Vũ Trung không biết vì sao bản thân cứ bị vây lấy bởi những cơn ác mộng khiến cô sức cùng lực kiệt, càng ngủ lại càng mệt. Cô dốc toàn sức lực muốn mở mắt ra thoát khỏi giấc mộng, nhưng luôn có một luồng ánh sáng cực kỳ chói mắt cứ chiếu thẳng vào mắt cô khiến cô không tài nào mở mắt nổi. Trong lúc mồ hôi không ngừng tuôn rơi trên trán thì cô cảm giác như có bộ lông mềm mượt không ngừng cọ qua cọ lại trên mặt cô. Điều này từ từ đánh thức cô tỉnh lại từ trong mộng.
"Meo Meo~" Diệp Vũ Trung vừa mở mắt ra đã bị một bộ lông màu đen tuyền che khuất tầm nhìn.
Cô vươn tay muốn kéo vật thế lạ này ra, con mèo đen ở trước mặt cô hoảng sợ không ngừng chuyển động cái đuôi nhỏ mềm mại đáng yêu khiến mặt cô càng ngứa ngáy.
"Phá quá!" Giọng Vũ Trung có chút khàn khàn, còn mang theo vài phần mệt mỏi. Cô vẫn còn chưa thích ứng được với ánh chiều tà chiếu vào phòng xuyên qua lớp kính thủy, liên lục nháy mắt làm quen với hoàn cảnh.
Con mèo đen theo thói quen dùng đôi mắt xanh biếc nhìn chằm chằm cô.
Tình cảnh này khiến Tề Thấm Khải đang ngồi trên ghế salon lên tiếng hỏi, ''Dậy rồi sao?''
Thanh âm đột nhiên truyền đến làm Diệp Vũ Trung giật mình buông lỏng tay, con mèo đáng thương lập tức rơi xuống chiếc ra giường mềm mại trắng tinh. con mèo rớt trên ra giường hình thành một màu đen cực kỳ tương phản. Nó lộn mấy vòng trong chăn rồi nhìn về phía Tề Thấm Khải, lập tức ''cải là quy chính'' khập khiễng chạy đến chỗ Tề Thấm Khải tìm kiếm an ủi.
Tề Thấm Khải thật tự nhiên vươn tay ôm lấy con mèo vào lòng.
Diệp Vũ Trung hoàn toàn không ngờ rằng cô gái này lại xuất hiện ở trong phòng, cô nhớ đến lời của Trầm Ngôn liền tỏ ra sợ hãi cúi đầu, kéo mền che kín cơ thể.
Tề Thấm Khải bình thản ung dung đi tới để lộ ra vẻ tự tin và kiêu ngạo không ai sánh bằng. Nàng ngồi xuống giường, không e dè nhìn Diệp Vũ Trung nói, ''Xem ra còn mèo này thân với tôi hơn cô.''
Vũ Trung nhỏ giọng nói, ''Dù sao con mèo này cũng không phải của tôi, từ hôm qua đến hôm nay cô với nó ở cùng một chỗ, đương nhiên sẽ thân với cô hơn tôi rồi.''
Tề Thấm Khải cười nói, ''A~~~~cô nói cứ như đang ghen thì phải?''
Diệp Vũ Trung cau mày, ''Tề tiểu thư khéo nói đùa, tôi cần gì phải ghen với mèo chứ?''
Cô vừa nói xong đã nghe Tề Thấm Khải cười giòn giã, ''Tôi cũng đâu có nói cô ghen với con mèo ~~"
"Cái gì?''
Tề Thấm Khải nhất định trêu chọc cô tới cùng, nhẹ nhàng nói, ''Ý của tôi là cô rất để ý tôi thân mật với con mèo này mà không thân mật với cô.''
Diệp Vũ Trung vừa nghe xong thật hận không thể tìm đại cái lỗ nào chui xuống. 'Nàng ta tưởng ai cũng mê mình chắc?' Tề Thấm Khải nói cô muốn cùng con mèo tranh thủ tình cảm kỳ thật cô đâu phải có ý này. Cô cúi đầu mỗi lúc một thấp hơn, "Hả...tôi...tôi...tôi...'' Cô lấp bắp ''tôi'' cả nửa ngày cũng không nói xong.
Tề Thấm Khải mấp máy môi, cố gắng nhịn cười, ''Được rồi, không chọc cô nữa! Cả ngày cô cũng chưa ăn gì, muốn ăn cái gì? Tôi kêu người mang đến cho cô.''
Tiêu rồi! Lời của Tề Thấm Khải nhắc nhở Vũ Trung từ lúc cô xảy ra sự cố đến giờ cũng khá lâu rồi, Hiểu Dĩnh chắc chắn sắp phát điên.
''Tề tiểu thư, có thể cho tôi mượn điện thoại được không? Bạn của tôi chắc chắn đang rất sốt ruột.''
Tề Thấm Khải đứng dậy, "Được, nhưng sau này cũng đừng gọi tôi là Tề tiểu thư, gọi là 'Thấm Khải' đi.''
Trước mặt Vũ Trung là một cô gái lớn hơn cô vài tuổi lại còn có khí thế bức người, điều này thật sự khiến cô cảm thấy khó có thể mở miệng gọi nàng thân mật bằng hai chữ ''Thấm Khải''. Nhưng cô có thể đoán được nếu như không đáp ứng, Tề Thấm Khải nhất định sẽ làm khó cô. Trước mắt gọi điện thoại cho Hiểu Dĩnh vẫn quan trọng hơn, cô đành chấp nhận gật đầu.
Tề Thấm Khải thấy cô gật đầu liền lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, ''Cho cô mượn năm phút thôi đó.'' Nàng nói xong ôm lấy con mèo đen đi vào buồng trong của phòng khách.
Tuy rằng Vũ Trung không có điện thoại trong tay nhưng may mắn là trên đời này cô còn nhớ rõ bốn dãy số - của ba mẹ, của bản thân cô, dãy số còn lại chính là của Vương Hiểu Dĩnh.
Vương Hiểu Dĩnh sắp phát điên đúng như những gì cô nghĩ.
Tối hôm qua cô nàng chạy đông chạy tây cũng không tìm thấy Vũ Trung, gọi điện thoại thì lại nghe đầu dây bên kia đang bị tạm khóa. Cô hỏi bạn cùng phòng của Vũ Trung thì biết được Vũ Trung sau khi rời khỏi ký túc xá vào buổi chiều vẫn còn chưa về. Điều này càng khiến cô nóng nảy hơn, Diệp Vũ Trung từ trước đến nay vẫn luôn ngoan ngoan quay về nhà đúng giờ, buổi tối tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chạy ra ngoài đường một mình, càng không ra ngoài ăn chơi trác táng, giờ này tin tức gì cũng không có, tám phần là đã xảy ra chuyện.
Vương Hiểu Dĩnh cùng vài học sinh nam, chạy dọc theo các con đường cả buổi tối hy vọng có thể tìm được chút dấu vết gì đó, chỉ đáng tiết người của Tề gia làm việc rất gọn gàng sạch sẽ, không hề để lại bất kỳ dấu vết nào.
Vương Hiểu Dĩnh không còn cách nào đành phải báo cảnh sát.
Ngày hôm sau cô một mình đi hỏi thăm một vài tài xế xe buýt xem bọn họ có ai từng gặp qua Vũ Trung không. Tình cảnh này thật giống như cảnh tìm người thất lạc trong mất bộ phim truyền hình dài tập, bộ dáng Vương Hiểu Dĩnh cực kỳ thê thảm cầm ảnh của Vũ Trung đi hỏi hết người này đến người khác.
Đang lúc cô nàng lo lắng bồn chồn không yên thì Vũ Trung gọi điện thoại tới.
''Hiểu Dĩnh...''
Vũ Trung còn chưa nói xong đã nghe Vương Hiểu Dĩnh rống to qua điện thoại, khiến gã tài xế nhảy dựng, ''VŨ TRUNG! Là cậu hả?''
''Ừ, là mình.''
"Bây giờ cậu ở đâu? Tối hôm qua cậu đi đâu vậy hả? Một cú điện thoại cũng không thèm gọi, có biết khiến mình lo lắng lắm không? Mình cứ tưởng cậu xảy ra chuyện gì chứ.'' Lo lắng trong lòng cô nàng cứ như tức nước vỡ bờ, ào ạt tuôn trào qua lời nói.