thấy những dòng chữ nắn nót của cô, trái tim hắn không cách nào bình ổn được nữa, yêu ư, hắn biết, hắn cũng đã từng tìm cách khiến cô phải từ bỏ ý định yêu hắn, nhưng mà, nhưng mà tại sao khi đọc được những gì mà cô viết trên đó, hắn vẫn không có cách nào kìm chế được chính mình đang rung động mãnh liệt.

Không thể nào, người hắn mong đợi, người khiến hắn điên cuồng, người khiến hắn bất chấp tất cả chỉ có thể là Uyển Hạ Nhi, mãi mãi chỉ có cô ấy.
Vậy mà vì sao hiện tại, trong tâm hắn lại đau đớn âm ỉ đến vậy, tại sao lại bứt rứt khó chịu đến thế? Đây là cảm giác gì chứ, Tiêu Nhất Hàn bực dọc bước thẳng ra bên ngoài.

Chiếc xe màu vàng chạy nhanh trên con đường cao tốc, nhìn dòng xe cộ đang tất bật qua lại, hắn đột nhiên nhớ lại ký ức cách đây không lâu cũng từng chở cô đi chung xe, lại tức giận đuổi cô xuống đi bộ, không biết lúc đó cô đã trở về nhà bằng cách nào? Lần đó hắn cũng không quan tâm đến Doãn Lạc Lạc, cũng không cần để ý đến cô vì sao có thể về được đến nhà, hiện tại nghĩ lại cũng là có chút vô tình với cô, mà chính hắn cũng bị cái suy nghĩ của chính mình làm cho giật mình, chiếc xe thắng gấp lại, hắn bực bội đấm mạnh vào vô lăng, từ khi nào bản thân mình lại lắm lời đến vậy? Người đuổi cô đi chính là hắn, người khiến cô căm hận cũng chính là hắn, bây giờ người đã đi rồi, hắn vì cái gì lại suy nghĩ nhiều đến vậy???

" Xin chào, tôi muốn thuê phòng"

Doãn Lạc Lạc nhớ đến hai ngày mệt mỏi ngồi trên chuyến xe tàu lửa, băng qua rất nhiều trạm xe buýt, cuối cùng cũng đã đến được đây, nơi này không ồn ào tấp nập như ở thành phố, nó vô cùng yên tĩnh, bình ổn, không khí ở Nguyệt Sơn rất dễ chịu, nơi đây đầy đủ tiện nghi, cũng có thể được xem là nơi phát triển kinh tế về nền khoa học tiên tiến, nhìn người phụ nữ trước mặt, cô nhẹ nhàng mở miệng, nghĩ đến trong túi chỉ còn một ít tiền, có thể chỉ đủ chi trả trong tháng tới, mà cô cũng không thể ngồi yên ở nhà, ngày mai sẽ thử ra bên ngoài kiếm một công việc ổn định để trang trải cuộc sống sau này!!!?

" Còn dư năm phòng bình thường và một phòng vip, cô muốn thuê phòng nào?" bà ta nhìn cô sau đó trả lời, người con gái trước mặt có khuôn mặt thanh tú thuần khiết khiến bà cảm thấy cô không phải dạng người xấu như những người khách trước đây.

" Cho tôi một phòng bình thường được rồi"

Sau đó bọn họ dặn dò cô vài ba câu, liền giao chìa khóa cho cô rồi rời đi, Doãn Lạc Lạc kéo hành lý vào bên trong, căn phòng không lớn, đồ vật sơ sài, căn bản cô cũng không để ý đến, bắt đầu lau dọn sơ qua một chút, đem đồ đạc treo vào trong tủ.

Ánh đèn vừa đủ sáng chiếu lên bức tường khiến cô thở dài một hơi rồi nở nụ cười miễn cưỡng, cũng không tệ, ngày mai sẽ là một ngày khá vất vả đây!!!?

Sáng sớm, Doãn Lạc Lạc thay một bộ đồ đơn giản, bước ra bên ngoài đường, ở đây thời tiết buổi sáng có vài phần se lạnh, cô thở một hơi vào lòng bàn tay khẽ xoa xoa vào nhau.

Kết quả nửa ngày trôi qua cô vẫn không thể tìm được công việc thích hợp, hầu hết các công việc ở đây cần trình độ rất cao, mà cô cũng không giỏi về học vấn ngoại ngữ lắm, Doãn Lạc Lạc thở dài, cái bụng bắt đầu kêu rên mãnh liệt, cô dừng lại ven đường, ghé vào một quán nhỏ gần đó.

" Bác gái cho cháu một tô mì hoành thánh"

Bà nhìn cô mỉm cười hiền hậu, sau đó bưng đến trước mặt cô tô mì nóng hổi thơm ngon " Của cháu đây"

Doãn Lạc Lạc vén tóc nhẹ ra phía sau mang tai, cúi xuống bắt đầu ăn ngấu nghiến, ở đây thật dễ chịu, mọi thứ ôn nhu đến lạ thường, người dân trong thành phố này cũng rất thân thiện.
Cô cũng không cần phải suy nghĩ đến người đàn ông tàn nhẫn kia nữa, cũng không cần vấn vương gì với hắn nữa, cô đã hứa với bản thân mình sẽ bắt đầu cuộc sống tốt hơn, sẽ yêu thương bản thân mình, cô cũng sẽ dần quên đi những ký ức ngày trước đã vì Tiêu Nhất Hàn mà khổ sở đau đớn, cũng không để bản thân đắm chìm mãi trong quá khứ nữa, từ nay cô sẽ là cô, là một Doãn Lạc Lạc vui vẻ lạc quan, không ưu phiền, cũng chẳng buồn bã.
Đây là con đường cô đã chọn lựa, cô nhất định sẽ nắm chắc cơ hội lần này, sẽ không bao giờ nhắc đến hắn nữa, vĩnh viễn không bao giờ nhớ tới hắn nữa, bởi vì đây chính là số mệnh, cô nên hoàn toàn chấp nhận và phấn đấu vì tương lai sau này của mình!!!
Doãn Lạc Lạc mỉm cười đưa tiền cho bà chủ, sau đó tiếp tục đi tìm công việc cho mình.

Trời bắt đầu tối hẳn, Doãn Lạc Lạc thở dài não nề, hôm nay vẫn chưa có công việc thích hợp với mình, ngày mai cô sẽ lại ra ngoài thêm một chuyến nữa vậy!!!?

Cô trở về mệt mỏi tắm rửa ăn uống sau đó trèo lên giường ngủ một giấc an nhàn.

Lại một ngày trôi qua, Tiêu Nhất Hàn lái xe đến bệnh viện đưa Uyển Hạ Nhi trở về biệt thự.

" Nhất Hàn, vậy anh tính chừng nào sẽ cưới em" đang ngồi trên ghế sofa xem báo, đột nhiên đôi tay ngừng hẳn, sau đó tiếp tục xem.

" Vậy em muốn khi nào" Uyển Hạ Nhi nghe hắn nói vậy lập tức cười rạng rỡ, nhào vào lòng hắn ôm chặt.

" Tháng sau được không? Em muốn nhanh một chút được làm vợ của anh, hay anh nghĩ đến việc em không thể sinh con được nữa nên mới chần chừ chưa thể quyết định"

" Được, vậy tháng sau, ngày mai anh sẽ đưa em đi thử đồ cưới"

Uyển Hạ Nhi khuôn mặt càng thêm sáng lạn, vòng tay ôm chặt cổ hắn, khẽ hôn một cái lên môi Tiêu Nhất Hàn, đột nhiên hắn dừng lại nhìn Hạ Nhi, nụ hôn bình thường hắn vẫn dịu dàng với cô ta nhưng lúc này cảm giác thật xa lạ, khiến hắn không chút nào hứng thú, Uyển Hạ Nhi vì vui mừng nên cũng không có nhận ra sự bất thường của hắn vào lúc này.

" Tiêu thiếu gia, phu nhân đến" dì Tô đột nhiên từ bên ngoài chạy vào báo cáo, lời vừa dứt từ bên ngoài đã có bóng người phụ nữ quyền quý nhu mì bước vào, khuôn mặt xinh đẹp sắc xảo lập tức dừng lại nhìn hai người đang hôn nhau trước mặt mình.

" Nghịch tử, ai cho con tùy tiện ly hôn với Doãn Lạc Lạc, lại dám cùng con hồ ly này ở chung một chỗ, con không xem người mẹ này ra gì đúng không?"
Tiêu Nhất Hàn ngước mắt lên nhìn bà Tiêu, trong lòng không khỏi nóng giận, tại sao ai cũng đứng về phía cô, kể cả mẹ hắn cũng hết lòng bảo vệ đến vậy, mẹ hắn càng như vậy lại càng khiến hắn có thành ý với Doãn Lạc Lạc.

" Con không yêu cô ta, lý do gì lại không thể ly hôn, người con muốn lấy chỉ có một mình Hạ Nhi, mẹ không cần phải xen vào chuyện này của con, tự con biết quyết định của mình"

" Nhất Hàn, con..." đôi mắt chứa đầy phẫn nộ, sau đó quay sang trừng mắt nhìn Uyển Hạ Nhi " Tiêu Thị chỉ nhận duy nhất một mình Doãn Lạc Lạc làm con dâu, cô nằm mơ cũng không được bước vào cửa Tiêu Thị nửa bước"

Sau đó xoay người bỏ đi, bà hiện tại đang rất tức giận, Doãn Lạc Lạc là đứa con dâu bọn họ đã chọn, thằng con trai của bà tính tình ngông cuồng từ nhỏ, luôn làm theo sở thích của chính mình, cái gì cũng không ngăn cản được, không hiểu Uyển Hạ Nhi lại dở trò gì khiến con trai bà mê muội đắm chìm đến vậy???

" Nhất Hàn, mẹ anh không chấp nhận em làm vợ anh, phải làm sao đây" giọng nói cô ta trở nên run rẩy, yếu ớt dựa vào lòng hắn.

" Mai anh sẽ đưa em đi thử đồ cưới, không cần nghĩ nhiều"

Nói xong, khẽ xoa nhẹ lên đầu cô rồi rời khỏi biệt thự, hắn có công việc cần giải quyết nên sớm đã lái xe rời khỏi chỗ này.

Uyển Hạ Nhi nhớ đến lời nói lúc nãy của bà Tiêu, trong lòng độc ác thầm tính toán, nếu bà ta đã không chấp nhận cô đến thế, vậy thì cô cần phải ra tay sớm hơn một chút, đem bà ta tiễn trước một bước, may ra con đường cô trèo vào Tiêu Thị sẽ dễ dàng hơn, nụ cười thâm hiểm khẽ vẽ lên một đường vòm cung trên khóe môi, dì Tô đứng phía xa trông thấy không khỏi lắc đầu thở dài, con người không thể đoán trước được số phận, càng không thể thay đổi được tính cách của một con người, Uyển Hạ Nhi bây giờ đã không còn là Uyển Hạ Nhi của ngày trước nữa, quá khứ sẽ không thể trở lại nữa, giống như Doãn Lạc Lạc vậy, cô đã đi khỏi đây, có lẽ sẽ vĩnh viễn cũng không thể quay trở về đây được nữa!!!?

Đây chính là số phận của bọn họ, con đường mới của bọn họ, dù không thể biết trước được tương lai như thế nào, nhưng số phận đã định sẵn, bọn họ không cách nào thay đổi, chỉ còn cách trông chờ vào kỳ tích, hy vọng mọi vận mệnh đều có thể trở nên mỹ mãn!!!?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play