Editor: Tiểu Thụ
Beta: Esley
''Con đến tìm ba mẹ thật đúng lúc.'' Tề Gia Bình hợp tình hợp lí nói với Thấm Khải ,"Nói chưa tới vài câu, liền nhận được tin họ Phương kia qua đời."
Ánh mắt của Tề Thấm Khải quét qua một lượt những người trong linh đường đến viếng thăm: "Ý ba nói là con xúi quẩy?"
Tề Gia Bình nhìn đứa con gái một tay mình nuôi dưỡng : "Đừng nói như vậy, ba ba sao có thể chê con gái mình xúi quẩy đây. "
Tề Thấm Khải có chút bực tức cắn môi dưới, làm bộ "con không thèm để ý đến ba": ''Ba đừng có dùng nét mặt già nua ấy để nói móc mắng người được không?''
"Khuôn mặt già nua này không phải còn đang khỏe mạnh đứng trước mặt con sao? " Tề Gia Bình đáp lại.
Tề Thấm Khải không hiểu nổi sao ba nàng có thể mặt dày vô liêm sỉ như vậy, lúc trước nàng luôn như thế này trước mắt Vũ Trung chắc chắn là do gen di truyền.
"Gia Bình!" An Vân oán trách, ''Con gái cũng sắp ba mươi tuổi rồi, anh đừng cãi nhau với con nó giữa chốn đông người nữa!''
"Mẹ!" Tề Thấm Khải thấy cuối cùng An Vân mới có lương tâm nói một câu bình thiên hạ, ai ngờ lại nói cái kiểu này, ''Coi như con đã sắp ba mươi, nhưng mẹ có thể nào đừng dùng phương thức bất đắc dĩ này nhắc nhở con được không?
Từ vụ tai nạn xe hơi hai năm trước, Tề Thấm Khải và An Vân từ từ khôi phục mối quan hệ của họ. Tuy Tề Thấm Khải không biểu hiện ra ngoài quá nhiều, vẫn có cảm giác là lạ đối với An Vân, thế nhưng sau chuyện của Diệp Vũ Trung, nàng tựa hồ mới hiểu được phải biết quý trọng những điều mình đang có, trưởng thành lên rất nhiều. Tình yêu đã không còn, tình thân, lại càng phải quý trọng.
An Vân nói: "Được rồi, là mẹ nói sai. Nóng tính giống hệt ba con mà. "
Tề Thấm Khải mặc kệ bọn họ nói nhảm: "Nhà chúng ta có quan hệ tốt với nhà bọn họ hay sao? "
"Cũng không hẳn." Tề Gia Bình trả lời, "Thế nhưng con biết rõ, trong thế giới ngầm, ít nhiều cũng nên có chút giao tình. Tuy rằng chúng ta đang dần dần cải tà quy chính, nhưng bây giờ chỉ mới tới khu vực màu xám, tốt nhất vẫn nên có một số bạn bè là xã hội đen."
"Ba, ba có biết người phụ nữ kia không??" Tề Thấm Khải nhìn về phía Trầm Nhiễm hỏi.
"Cô ta là con gái của họ Phương kia, chỉ có điều, cả một gia tộc lớn như vậy có rơi vào tay cô ta hay không thì không biết được."
Tề Thấm Khải nghi hoặc hỏi: "Tại sao? Nếu đã là con gái, thừa kế không phải chuyện đương nhiên sao?"
Tề Gia Bình lắc đầu: "Bởi vì cô ta là con gái nuôi."
"Ông Phương. . . . . ." Tề Thấm Khải nghi hoặc, "Không có người thân nào khác sao? "
"Ba chỉ biết ông ta có một đứa con gái rơi. Chỉ có điều ông ta và con gái rơi quan hệ ra sao, ba cũng không rõ."
Tề Thấm Khải nghiêng mặt sang, nhìn Tề Gia Bình.
"Nhìn ba làm gì?"
Khóe môi Tề Thấm Khải cong lên, giống như đang kể chuyện cười: "Không biết sau khi ba chết, liệu có lòi đâu ra đứa con riêng hay con rơi nào tranh giành tài thừa kế với con hay không đây."
Tề Gia Bình trợn mắt lên: "Đứa con gái này!"
An Vân nhíu mày: "Thấm Khải, nói nhăng nói cuội gì đó? Nói thế khác gì đang bêu xấu chính ba của mình?"
Tề Thấm Khải vừa định đáp trả lại, Tề Gia Bình đã nói chen vào: "Nếu có thật, Thấm Khải chắc chắn đã thẳng tay trừ khử nó mới phải! Bằng không nếu giữ lại, ba chỉ sợ mẹ con sẽ bị bắt nạt đến chết đây!! "
Tề Thấm Khải bị lời nói này làm cho tức điên lên, lập tức rời đi.
An Vân ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thật là có sao?"
Tề Gia Bình lúng túng cười cười, nắm tay nàng: "Làm sao mà có được chứ?"
Rời khỏi chỗ của cha mẹ, Tề Thấm Khải chọn một góc khuất ít người để ý, nàng dựa vào bệ cửa, nhìn có vẻ buồn chán, nhưng thực ra là đang quan sát người qua lại.
Nhiều người ra ra vào vào như vậy, ngoài miệng thì bảo đi viếng, nhưng Tề Thấm Khải có thể nhìn ra được, nhiều người như vậy, thực sự đau buồn vì cái chết của họ Phương kia thì không được bao nhiêu. Thậm chí, trong số đó, còn có người cười trên nỗi đau của người khác. Tề Thấm Khải thở dài trong lòng, có lúc lòng người thật khó đoán, ngoài mặt một vẻ, trong lòng lại khác, lừa gạt dối trá, ta đoán, người đoán, thực sự rất mệt mỏi. Trên đời, thật tâm đối tốt với mình, có được mấy người.
Nàng rũ mắt xuống, nhìn cha mẹ đứng cách đó không xa nói chuyện vui vẻ, nàng thật may mắn, vẫn còn có cha mẹ thật tâm yêu thương nàng. Còn có, Vũ Trung, người ngoài đầu tiên đối tốt với nàng. Tuy rằng ngoài miệng có đánh chết cũng không nói, cô đối với người khác luôn rất nghiêm túc, không bàn mưu tính kế hại người, nhát gan từ trong ra ngoài, trái tim đơn thuần lại kiên quyết. Đó là người nàng muốn nâng niu nhất. Chỉ là, liệu nàng còn có cơ hội nữa không?
Thôi Tuyết Cảnh đứng cạnh Trầm Nhiễm, từ sau khi gặp phải Tề Thấm Khải, nàng cố gắng đoán xem Tề Thấm Khải sao lại xuất hiện ở đây.
"Cậu đang lo lắng sao? " Trầm Nhiễm hỏi nàng.
"Cậu đang nói ai?" Ánh mắt củaThôi Tuyết Cảnh vẫn không rời khỏi Tề Thấm Khải.
Trầm Nhiễm nhìn rất tiều tụy, cha nuôi chết rồi khiến nàng đau lòng không thôi, nói thật, nàng bây giờ không còn sức lực lo nghĩ gì việc của nàng và Thôi Tuyết Cảnh.
Trầm Nhiễm không trả lời Thôi Tuyết Cảnh, Thôi Tuyết Cảnh phục hồi tinh thần nhìn nàng: "Chuyện gần đây khiến cậu mệt mỏi rồi, cậu đi nghỉ đi."
Trầm Nhiễm vô vị cười khổ, nàng cũng mệt rồi, mệt vì tình yêu vô vọng với Thôi Tuyết Cảnh suốt hai mươi năm qua.
"Tuyết Cảnh, " Trầm Nhiễm gọi nàng, Thôi Tuyết Cảnh chờ nàng nói nốt câu , "Cậu. . . . . ."
"Ừ?"
"Thôi quên đi, mình sẽ nói sau. Cậu cứ về trước đi, mình biết, cậu còn rất nhiều việc muốn làm." Trầm Nhiễm nuốt xuống mấy lời muốn nói.
"Mình muốn ở lại với cậu thêm một chút. " Thôi Tuyết Cảnh kiên trì. Ánh mắt lại một lần nữa đặt trên người Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải toàn thân màu đen, trông trầm ổn lại trang trọng, khí chất của một người phụ nữ gần ba mươi khiến cho nàng càng thêm mê người. Thôi Tuyết Cảnh không thể phủ nhận, nàng là một người phụ nữ xuất trúng. Hồi còn nhỏ, nàng và Tề Thấm Khải cũng từng gặp qua. Khi đó, Thấm Khải đã lộ rõ vẻ sắc xảo, khí chất bá đạo đến bức người cũng không thèm che giấu. Thôi Tuyết Cảnh lớn lên trong ngoài luôn bình thản, hai nàng quả là hai thế giới khác nhau.
Nhưng bây giờ, có lẽ do trải qua chuyện của Diệp Vũ Trung, hay do tuổi đã lớn, trải qua những ngày giông bão của cuộc đời, Tề Thấm Khải từ từ hiểu được nên thu lại manh vuốt của mình, những bất an cùng nôn nóng đều lắng xuống, góc nhìn đời cũng trưởng thành hơn. Lúc này, đúng lúc Tề Thấm Khải xoay người lại, ánh mắt hai người gặp nhau, Thôi Tuyết Cảnh lộ ra một tia kinh ngạc. Tề Thấm Khải nhìn nàng cười. Thôi Tuyết Cảnh chợt thấy mình thật thất thố, khẽ vuốt cằm.
Rất nhanh, Tề Thấm Khải coi như không có chuyện gì xảy ra dời tầm mắt đi nơi khác. Đôi mắt Thôi Tuyết Cảnh bỗng tối sầm lại, cho dù là thế nào, Thôi Tuyết Cảnh biết, muốn tìm cách đối phó hợp lí với Thấm Khải, thì nên đổi cách nhìn nhận về nàng.
Một lúc sau, Tề Gia Bình và An Vân cùng nhau đi tới, xem ra đã đến lúc phải đi rồi. Ba người cùng đi đến chỗ Trầm Nhiễm và Thôi Tuyết Cảnh, lúc này, Tề Thấm Khải thấy một tên tay chân chạy đến bên tai Thôi Tuyết Cảnh nói nhỏ vài câu, Thôi Tuyết Cảnh hoảng hốt nói với hắn vài câu, cũng không biết là chuyện gì, tên tay chân kia về nghe xong liền vội vã rời đi.
Tề Thấm Khải mặc dù cảm thấy nghi hoặc trong lòng, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, nên không nghe được hai người họ nói gì. Cho tới lúc ba người đi đến trước mặt Trầm Nhiễm và Thôi Tuyết Cảnh, Tề Thấm Khải nói với Trầm Nhiễm: "Chúng tôi phải đi, xin đừng quá đau buồn ."
Trầm Nhiễm chỉ lễ phép đáp lại : "Cảm ơn ba vị đã đến viếng, đi cẩn thận. "
Tề Thấm Khải lại quay sang nói với Thôi Tuyết Cảnh: "Cảnh tiểu thư, qua mấy ngày nữa, về nước gặp lại. Công ty hai bên còn có hợp đồng, tôi hy vọng sẽ thành công mỹ mãn, dù sao, việc này đôi bên đều có lợi. "
"Tất nhiên, Tề tổng nói rất đúng." Thôi Tuyết Cảnh trả lời.
Ba người đi ra ngoài, Tề Thấm Khải đi ở phía trước, vừa đi ra ngoài cửa, liền thấy một người phụ nữ ngồi xuống ghế sau của một chiếc xe đen. Mặc dù chỉ nhìn thấy một bên mặt, nhưng Tề Thấm Khải vẫn có thể nhận ra, đó là Doãn Diệc! Nàng hơi khựng lại, sự xuất hiện của Doãn Diệc ở đây quả là không ngờ đến được. Nàng liếc mắt nhìn sang, mới phát hiện tên tay chân vừa mới nói chuyện với Thôi Tuyết Cảnh vừa nãy đứng cách đó không xa, chẳng nhẽ . . . . . . Tề Thấm Khải dừng bước , theo bản năng quay đầu nhìn Thôi Tuyết Cảnh.
Thôi Tuyết Cảnh đang nói lời từ biệt với mấy vị khách mời, vậy mà nàng vẫn biết được Tề Thấm Khải đang nhìn mình. Nàng nhìn Tề Thấm Khải cười cợt, Tề Thấm Khải trong lòng cảm thấy nghi ngờ cùng buồn bực, như bị rơi vào sương mù.
"Thấm Khải?" Tề Gia Bình đứng phía sau Tề Thấm Khải, thấy nàng không đi tiếp, "Tự nhiên đờ ra làm gì? Phía sau còn rất nhiều người, đừng chặn đường người ta nữa. "
Tề Thấm Khải nhận ra mình đang thất thố, liền thu hồi tầm mắt, đi ra ngoài. Thôi Tuyết Cảnh nhìn bóng lưng của nàng, nụ cười từ từ biến mất.
"Sao hồn vía tự nhiên bay lên chín tầng mây vậy ?" Tề Gia Bình hỏi Tề Thấm Khải, cái người từ lúc lên xe luôn cau mày suy nghĩ điều gì đó.
Tề Thấm Khải nói: "Không có gì. Ba, hai người cũng chưa phải về nước phải không? Chuyện này con hi vọng hai người hãy suy nghĩ thật kĩ, dù sao, quan hệ trong gia đình . . . . . ."
Tề Gia Bình nói: "Không trở về . " Ông thở dài, tuổi càng lớn, dã tâm cũng từ từ bị mất đi theo năm tháng, bây giờ, ông chỉ hi vọng có thể thanh thản cùng An Vân tận hưởng tuổi gia, "Cha có dự định của riêng mình, con cứ quay lại xử lí việc của mình đi. Việc ở đây, giao cho cha là được. "
"Con rất lo lắng cho hai người. . . . . ." Tề Thấm Khải nhíu mày lộ vẻ ưu lo, không ngượng gạo mà nói.
"Cha biết." Tề Gia Bình nắm chặt tay nàng, "Thế nhưng con cũng phải tin rằng, gừng càng già càng cay. Quan trọng nhất vẫn là con, bất kể là gì trong lòng vẫn phải phòng bị, đều phải chuẩn bị kĩ càng. "
Tề Thấm Khải trông vẻ không tự tin lắm, đúng hơn thì vẫn còn rất nhiều chuyện khiến nàng không an tâm.
"Thấm Khải, con phải biết tự chăm sóc bản thân. Có một số việc, nếu đã qua rồi, thì cũng nên quên đi " An Vân nhìn khuôn mặt gầy đi thấy rõ của nàng, đau lòng nói.
Tề Thấm Khải chỉ nhẹ giọng đáp ứng, đúng là nàng muốn buông tay, nhưng giờ mà nói, tất cả mọi chuyện đều không rõ ràng. Lúc tình thế còn chưa rõ ràng, dĩ nhiên càng không thể không đề phòng. Nàng thực sự rất mệt mỏi nhưng trong thời điểm này, nàng không thể buông lơi cảnh giác dù chỉ một giây.
Tề Thấm Khải nhắm mắt lại tựa vào ghế xe, lại nghĩa đến cô gái ngồi trên xe lúc nãy, không thể sai được, đó là Doãn Diệc . . . . . . Trong lòng nàng bỗng hiện ra một ý nghĩ.
Rốt cục buổi tối cũng đến để cô có thể được nghỉ ngơi, Trầm Nhiễm về nhà. Hai năm qua theo Thôi Tuyết Cảnh, giờ Trầm Nhiễm lại quay về căn nhà nhỏ này. Bây giờ bước vào nơi này, lại cảm thấy có chút xa lạ.
Trầm Nhiễm mở đèn, đóng cửa lại. Cởi quần áo, tuỳ tiện ném lên trên giường, lại nghe thấy một trận cười khanh khách của ai đó. Trầm Nhiễm kinh ngạc, cảnh giác nhìn người trên giường.
"Chị, chị thực sự không có chút cảnh giác nào thế, em còn đang thấy lo thay chị đây."
Trầm Nhiễm nhìn, nhìn cô gái đang chống tay đỡ mặt, nằm nghiêng, dịu dàng cười nhìn cô.
"Phương Kỳ, tại sao em lại ở trên giường của chị?" Trầm Nhiễm bình tĩnh lại hỏi .
Phương Kỳ nằm sõng soài hình chữ "đại" trên giường : "Chuyện này thực sự khá khó tin. Chị, chắc chị không biết đâu? Lúc chị không có ở đây, em đều ngủ trên giường của chị ."
"Nói dối không biết ngại miệng." Trầm Nhiễm hạ giọng lầu bầu một câu, liền buộc mái tóc dài đang buông xoã sau lưng của mình lại.
Con ngươi đen thăm thẳm của Phương Kỳ khẽ giao động nhìn bóng lưng của Trầm Nhiễm, cực kỳ nghiêm túc nói : "Lúc chị không có ở đây, em nhớ chị quá, đành phải ngủ ở đây, coi như an ủi chính mình. "
Trầm Nhiễm coi như cô đang kể chuyện cười, thấy tóc tai có chút tán loạn : "Tang lễ không thấy mặt, giờ lại ở đây. Em tới. . . . . . Là để làm gì?"
Phương Kỳ chậm rãi rời khỏi giường, đứng sau lưng Trầm Nhiễm, sắc mặt nghiêm túc : "Chị nghĩ sao? Em chỉ là một đứa con gái rơi, đến dự tang lễ của một người, thậm chí còn không nhận em là con gái, được sao?"
Trầm Nhiễm di chuyển tầm mắt nhìn về phía cô : "Không phải có được hay không, chị so với em, thậm chí còn không có máu mủ gì. Em với ông ấy cũng là cha con, dù có thế nào đi chăng nữa . . . . . ." Trầm Nhiễm không nói tiếp, nhưng nàng biết Phương Kỳ hiểu nàng muốn nói gì.
"Cũng không muốn giấu diếm gì, em trở về là vì di chúc. Chị biết đó, liên quan đến việc thừa kế. " Ánh mắt sáng quắc của Phương Kỳ nhìn Trầm Nhiễm, cũng đã lâu lắm rồi không gặp nàng.
"Rất thành thực."
"Chị hy vọng di chúc sẽ như thế nào đây ?" Khoé môi Phương Kỳ hơi nhếch lên , "Chắc chị sẽ hi vọng cha giao hết gia sản của Phương gia cho chị phải không? "
Trầm Nhiễm giận dỗi, hạ thấp giọng : "Em đang đứng đây nói nhăng nói cuội gì thế? Hài cốt của cha còn chưa lạnh, giờ em đã tính đến chuyện phân chia tài sản !"
Phương Kỳ bật cười: "Chị, chẳng nhẽ chị không muốn sao? Chị muốn Phương gia, nhưng không phải vì mình, mà vì muốn dùng nó để níu kéo Thôi Tuyết Cảnh mà thôi. Có được Phương gia, chắc chắn Thôi Tuyết Cảnh sẽ còn cần đến chị, còn chị, sẽ có thể tiếp tục ở bên cô ta. Em nói sai sao? "
Trầm Nhiễm nhíu chặt hai lông mày, tức giận đến mức ngực phập phồng: "Cút ra ngoài! Cô cút ra ngoài cho tôi !"
"Nếu chị thực sự muốn Phương gia, em sẵn sàng dân hai tay cho chị. Chỉ cần chị nói một câu, em cũng sẵn sàng . . . . . Giúp chị tiếp tục cái tình yêu vô vọng suốt hai mươi mấy năm qua này. " Phương Kỳ cười, liến mắt nhìn cái người tức giận muốn phát điên nhưng không muốn phát tiết với mình, sau đó rời đi.
Đi ra khỏi cửa chưa lâu, Phương Kỳ liền nhận được một cuộc điện thoại.
Nghe người bên kia nói xong, cô liền nói : "Bỏ đi, nội dung liền sửa thành —— toàn bộ tài sản của Phương gia thuộc về Trầm Nhiễm, tên tôi gạch khỏi di chúc ."
Trầm Nhiễm, chị cứ làm theo ý mình đi, sau đó, lại vùng vẫy trong đau đớn. Rồi chị sẽ thấy suốt hai năm mấy năm qua, chị cố chấp như vậy, rốt cuộc cũng chỉ thành trò hề cho thiên hạ!
Cuối cùng. . . . . .