Editor: Tiểu Thụ



Diệp Vũ Trung chạy vội xuống lầu, may mắn chỉ ở tầng ba, không thì cô khổ rồi, muốn xuống lầu là phải đi thang bộ chứ thang máy vẫn còn đang bảo hành.


Luống cuống móc chìa khóa ra, Diệp Vũ Trung vội vàng chui vào xe. Cô vừa khởi động xe, vừa cẩn thận xem xét xung quanh. Cho đến khi xe đã đi ra ngoài, Diệp Vũ Trung vẫn không thấy bóng dáng của Thôi Tuyết Cảnh hay người của nàng.


Diệp Vũ Trung dựa vào trí nhớ đi đến nhà của Thấm Khải, lại cẩn thận kiểm tra gương chiếu hậu xem liệu có xe theo sau không. Không thấy xe khả nghi đằng sau, đáng ra nên thở nhẹ nhõm một cái mới phải, nhưng hiện tại, Diệp Vũ Trung lại càng sợ hãi.


Đây không giống phong cách làm việc của Thôi Tuyết Cảnh. Với tính khôn khéo của Thôi Tuyết Cảnh, lúc này, không, lúc cô vừa xuống dưới tầng, đáng ra nên bị người của nàng vây lại rồi chứ. Nhưng bây giờ, không có gì cản đường cô đi đến nhà Thấm Khải cả, điều này khiến Vũ Trung lo lắng không thôi.


Nhưng mà, ngay cả như vậy, ở nơi có Thấm Khải, cô vẫn muốn đến đó. Diệp Vũ Trung chớp chớp mắt, nước mắt vừa cố gắng nén lại lại một lần nữa lăn dài trên khuôn mặt cô. Cho dù chính miệng Thôi Tuyết Cảnh nói rằng cô là Diệp Vũ Trung, cô vẫn không thể đối diện được.


Thấm Khải, chúng ta từng ở bên nhau thật sao? Mình và Thấm Khải từng yêu nhau sao? Cô không thể tin được, vừa bá đạo và ôn nhu như Thấm Khải lại từng thuộc về cô, cô không thể tin được, mình chính là người khiến cho Tề Thấm Khải luôn mong nhớ đến tan nát cõi lòng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cho dù có đủ loại chứng cứ, cô vẫn không thể tin nổi.


Mà bây giờ, ...điều khiến Vũ Trung lo lắng nhất là kế hoạch Thôi Tuyết Cảnh đã giấu diếm bao lâu nay, ai biết được nàng sẽ làm gì, ai biết được nàng sẽ dùng cách gì để hủy hoại cô hay Thấm Khải!?


Bây giờ, cô phải đi tìm Thấm Khải.


"Cậu tới làm gì? " Tề Thấm Khải ngồi ở bàn làm việc trong thư phòng, khó chịu nhắm hai mắt lại, đưa tay lên bóp đầu, bộ dạng say rượu đau đầu không chịu nổi.


"Khà khà, đừng có như vậy mà? Đừng dùng kiểu nói chuyện "đây không tiếp khách" với mình vậy chứ. " Trầm Ngôn cảm thấy kì lạ, cô với Thấm Khải chơi với nhau từ thời còn quấn tã đến bây giờ hẳn hoi nha. Tình sâu nghĩa nặng đến mức đó, vậy rốt cuộc vì cái gì, thái độ của Thấm Khải đối với cô cứ như xe mất phanh vậy? Cô không có thù hằn với Thấm Khải, cũng không cướp mất bạn gái nàng, bây giờ nàng lại lạnh nhạt với cô là sao???


Tề Thấm Khải hạ tay xuống, ngẩng đầu liếc Trầm Ngôn một cái: "Bởi vì mỗi lần cậu đến tìm mình đều không có chuyện tốt lành gì!" Kể cả mấy chuyện vặt vãnh cũng lôi nàng ra kể khổ. Kể cả trước khi gặp Mạnh Giai, Trầm Ngôn cũng hay kêu ca về mấy người phụ nữ quấy quít lấy cô không rời, sau khi gặp được Mạnh Giai, lại bắt đầu kêu ca về độ phũ phàng của nàng ấy như thế nào, trái tim cô tổn thương sâu sắc như thế nào.


Bị Tề Thấm Khải nói như thế, Trầm Ngôn mới nhớ tới mục đích cô tìm Thấm Khải : "Khổ cho cậu phải mất công đoán mò rồi. Hôm nay đến tìm cậu, có chuyện thực sự quan trọng thì có được không? "


"Có chuyện thực sự có được không?" Tề Thấm Khải nhại lại lời cô nói, "Mình bây giờ rất đau đầu, cậu nhanh nhanh nói cái"chuyện quan trọng" của cậu hộ cái, để mình còn nghỉ ngơi"


"Đau đầu?" Trầm Ngôn nghe vậy, đi tới, cúi sát xuống người nàng "Có mùi rượu , cậu uống rượu ?"


Tề Thấm Khải vỗ mặt cô một cái thật mạnh, rồi đẩy mặt cô ra xa : "Bớt lằng nhằng! Rốt cuộc thì có chuyện gì?"


Thấy nàng thiếu kiên nhẫn, Trầm Ngôn cảm thấy lương tâm của Thấm Khải chắc chắn là bị chó tha mất rồi, mình đã có lòng quan tâm như vậy, nàng lại không có dạ mà đáp lại còn bày ra bộ dạng thư thái như vậy : "Em ấy đâu?"


"Ai?"


"Cô bé mặt dày mày dạn hôm qua đòi về nhà cậu đó! !"


"Sáng sớm đã đi rồi." Nói đến Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải càng đau đầu .


Trầm Ngôn bộ dáng đắc ý, trên mặt viết một dòng chữ to đùng "chắc chắn cậu chưa biết" : "Sáng sớm hôm nay mình ở bệnh viện thấy em ấy ."


"Không có gì lạ. " Tề Thấm Khải ngả lưng ra ghế , "Tay em ấy không phải bị bỏng sao? Tám phần mười là đi khám lại ."


"Mới sáng sớm em ấy đã đến khoa ngoại thần kinh, hỏi bác sĩ nguyên nhân mất trí nhớ của mình, cậu vẫn nghĩ nó không có gì lạ sao? " Trầm Ngôn lưu loát nói một mạch.


Quả nhiên, Tề Thấm Khải giật mình ngồi thẳng dậy : "Nguyên nhân mất trí nhớ ?"


Trầm Ngôn tựa hồ rất hài lòng với phản ứng của nàng: "Đúng vậy. Chính là hỏi bác sĩ nguyên nhân mất trí nhớ ."


Hai hàng lông mày của Tề Thấm Khải nhăn lại với nhau, càng nghĩ càng không hợp lí, nhưng nàng cũng không nói ra.


"Thấm Khải. . . . . ." Trầm Ngôn quan sát vẻ mặt của Tề Thấm Khải, lòng cô hơi thấp thỏm nói ra suy nghĩ của mình, "Cậu nói xem. . . . . . Có thể hay không. . . . . . Coi như là có khả năng đi . . . . . . Đương nhiên, mình chỉ nói là có khả năng thôi . . . . . ."


Cô chưa nói hết câu, đã bị Tề Thấm Khải cắt đứt, nàng đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, vô cùng kiên định nói, lại giống như đang tự thuyết phục chính mình : "Không! Tuyệt đối không thể."


"Tại sao?" Trầm Ngôn cũng không phản đối, "Cậu không nghĩ mọi thứ quá mức trùng hợp sao? Gương mặt đó, cũng làm gì có nhiều người giống Vũ Trung như vậy? ?"


Tề Thấm Khải phủ nhận lời nói của cô : "Không phải! Bản thân em ấy cũng phủ nhận điều đó, hơn nữa . . . . . ."


"Hơn nữa cái gì?"


"Em ấy. . . . . ." Ngẩng đầu lên nói vài từ, Thư Kiệt liền gõ cửa phòng.


Sự chú ý của hai người đồng loạt tập trung về phía anh.


"Chuyện gì?"


"Vị Diệp tiểu thư kia đang ở dưới lầu chờ ngài, nói có chuyện quan trọng.." Thư Kiệt trả lời.


Tề Thấm Khải nhìn Trầm Ngôn một chút, phiền lòng nói : "Đương nhiên rồi, ai cũng đều có chuyện quan trọng cả! " Sau đó đi ra ngoài cửa phòng.


Trầm Ngôn vừa muốn quay lại nói thêm gì đã bị Tề Thấm Khải đập vào vai một cái rõ đau, Thư Kiệt bất đắc dĩ đứng bên cạnh nhún vai, nhã nhặn mỉm cười nhìn Trầm Ngôn ấm ức rời khỏi phòng.


Diệp Vũ Trung tay nắm thành quyền, sốt sắng đến mức đổ mồ hôi tay, cô đứng ngồi không yên, chỉ mong Thấm Khải mau mau xuống gặp mình.


Tề Thấm Khải từ cầu thang đi xuống, còn cách mấy bước, liền dừng lại : "Sáng sớm đi không nói lời nào, giờ thì lại quay lại, cô muốn bù lỗi cho việc không chào tạm biệt hay sao ?"


Nghe được âm thanh lười biếng cùng với châm chọc của nàng, Diệp Vũ Trung giật mình quay đầu lại. Mắt Tề Thấm Khải hôm nay chắc chắn là có vấn đề rồi, sao lại đột nhiên thấy Diệp Vũ Trung nước mắt lưng tròng nhìn về phía nàng chứ?!


Chưa đầy hai tiếng trôi qua, lần này nhìn thấy Thấm Khải, Diệp Vũ Trung lại có cảm giác như mình đang mơ? Rõ ràng tối qua hai người vẫn còn ôm nhau ngủ.


Tề Thấm Khải đứng trên cầu thang nghi hoặc nhìn vẻ mặt của cô, lẽ nào em ấy đang khóc sao?


"Cô. . . . . ." Tề Thấm Khải không khỏi méo miệng, tựa hồ đang không hiểu nổi cô khóc vì cái gì.


"Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến liền. ." Trầm Ngôn đứng từ trên lầu nói vọng xuống.


Diệp Vũ Trung ngẩng đầu, lau nước mắt.


Trầm Ngôn cùng Tề Thấm Khải bước xuống cầu thang , Tề Thấm Khải hỏi: "Làm sao lúc quay lại nước mắt như mưa thế này? ?" Ánh mắt của nàng lưu luyến trên mặt Diệp Vũ Trung .


"Bởi vì bác sĩ không cho em ấy câu trả lời như mong muốn ." Trầm Ngôn nói.


"Tề Thấm Khải. . . . . . Em. . . . . . Em có điều muốn nói với chị.." Diệp Vũ Trung cúi đầu, không dám nhìn Tề Thấm Khải.


"Nói đi." Tề Thấm Khải rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt của nàng lại sắc bén, như đang dò xét một điều gì đó .


Diệp Vũ Trung nắm chặt góc áo của mình, đến tận bây giờ, cô vẫn không thể mở miệng.


Trầm Ngôn cảm thấy Diệp Vũ Trung có cái gì đó không phải, đứng khoanh hai tay, chờ cô nói.


"Em là Diệp Vũ Trung." Rốt cuộc cũng lấy hết dũng khí, Diệp Vũ Trung nói .


Tề Thấm Khải chậm rãi đi vòng quanh cô như đi tản bộ : "Cô là Diệp Vũ Trung, ai cũng đã biết. Nếu tôi nhớ không nhầm, lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng đã nói cho tôi biết tên mình. Bây giờ, quay lại chỉ để nói lại một lần nữa? "


Thanh âm nàng không lớn, nói cũng không khó hiểu, nhưng lại mang theo ngữ khí giống như một cảnh sát đang chất vấn một nghi phạm, điều này làm cho Diệp Vũ Trung không hiểu nổi. Cô hé miệng, nhưng lại không nói lên lời.


"Vẫn phải nói, lời nói của cô hẳn là có ý tứ khác đi? " Ánh mắt lợi hại của Tề Thấm Khải phóng tới, xoáy sâu vào tròng mắt đen láy của Diệp Vũ Trung.


"Em là Diệp Vũ Trung, hai năm trước em không chết, nói như vậy —— chị hiểu chưa?" Diệp Vũ Trung sau khi nói xong cắn môi dưới, để từng giọt lệ nhỏ xuống từ khóe mi.


Trong nháy mắt, không khí khắp căn phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, mọi người ngoài cuộc cũng không dám thở mạnh. Trầm Ngôn cũng bị doạ đến sợ, này này không có nhầm lẫn đó chứ? Vừa mới lúc nãy còn hỏi bác sĩ nguyên nhân mất trí nhớ, giờ thì ngược lại, chưa được bao lâu, liền đến thú nhận thân phận của mình với Thấm Khải????


Nụ cười trên mặt Tề Thấm Khải từ từ mất dần, nàng bất động nhìn Diệp Vũ Trung, Diệp Vũ Trung bị nàng nhìn đến hoảng sợ, dùng ánh mắt hoang mang nhìn ngược lại nàng.


"Thư Kiệt. . . . . ." Tề Thấm Khải trầm mặt, nhìn không ra vẻ mặt gì , giọng điệu hờ hững, nhưng lại mang vài phần nghiêm túc.


"Vâng."


"Trói cô ta lại cho tôi. " Tề Thấm Khải vẫn không rời tầm mắt khỏi người Diệp Vũ Trung.


Thư Kiệt vẫy tay, hai người đàn ông áo đen to lớn liền xông ra phía sau Diệp Vũ Trung còng cô lại, mọi chuyện tiến triển quá nhanh khiến Diệp Vũ Trung không theo kịp, cô không ngờ rằng Thấm Khải sẽ làm vậy, nên không kịp phản kháng.


"Thấm Khải?" Tuy rằng Trầm Ngôn cảm thấy không đúng, nhưng lập tức ra lệnh bắt người như thế này lại không giống phong cách làm việc của nàng.


Tề Thấm Khải không để ý tới Trầm Ngôn, đi đến bên Diệp Vũ Trung, đưa tay nâng cằm cô đối diện với mình: "Không ngờ tôi lại làm như thế phải không? "


Diệp Vũ Trung im lặng, dừng lại một chút rồi nói : "Tại sao?"


Tề Thấm Khải cười một cách đầy giễu cợt, nói với Thư Kiệt : "Đi thư phòng lấy thứ đó cho tôi ."


Thư Kiệt hiểu được ý nàng, lập tức đi lấy. Rất nhanh, anh quay lại với một tập hồ sơ trên tay.


Tề Thấm Khải cầm lấy, lấy ra tờ kết quả xét nghiệm từ trong bao thư ra, đưa đến trước mặt Diệp Vũ Trung, bình tĩnh nói: "Nhìn cho rõ , đây chính là lý do."


Diệp Vũ Trung hai tay bị khóa chặt ở phía sau, hai tên áo đen này cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì, từng trận đau đớn truyền đến. Nhưng mà, sự đau đớn từ tay truyền đến còn kém xa cảm giác khiếp sợ trong lòng cô : "Đây là cái gì?"


"Lần trước khi cô bị bệnh, tôi đã để bác sĩ Trần lấy ít máu của cô, đây là kết quả so sánh ADN giữa cô và Vũ Trung, nhìn phải hiểu chứ? Nếu không hiểu, đúng lúc Trầm Ngôn đang ở đây, nên nói cho cô ta hiểu đi. "


"Không thể. . . . . ." Diệp Vũ Trung không thể tin nổi lắc đầu , " Không thể như vậy được . . . . . ."


"Trầm Ngôn bảo sáng sớm nay cô đi hỏi bác sĩ nguyên nhân mất trí nhớ, làm sao có thể trùng hợp như vậy được? Tên của cô, nghề của cô, có thể giống y như Vũ Trung vậy sao? " Tề Thấm Khải nói, "Cô là Diệp Vũ Trung thật sao? Tôi lại không thể không nghi ngờ —— Là cô có ý đồ riêng ."


Diệp Vũ Trung kinh ngạc từ từ lấy lại bình tĩnh nói : "Em không hề biết Trầm Ngôn làm việc ở bệnh viện đa khoa . . . . . . Em thực sự không biết . . . . . ."


"Nói, cô là do ai phái tới? Vì mục đích gì? " Tề Thấm Khải tàn nhẫn nắm lấy cằm cô, khác hẳn bộ dạng yếu đuối như hôm qua. Diệp Vũ Trung nhìn nàng, ông trời hẳn là đang trêu ngươi lòng người, không kìm được nước mắt mặn chát lăn dài trên má.


Thư Kiệt mím môi: "Đại tiểu thư. . . . . . Có cần phải. . . . . ."


"Khóc cũng vô dụng."


Diệp Vũ Trung nói: "Em yêu chị, lí do đó đã được chưa??"


Đôi Lời: đau lòng quá....dày dò nhau dữ...



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play