Editor: Esley


Hai năm sau, nước Đức, Münich, thủ đô của Bavaria,


''Là ai đề nghị chơi loại trò chơi sỉ nhục trí thông minh của tôi vậy?'' Thôi Tuyết Cảnh cởi bỏ áo khoác ngoài ném lên ghế salông cách đó không xa, vừa vén ống tay áo, vừa tiến lại nói.


''Nếu cậu không thích chơi, vậy đừng chơi. Hơn nữa cậu vừa mới về, cũng mệt mỏi rồi.'' Trầm Nhiễm không muốn làm khó nàng, cô biết rõ nàng không thích thứ trò chơi...ấu trĩ và dung tục như thế này.


Thôi Tuyết Cảnh cùng ngồi xuống đất, mắt chứa đầy ý cười, ''Không sao, nếu Duệ Duệ thích thì đừng làm em ấy mất hứng.'' Thôi Tuyết Cảnh nhìn về phía Diệp Duệ đang ngồi chia bài poker trước mặt.


Trầm Nhiễm nghe xong thì tia sáng duy nhất trong mắt cũng trở nên ảm đạm, cô nhìn vào mắt nàng. Tại sao ánh mắt nàng nhìn những người khác lại có thể ôn nhu như thế?


''Vậy thì được, nhưng chị thua thì phải tự nguyện nhận trừng phạt.'' Diệp Duệ cong môi, cô không hề ấu trĩ như Thôi Tuyết Cảnh nói, chỉ là mấy ngày qua cô phải liên tục phiên dịch một đống văn kiện tiếng Đức, bị xoay vòng vòng đến choáng váng đầu óc, vào lúc này cô thật sự cần chơi một trò chơi đơn giản để giải tỏa căng thẳng.


''Đương nhiên.'' Thôi Tuyết Cảnh đáp ứng.


''Có điều, trò chơi này chơi bốn người sẽ vui hơn, nhưng chúng ta chỉ có ba người.'' Diệp Duệ cau mày nhìn Trầm Nhiễm và Thôi Tuyết Cảnh.


''Vậy...'' Thôi Tuyết Cảnh nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên gương mặt nghiêm túc của Chu Vy đang đứng bên cạnh, ''Chu Vy.''


Chu Vy bị điểm đích danh vội trả lời, ''Dạ?''


''Cô qua đây cùng chơi với chúng tôi.'' Thôi Tuyết Cảnh nói.


Chu Vy tỏ ra kinh hãi đến biến sắc, phản ứng đầu tiên chính là từ chối, ''Không không không... Tiểu thư, Sao tôi có quyền ngồi chơi với mọi người? Chủ tớ có khác biệt, tôi...tôi còn việc phải làm.'' Cô tỏ ra vô cùng khó sử, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc thường ngày bị thay thế bởi sự ngượng ngùng.


Thôi Tuyết Cảnh biết quan niệm chủ tớ đã sớm khắc sâu vào tiềm thức của Chu Vy, tuy có hơi cứng nhắc trong cách xử lý mọi chuyện, nhưng tuyệt đối là một người cộng sự trung thành. Thôi Tuyết Cảnh cố ý tỏ ra không vui nói, ''Không muốn? Không muốn thì thôi vậy.''


"Không phải tiểu thư, chỉ là tôi...'' Chu Vy vội vàng giải thích.


''Nếu muốn thì ngồi xuống cùng chơi.'' Thôi Tuyết Cảnh bày ra vẻ mặt hòa hoãn.


Chu Vy từ chối không được, nhẹ chân nhẹ tay ngồi xuống giữa Diệp Duệ và Trầm Nhiễm.


Diệp Duệ tươi cười với Chu Vy, mà Chu Vy cũng miễn cưỡng nở một nụ cười với cô.


''Vậy bắt đầu thôi. Tôi xào bài, còn quy tắc đánh bài như thế nào mọi người đã rõ rồi chứ?'' Diệp Duệ vừa phát bài vừa hỏi.


Trò chơi vừa ấu trĩ vừa dung tục họ đang chơi là bài con rùa. Vừa bắt đầu mặt Thôi Tuyết Cảnh đã tối sầm lại nhìn kẻ khởi xướng Diệp Duệ.


Quy tắc đánh bài con rùa rất đơn giản, một quân bài bất kỳ được chọn ra làm bài con rùa, người đánh đầu tiên phải có một quân cao hơn bài con rùa, sau đó người chơi chỉ cần thay phiên nhau đánh quân bài lớn hơn quân bài của đối phương thì có thể đánh tiếp, nếu trùng có thể đánh một đôi, người giữ quân bài cuối cùng trên tay chính là ''con rùa'' của ván bài, thông thường là quân bài nhỏ nhất trong ván bài. Mỗi địa phương đều có lối chơi khác nhau nhưng quy tắc ''con rùa'' thì chỉ có một. Tuy nói trò chơi này có hơi dung tục và ấu trĩ, nhưng có rất nhiều người từng chơi khi còn bé, bây giờ họ chơi lại trò chơi này, xem như đang hồi tưởng lại những ký ức vui vẻ thời thơ ấu.


Khi chơi trò này thì không chỉ vận may quan trọng mà ngay cả cách đánh bài cũng rất quan trọng. Nếu chẳng may trong tay giữ toàn quân bài thấp mà đối phương cứ đánh liên tục không ngừng, vẻ mặt lo sợ có thể ảnh hưởng đến phương pháp đánh bài của đối phương.


Trong bốn người thì có lẽ người chơi giỏi nhất là Thôi Tuyết Cảnh. Từ đầu ván tới cuối ván nàng chỉ bày ra một vẻ mặt tươi cười duy nhất, không bao giờ thay đổi, cho dù trong tay nàng toàn là quân bài nhỏ nhưng sau khi đối phương xuất bài, dù có lớn hơn thì vẻ mặt của nàng vẫn bất biến, quả thật là cao thủ không chê vào đâu được.


Diệp Duệ vung tay chuẩn bị đánh ra một quân bài, ''Quân này...''


Thôi Tuyết Cảnh cười...


Diệp Duệ dùng ánh mắt dò xét nhìn nàng chằm chằm, ''Không đúng, quân này...'' Cô chuyển sang một quân bài khác trên tay, vẻ mặt Thôi Tuyết Cảnh vẫn đơ đơ như cũ, Diệp Duệ không còn cách nào đành đánh đại một quân.


Chu Vy là người chơi dỡ nhất trong bốn người, mỗi lần cô cầm lá bài ''con rùa'' trong tay thì lập tức mất tự nhiên, mỗi khi Thôi Tuyết Cảnh đánh quân bài nào, cô cũng tỏ ra rất căng thẳng. Trong ý thức của cô, mặc kệ chuyện gì đi chăng nữa thì cũng không thể để Thôi Tuyết Cảnh bị thua, vì vậy mỗi khi Thôi Tuyết Cảnh sắp thành ''con rùa'' thì cô đều cố tình không ra quân tránh gây khó dễ cho Thôi Tuyết Cảnh.


Còn Trầm Nhiễm thì khỏi cần phải bàn tới, cô căn bản không hề có tâm tình chơi, tùy ý đánh, tùy ý thắng cũng tùy ý thua.


Sau mấy ván, tuy rằng Thôi Tuyết Cảnh đánh rất khá nhưng vận may của nàng thực sự không tốt. Lá bài ''con rùa'' kia cứ như muốn dính trên người nàng, mỗi một ván thua nàng đều bị vẽ một con rùa lên tay. Sau vài ván bài thì tay nàng không còn đủ chỗ để vẽ nữa.


''Tiểu thư, nếu ngài không muốn bị vẽ lên mặt, hay là vẽ lên mặt tôi đi?'' Chu Vy thực sự không thể tưởng tượng một con rùa đen sì vẽ lên gương mặt trắng nõn của Thôi Tuyết Cảnh.


''Nè Chu Vy, không phải đã nói ngay từ đầu rồi sao? Thôi Tuyết Cảnh là ''con rùa'' sao có thể vẽ lên mặt cô được?'' Diệp Duệ hất cằm tranh luận.


Trầm Nhiễm lôi kéo góc áo của Diệp Duệ, cau mày tỏ ra vài phần không thích, ''Duệ Duệ, em đừng nghịch.''


Ánh mắt Chu Vy sắc bén như những cây kim bắn về phía Diệp Duệ. Cô trước giờ vẫn ghét Diệp Duệ, mãi mãi không bao giờ thay đổi.


Thôi Tuyết Cảnh nói: ''Tôi nói rồi, thua thì tôi cam tâm tình nguyện chịu phạt. Các người không cần nhường tôi. Đến đây đi.''


Nàng đã nói vậy thì Chu Vy và Trầm Nhiễm cũng không tiện nói thêm gì nữa.


Diệp Duệ lôi cây bút lông màu đen ra, ''Thái độ chịu nhận phạt đường đường chính chính như vậy mới giống bậc bề trên, vậy vẽ ba con đi, mỗi người vẽ một con cho đều. Chị, chị vẽ trước.'' Diệp Duệ nói với Trầm Nhiễm.


Trầm Nhiễm nhận bút, ''Nếu lần sau em bị thua thì chị nhất định sẽ vẽ đầy mặt em với hình con ba ba...'' Trầm Nhiễm nở nụ cười quay lại nói với Diệp Duệ.


''Vậy phải chờ lần sau em thua thì chị mới có cơ hội đó. Bây giờ là chị ấy thua, chị mau động thủ đi.''


Tuy nói vừa rồi Trầm Nhiễm có chút không vui, nhưng đến khi nhận để bút vẽ con rùa lên mặt Thôi Tuyết Cảnh thì lại nhịn không được ý cười, cuối cùng còn cố nén cười đến tay cầm bút cũng run lên.


''Nhìn đi, nhìn đi, vừa nãy chị ấy chỉ giả bộ tốt lành thôi nhe, bây giờ thì nhìn đi, lộ nguyên hình luôn rồi.'' Diệp Duệ đứng một bên quạt gió thổi lửa.


Trầm Nhiễm rốt cuộc cũng không nhịn được cất tiếng cười lớn.


Thôi Tuyết Cảnh im lặng nhìn Trầm Nhiễm thật lâu ''...'' sau một hồi mới nói, ''Trầm Nhiễm, cậu mà không ra tay nhanh thì mình đổi ý đó.''


Trầm Nhiễm hắng giọng một cái, rốt cục cũng vẽ xong một con rùa nhỏ trên trán Thôi Tuyết Cảnh, ''Tuyết Cảnh, cậu thật đẹp.'' Cô vừa nói vừa cười ha hả.


Sau đó đến lượt Chu Vy và Diệp Duệ mỗi người vẽ một con rùa lên gò má Thôi Tuyết Cảnh. Ai nhìn thấy cũng không nhịn được cười, ngay cả người luôn lạnh lùng như Chu Vy cũng không nhịn được nỡ một nụ cười xán lạn.


Thôi Tuyết Cảnh giả vờ thương tâm, thở dài nói, ''Haizzz, tôi thật sự trở thành chuyện cười cho các người mà.''


Diệp Duệ nói: ''Nên chụp ảnh kỷ niệm thôi. Chu Vy, cô giúp chúng tôi chụp lại một tấm.''


''Được.'' Chu Vy nghe lời răm rắp lấy điện thoại di động ra, ghi lại khoảnh khắc vui vẻ nhất của ba người.


''Chu Vy.'' Thôi Tuyết Cảnh gọi.


''Dạ?''


''Nếu bức ảnh này bị phát tán ra ngoài...'' Thôi Tuyết Cảnh nghiêm túc làm động tác ''cắt cổ''.


Chu Vy gật đầu hiểu rõ, nếu thật sự bị phát tán thì còn đâu mặt mũi của Thôi gia nữa a?


Diệp Duệ tắm xong thì liền ngồi vào bàn sách, tiện tay lật xem quyển từ điển tiếng Đức dày đến không thể dày hơn nữa, bên cạnh đặt một số văn bản cần phiên dịch, nhưng cô nhỉ vẻn vẹn xem được vài tờ liền cảm thấy có chút buồn bực, lập tức ném sách sang một bên. Một tay chống lên bàn, một tay vén vài sợi tóc xỏa xuống trán, cảm giác thật mệt mỏi, tâm sự thật nặng nề.


Sau khi nằm xuống giường cô cũng không ngủ được mà đôi mắt cứ mờ mịt nhìn lên chiếc đèn treo tỏa ra ánh sáng dìu dịu trên trần nhà. Cho dù cuộc sống của cô bây giờ rất bận rộn, nhưng nội tâm cô vẫn bị một nỗi cô đơn dày vò và hành hạ. Loại cảm giác này khiến cô cảm thấy bản thân như lục bình, tuy vẫn sinh trưởng trên mặt nước nhưng lại là loài thực vật không hề có rễ, tựa như lòng cô mãi không có vì bám víu vào. Nội tâm của cô mãi chỉ là một khoảng không cô độc.


Cô chỉ không hiểu rốt cuộc cô còn thiếu gì? Cô yêu thích công việc hiện nay cô đang làm, cô có rất nhiều bạn bè, chẳng lẽ cô thiếu một cảm giác được yêu thương sao? Nhưng cô ghét nhất bị ai đó trói buộc, vậy rốt cuộc là vì sao?


Diệp Duệ biết bản thân cô có khiếm khuyết, bởi cô bị thiếu bị một phần ký ức. Không phải cô đã hoàn toàn quên hết, chỉ là... Ký ức của cô có hơi mơ mơ hồ hồ, có lúc nhớ rõ, co lúc lại không nhớ rõ. Trong trí nhớ của cô chỉ tồn tại một ít người...chẳng hạn như Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm, Chu Vy...còn có một số người xa lạ mà cô không tài nào nhớ nổi tên, ngoài ra toàn là những mảnh ký ức vụn vỡ không mạch lạc.


Phải chăng loại cảm giác cô độc, mất mác và trống rỗng kia đều do khiếm khuyết này gây ra?


Bởi vì cô mất đi một phần ký ức, hay bởi vì cô đang sống tha hương nơi đất khách quê người?


Trong lòng Diệp Duệ luôn tồn tại một cảm giác thê lương như câu ''Nước đọng mênh mông không biết đâu là đất liền, phiêu bạt lục bình không biết đâu là chân thân.''


Khi phát hiện đầu có chút đau Diệp Duệ mới thôi ép mình suy nghĩ tới những chuyện khiến cô phiền lòng, cô nhắm mắt lại rồi từ từ mất đi ý thức, chìm vào giấc mộng.


Nhưng giấc ngủ hằng đêm cũng không khiến cô dễ chịu hơn chút nào.


Cô thường mơ thấy trong tay cô cầm một con dao, đứng trước mặt cô là một người phụ nữ xa lạ, cô cầm dao đâm thẳng về phía người đó, trong lòng cô không ngừng cố gắng muốn thu tay nhưng thân thể kia tựa hồ không phải của cô, con dao trong tay cô không thể khống chế cứ đâm thẳng về phía trước. Cảnh tượng rùng rợn như vậy thật sự khiến cô sợ sệt mà không ngừng kêu gào trong nội tâm, cô không tin vào những gì trước mắt, nhưng đôi tay dính đầy máu tươi lại không ngừng nhắc nhở cô việc này do chính tay cô làm.


Ngay sau đó cảnh tượng lập tức biến đổi, cô bỗng cảm thấy thân thể chậm rãi rơi trong không trung rồi chìm dần vào một dòng nước lạnh buốt. Khi cô chậm rãi mở mắt ra thì giật mình phát hiện bản thân đã đắm mình xuống biển khơi mênh mông. Kỹ năng bơi của cô trước giờ đều không tốt, cho dù có cố gắng vẫn không khá hơn được, sau khi ngâm trong nước một thời gian, hô hấp dần trở nên dồn dập hơn, loại cảm giác sắp nghẹt thở trong nước lập tức kéo tới. Nước biển từ tám phương bốn hướng không ngừng rót vào mũi, miệng, tai của cô, không khí trong phổi mỗi lúc một ít hơn, vị mặn chát tràn xuống cuống họng khiến cô hầu như muốn nôn ra. Thân thể cô như sắp bị nghiền nát trong áp suất nước mỗi lúc một tang cao. Cô không ngừng giẫy giụa nhưng khí lực càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng cũng mất đi phản kháng, cả người như sắp bị biển cả nuốt chửng.


''Cứu tôi...ai làm ơn...cứu tôi.'' Trong giấc mộng Diệp Duệ sức cùng lực kiệt hô lên.


Cô choảng tỉnh giấc sau cơn ác mộng xuyên qua bao hồi ức, một loại cảm giác mệt mỏi quanh quẩn bám lấy cô. Toàn thân cô ướt đẫm như vừa mới tắm xong. Ngồi một hồi lâu trên giường tâm tình cô mới có thể bình phục lại, cô khoác đại một chiếc áo lông bước xuống lầu rồi vòng ra sân sau, nặng nề ngồi xuống chiếc ghế dài ngoài vườn. Từng cơn gió lạnh buốt giữa trời đêm thổi đến khiến tâm tình cô dần dần hồi phục.


Đối diện băng ghế cô ngồi có một chiếc xích đu không ngừng bị lay động trước những ngọn gió đêm. Diệp Duệ nhìn nó thất thần hồi lâu, cô chưa bao giờ chơi xích đu, ít nhất trong những mãnh ký ức vụn nát của cô, cô chưa từng chơi xích đu.


Không phải cô không thích mà vì không có tâm tình chơi, tựa như có một bức tường vô hình nào đó ngăn cách giữa nó và cô vậy.


''Em ở đây làm gì?'' Diệp Duệ nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Thôi Tuyết Cảnh đang đứng cách đó không xa, ''Sao không ở trong phòng ngủ? Lúc này em nên nói chuyện hay đánh cờ với Chu công chứ?'' Thôi Tuyết Cảnh vừa nói vừa đi về phía Diệp Duệ.


"Người già giống chị nên mất ngủ không được sao?'' Hỏi một đằng Diệp Duệ lại trả lời một nẻo, cố ý cười nhạo Thôi Tuyết Cảnh.


Thôi Tuyết Cảnh không hề tỏ ra tức giận mà chỉ nở một nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô, ''Em thích thì tự mình cười cho đã đi, có điều...em cũng đừng cười quá lố, không thôi lát nữa khi tôi đi ngủ mất, mà em lại cười đến ngủ không nổi, để xem em còn cười được nữa không.''


''Kệ xác em.'' Diệp Duệ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn những chiếc đèn đường lập lòe ánh sáng.


Thôi Tuyết Cảnh cũng không nói chuyện mà chỉ ngồi vắt chéo đôi chân thon dài, khi Diệp Duệ quay đầu lại thì đã thấy ánh đèn đường mờ nhạt phản chiếu trong mắt Thôi Tuyết Cảnh đang dần tan rã, thứ ánh sáng dìu dịu trong mắt nàng khiến người nhìn có chút say.


''Lúc này chị không ở bên cạnh chị ấy sao?'' Người cô ám chỉ không ai khác mà chính là Trầm Nhiễm.


Thôi Tuyết Cảnh thay đổi tư thế ngồi, ''Sao lúc này chị lại nên ở bên cạnh cậu ấy?''


Diệp Duệ trợn to hai mắt, ''Hai chị không phải...?'' Trong ấn tượng của cô, hai người bọn họ không phải một đôi sao?


''Gương mặt khờ khạo này thật hợp với em...'' Thôi Tuyết Cảnh cười cợt vuốt lên tóc cô, ''Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi đầu rồi mà ngay cả ái tình cũng không hiểu hết, đến khi bị kẻ gian nào cướp mất thì chị không chịu trách nhiệm đâu.''


Diệp Duệ nói, ''Em lại muốn bị ai đó cướp đi, nhưng vẫn phải khiến em động tâm trước đã, nếu không thì cho dù có kề dao vào cổ em cũng không đi. Đây là điều kiện thiết yếu nếu muốn cướp em đi.''


Thôi Tuyết Cảnh bỗng rơi vào trầm mặc một hồi khi nghĩ đến một người, ''Sẽ có một ngày như vậy.''


''Chị nói sao?''


''Có điều...đến lúc đó tôi nhất định sẽ đoạt em về.'' Thôi Tuyết Cảnh cuốn tóc cô thành lọn trong ngón tay.


''Hả?''


Thôi Tuyết Cảnh nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô, ''Ngủ ngon.'' Nàng nói xong liền quay về phòng bỏ mặc Diệp Duệ ngồi đờ đẫn vì chẳng hiểu gì.


Trầm Nhiễm lặng yên đứng trên lầu nhìn xuống, toàn bộ quá trình cô đã nhìn thấy hết. Cô từ từ nhắm mắt lại, để giọt nước mắt lành lạnh rơi xuống từ khóe mi. Cô biết giờ nào khắc nào Thôi Tuyết Cảnh cũng muốn trả thù cô. Nàng chưa từng chân chính tha thứ cho cô. Vẻ bề ngoài dịu dàng của nàng luôn ẩn chứa sự lạnh lùng, sự thờ ơ này thật sự quá tàn nhẫn với cô.


Trầm Nhiễm hiểu rất rõ, nàng luôn giữ cô bên cạnh nàng chẳng qua vì muốn lợi dụng cô. Sau khi nàng đạt thành mục đích, nàng chắc chắn sẽ vô tình đá văng cô ra khỏi cuộc đời nàng. Chỉ là Trầm Nhiễm thật sự tham luyến vẻ ôn nhu đó của Thôi Tuyết Cảnh, giả cũng được mà thật cũng được, cô không quan tâm. Cô vội lâu khô lệ rồi đi vào trong phòng.


Diệp Duệ nhìn bầu trời đầy sao lấp lánh, thật sự sẽ có một người như vậy xuất hiện sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play