Editor: Nhã
Beta: Esley
Trải qua một đêm vận động kịch liệt, hai người nặng nề chìm vào giấc ngủ. Mặt trời lên cao, ánh mặt trời trở nên sáng rực, xuyên qua bức màn che mỏng manh, chiếu lên trên giường.
Vũ Trung bị Tề Thấm Khải ôm, hơn nữa còn bị ánh sáng chiếu vào nên cô chẳng thể nào thoải mái vỗ về giấc ngủ, trong lúc đang mơ mơ màng màng thì nghe có người gõ cửa. Cô rón rén dời cánh tay Tề Thấm Khải từ trên người mình xuống, mặc quần áo vào, đi ra mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?" Vừa mở cừa thì nhìn thấy Thư Kiệt.
Ánh mắt Thư Kiệt lén lút liếc nhìn vào bên trong, thấy Tề Thấm Khải vẫn đang ngủ thì nói: "Làm phiền tiểu thư đi ra ngoài một chút."
Vũ Trung nhẹ nhàng cài cửa lại: "Tìm tôi? Có việc gấp sao?"
"Cũng không thể nói là việc gấp, chỉ là tiểu thư vẫn còn nhớ hôm qua trên xe tiểu thư nhờ tôi đi tìm tin tức của cô gái đã giúp tiểu thư chạy trốn, hôm qua tôi đã phái người đi tìm rồi."
Vũ Trung vừa nghe xong, lâp tức tỉnh ngủ: ''Cô ấy sao rồi? Đã tìm được chưa?'
Thư Kiệt lắc đầu: "Không có, hai người kia nói đã tìm nhiều lần nhưng cũng không thấy gì."
Rõ ràng Vũ Trung rất thất vọng vả lại còn rất lo lắng: "Không lẽ cô ấy đã bị Thôi Dật bắt lại rồi."
Thư kiệt nói: "Cũng không phải, hôm qua nghe được tin tức, Thôi Dật bị chị của hắn giam lỏng để tự phản tỉnh, không có thời gian làm vậy đâu. Còn nữa, bọn họ còn phát hiện được một tờ giấy." Thư Kiệt nói xong thì lấy ra từ trong túi một tờ giấy bị nhàu nát vô cùng nhăn nheo, giống như lấy ra từ trong đống rác vậy.
"Đây là..." Vũ Trung cầm lấy nhìn thử, chỉ thấy trên đó viết: "Vũ Trung, tôi đi trước, có duyên sẽ gặp lại, đừng nhớ đến tôi cũng đừng nên lo lắng."
Vài đôi ba chữ ố vàng nhợt nhạt, có lẽ là dùng cọng cỏ thấm nước viết.
"Chắc là của cô ấy để lại, nhưng chân cô ấy bị thương, một mình làm sao đi được?"
Thư Kiệt nói: "Nếu cô ta có năng lực dẫn tiểu thư thoát khỏi nhà giam của Thôi gia, chắc là cũng thông thuộc đường đi xung quanh, có thể là cô ta đã đi ra từ một lối tắt nào đó. Tờ giấy này cũng không giống như là làm giả, nếu như cô ta đã nói như vậy thì tiểu thư cứ làm theo đi."
Nói thì nói như vậy, nhưng có bao giờ Vũ Trung chịu ngoan ngoãn nghe lời đâu.
"Sự việc đã nói rõ ràng, vậy không làm phiền ngài nữa, tôi phải đi làm nhiệm vụ mà đại tiểu thư giao đây." Thư Kiệt nói.
"Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?" Vũ Trung đột nhiên cảm thấy tò mò," Tề Thấm Khải giao cho anh nhiệm vụ gì."
"Khụ...khụ.." Thư kiệt hắng giọng một cái, úp úp mở mở nói: "Diệp tiểu thư cứ vào trong với Đại tiểu thư, còn về phần nhiệm vụ cứ để người làm chúng tôi lo là được. Xin ngài đừng bận tâm lo lắng."
"Được." Vũ Trung nhướn mi, cũng không biết ruốt cuộc là bọn họ làm việc gì, cô cũng không muốn qua lại với người xấu, chẳng qua là nhất thời tò mò mà thôi, "Vậy chúc anh làm việc suôn sẻ."
Thư Kiệt lễ độ cười cười, vẻ mặt ôn hòa: "Càm ơn Diệp tiểu thư."
Trong lúc Vũ Trung mở cửa đi vào, Thư Kiệt vẫn giữ nụ cười ám áp, nhưng trong mắt đã có một chút hung ác: Thôi Dật, mày tốt nhất đừng để bọn tao bắt được mày....
Thôi Tuyết Cảnh dựa vào ghế mây, đôi mắt tĩnh mịch nhìn xa xâm giữa bầu trời đêm, trăng sáng lại ít sao, là một ngày tốt để ngắm cảnh, thế nhưng nàng lại không có chút tậm tình nào để thưởng thức.
Chu Vy nói: "Tiểu thư, buổi tối bên ngoài gió lớn còn có muỗi, mau vào trong nhanh đi."
Thôi Tuyết Cảnh nghe xong chỉ hơi lắc đầu: "Bây giờ mới đầu hạ, không nhiều muỗi lắm." Nàng đã nói vậy, Chu Vy cũng không thể nói gì hơn, chỉ là yên lặng đứng bên cạnh.
Sau một lúc, Thôi Tuyết Cảnh đi vào bên trong: "Tiểu Dật mấy ngày nay thế nào rồi?"
"Vẫn như vậy, có đôi khi Thiếu gia còn tức giận la hét đòi đi ra ngoài."
"Càng như vậy tôi càng không cho nó ra ngoài." Thôi Tuyết Cảnh lạnh nhạt nói.
Chu Vy mím môi, hơi hơi nhíu mày, sợ sệt mở miệng: "Thật ra thì Thiếu gia chỉ là nhất thời bị tình cảm làm cho đầu óc mê muội."
Thôi Tuyết Cảnh nghe xong cười cười, nhìn Chu Vy nói: "Cô đang giúp nó bào chữa?"
Chu Vy bị nói trúng tâm tư, cúi đầu không nói lời nào.
"Nó rất giống tôi, trên phương diện tình cảm dường như rất ngu ngốc. Hơn nữa, lòng ghen tị quá lớn." Thôi Tuyết Cảnh phân tích nói. Chu Vy biết nàng nhất định là nhớ lại chuyện cũ, vội vàng giải thích: "Tiểu thư tất nhiên không ngốc."
"Tôi làm sao lại không ngốc? Không, phải nói là ngu xuẩn." Vẻ mặt Thôi Tuyết Cảnh đột nhiên thay đổi, nói xong hai chữ cuối cùng còn tràn ngập oán hận, khiến Chu Vy sợ tới mức câm nín.
"Tôi thật rất hận, tất nhiên nếu không phải vì tôi nhất thời xúc động, còn làm loại chuyện đó với Nghiêm Đồng. Có lẽ bây giờ em ấy vẫn còn sống rất tốt."
Chu Vy nghĩ, có thể hôm nay Thôi Tuyết Cảnh không hề cố ý trốn tránh vết thương trong lòng, nếu là như vậy thì cô tình nguyện cùng nàng nói chuyện. Vì vậy, lá gan cô cũng trở nên lớn hơn: "Tiểu thư, Nghiêm tiểu thư nhiễm phải HIV, đó không phải là lỗi của ngài. Rõ ràng tất cả là do Doãn Diệc.... đều là do người phụ nữ đó hãm hại..."
"Thì sao? Tôi đã hứa với cô ấy, không động đến Doãn Diệc và anh trai cô ta." Thôi Tuyết Cảnh ngửa đầu, nhắm hai mắt lại, cảm thán: "Nếu đã vậy, tôi nói được thì làm được."
Lúc này, trong lòng Chu Vy vô cùng hận anh em Doãn gia, họ không chỉ khiến Nghiêm tiểu thư rời xa tiểu thư nhà cô, mà còn làm cho Nghiêm tiểu thư dính phải loại bệnh này.
"Thật ra, nếu nói người chủ mưu gây ra mọi chuyện, ban đầu người làm cho Nghiêm Đồng nghiện phải ma túy hẳn là tôi mới đúng."
"Thật...Thật sự là ngài làm sao." Chu Vy nhỏ giọng hỏi.
Năm ấy, sau khi Nghiêm Đồng biết được Thôi Tuyết Cảnh là đại tiểu thư Thôi gia, cô cho rẳng nàng đùa giỡn tình cảm của cô. Tính cách kiên cường của Nghiêm Đồng không cho phép có sự lừa dối và phản bội, thân phận của hai người buộc cô phải chọn cách từ bỏ phần tình cảm này. Cô và Thôi Cảnh Tuyết là chính tà đối lập, vả lại, hai người lại cùng là phụ nữ, cô không thể nào đến với nàng. Huồng hồ, cô còn một người chồng chưa cưới-------------anh của Doãn Diệc, chỉ cần có cơ hội thì cô lập tức muốn trốn thoát, cô muốn cùng hắn kết hôn, như vậy sẽ không bao giờ còn phải gặp lại Thôi Tuyết Cảnh nữa.
Vừa mới thử nếm trải mùi vị yêu đương, thì sao người tâm cao khí ngạo như Thôi Tuyết Cảnh chịu được cú sốc như vậy? Cách gì nàng cũng đã thử qua, nhưng thái độ Nghiêm Đồng rất kiên quyết, thậm chí cô còn không thèm nói chuyện với nàng trong một thời gian dài.
Chu Vy còn nhớ, thời gian đó Thôi Tuyết Cảnh cơm không ăn nước không uống, bị dày vò đến cả người ốm đi rất nhiều. Một thời gian sau, Chu Vy theo Thôi Tuyết Cảnh đi gặp Nghiêm Đồng, cô mới biết Nghiêm Đồng bị nghiệm ma túy. Cho dù là người ý chí sắc đá như Nghiêm Đồng cuối cùng vẫn bị đau đớn và dày vò bởi ma túy mà cầu xin Thôi Tuyết Cảnh cho cô ma túy, thậm chí cô còn từng nghĩ đến tự tử. Tình cảnh đó đến Chu Vy cũng không thể nhìn nổi.
Thôi Tuyết Cảnh lợi dụng điểm này, dụ dỗ Nghiêm Đồng ở lại bên cạnh mình. Vì vậy, Chu Vy nghĩ rằng Thôi Tuyết Cảnh đã ép Nghiêm Đồng sử dụng ma túy để sau đó dùng nó khống chế cô. Loại hành động điên cuồng này.....
Thôi Tuyết Cảnh chỉ là cười khổ một tiếng: "Rất quan trọng sao? Nếu muốn, tôi có thể nói cho cô biết, tất cả không phải là tôi làm. Tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ cho cô ấy sử dụng thứ hại người đó?"
Trong lòng Chu Vy không khỏi thở dài, đồng thời tự trách vì bao năm nay cô đã hiểu lầm Thôi Tuyết Cảnh.
Nhưng sau đó Thôi Tuyết Cảnh lại nói: "Nhưng mà, dù tôi không phải người đầu tiên khiến cô ấy bị nghiện, nhưng sau khi biết được, tôi chẳng những không giúp cô ấy cai nghiện mà còn dùng nó để khống chế bắt cô ấy ở bên cạnh mình. Chỉ vì thỏa mãn chính mình mà đặt dã tâm lên người cô ấy, tôi yêu cô ấy, nhưng bây giờ lý do này nghe thật nực cười." Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng nó vẫn luôn ám ảnh Thôi Tuyết Cảnh, tự trách năm đó mình hành động thiếu suy nghĩ. Bây giờ, có hối hận cũng đã muộn.
Chu Vy vô cùng tiếc nuối, nếu như lúc đó tiểu thư có thể kiên trì một chút, không xúc động thì có lẽ cũng không dẫn đến tình trạng như hiện giờ. Mà Nghiêm Đồng cũng không bị ép đến đường cùng.
Lúc trước, khi Thôi Tuyết Cảnh thấy Nghiêm Đồng trở nên tiều tụy gầy gò, hoàn toàn mất đi vẻ tự tin năng động, trong lòng nàng cũng bị dày vò không kém. Nhiều lần suy nghĩ, nàng quyết định thả Nghiêm Đồng đi. Cho dù không thể chiếm được cô, nhưng còn tốt hơn so với việc nhìn cô đang dần khô héo. Huống hồ gì sau này khi cô biết nàng đã đối xử với cô ra sao, sợ là cô hận nàng còn không kịp, đến lúc đó thì ngay cả một chút tình cảm còn sót lại cũng sẽ tiêu tan. Nếu đã như vậy------chi bằng nàng trả lại tự do cho cô.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, nàng vốn tưởng rằng sau khi thoát khỏi sự dằn vặt của nàng, Nghiêm Đồng sẽ có thể bắt đầu một cuộc sống mới. Nào ngờ cô lại bị hai anh em Doãn gia hủy hoại cả đời!
Chuyện của Nghiêm Đồng và Thôi Tuyết Cảnh đã bị anh của Doãn Diệc biết, hắn vừa căm hận Thôi Tuyết Cảnh cũng vừa vô cùng căm ghét những mối quan hệ đồng tính. Hắn đưa Nghiêm Đồng đi Đức để điều trị cũng như chăm sóc thân thể cho cô. Cùng lúc đó, hắn biết được em hắn cũng thích phụ nữ mà người đó lại còn là Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải giống như Thôi Tuyết Cảnh, bề ngoài là tiểu thư con nhà giàu nhưng thật chất lại là người của xã hội đen. Làm sao hắn có thể để em gái mình quen với loại người như vậy được!
Vì vậy, hắn dùng hết thủ đoạn, dàn dựng lập kế ly gián hai người, rồi bắt ép đưa em gái hắn đi Đức. Hắn uy hiếp nếu Doãn Diệc dám chạy về nói sự thật cho Tề Thấm Khải, hắn sẽ đem cô gả cho một thương gia giàu có người Đức, thế lực trong giới xã hội đen còn lớn hơn so với Tề Thấm Khải. Dù sao lấy một người chồng thương gia cũng rất có lợi đối với Doãn Diệc.
Hắn trông trừng Doãn Diệc nghiêm ngặc, ngăn chặn mọi liên hệ của nàng và Tề Thấm Khải. Người kiêu ngạo như Tề Thấm Khải, bị người mình yêu phản bội rồi làm sao có thể cùng Doãn Diệc tiếp tục dây dưa nữa? Oán hận trong lòng Doãn Diệc chồng chất mỗi lúc một cao hơn nhưng lại không chỗ phát tiết, sau khi biết chuyện của Nghiêm Đồng, nàng cho rằng tất cả mọi chuyền đều do Nghiêm Đồng gây ra, lập tức nhắm thẳng mũi dùi về phía Nghiêm Đồng.
Cho nên, nàng không những không giúp Nghiêm Đồng cai nghiện mà còn tăng liều lượng sử dụng ma túy cho Nghiêm Đồng. Sau đó vì ống tiêm chứa ma túy có vấn đề, Nghiêm Đồng bất ngờ nhiễm phải HIV.
Đây là căn bệnh thế kỉ, đến nay vẫn chưa có cách nào trị được, bệnh này còn dáng sợ gấp bội so với bệnh nan y. Nghiêm Đồng biết mình đã không thể cứu được nữa, nên một thân một mình ra đi, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì.
Dường như Nghiêm Đồng đoán trước được việc Thôi Tuyết Cảnh sẽ cho người điều tra mình, Nghiêm Đồng viết thư cho nàng, nói với nàng yêu cầu cuối cùng, cầu nàng buông tha cho anh em Doãn gia, đây là nguyện vọng duy nhất của cô.[ edit: tha cái beep ;__; ]
"Cô nói xem... bây giờ em ấy đang ở đâu?" Nhớ lại chuyện cũ, Thôi Tuyết Cảnh đau khổ nhắm nghiền hai mắt, "Tôi cho nhiều người đi tìm em ấy như vậy, nhưng mà vẫn không có bất cứ tin tức gì. Hay là...em ấy đã....đã....." Hai chữ kia thật đáng sợ, Thôi Tuyết Cảnh nhắc tới cũng không dám nhắc.
"Sẽ không, nhất định là do Nghiêm tiểu thư trốn ở một nơi mà chúng ta không tìm thấy. Không có tin tức chính là tin tức tốt nhất." Chu Vy vội vàng làm ra vẻ thoải mái.
"Chỉ cần em ấy trở về, để tôi được một lần gặp mặt, tôi cũng mãn nguyện lắm rồi. Bị lây nhiễm thì như thế nào? Tôi chưa từng ghét bỏ em ấy....cho dù em ấy muốn tôi chôn cùng, tôi cũng không oán không hận...." Thôi Tuyết cảnh tự lẩm bẩm, trong lời nói bao hàm cả tiếc nuối cùng thống khổ. Trước đây chính nàng đã làm sai, từng bước, từng bước sai lầm chồng chất sai lầm, đến cuối cùng nàng đã thua hoàn toàn.
Đầu hạ, gặp được em ấy, bắt đầu là vào đầu hạ
Đầu hạ, thả em ấy, kết thúc cũng là vào đầu hạ.
Tâm Thôi Tuyết Cảnh bị tưởng niệm cùng những dày vò quấn chặt lấy không buông. Mùa hạ vốn là mùa nóng nhất trong bốn mùa, cuối cùng, lại trở thành mùa kỉ niệm tình yêu của nàng..... Chuyện như vậy, vừa đau lại vừa như dày vò nàng.
Chu Vy tự biết mình nhiều chuyện, không thể an ủi được người khác, cứ như vậy đứng nhìn bóng lưng mỏng manh mang theo bất lực của Thôi Tuyết Cảnh. Tình yêu rốt cuộc là cái gì? Có thể khiến một người vô tình như tiểu thư trở nên đau khổ như vậy?
Không khí trong phòng trở nên ảm đạm ưu buồn, một tràng tiếng đập cửa dồn dập phá vỡ yên lặng. Nghe tiếng đập cửa thì có thể là có việc gấp, Chu Vy lập tức mở cửa, là Chương Chính!
"Tiểu thư đâu?" Vẻ mặt Chương Chính nghiêm trọng.
"Ở bên trong, ngoài tâm tình nàng không tốt thì không có chuyện gì đặc biệt, đêm nay không nên làm phiền tiểu thư."
Chương Chính lo lắng nói: "Để cho tôi vào, xảy ra chuyện lớn."
"Để cho hắn vào" Thôi Tuyết Cảnh nói.
Chương Chính lau mồ hôi trên trán rồi đi vào.
"Có chuyện gì mà khẩn trương vậy?" Thôi Tuyết Cảnh như trước lưng thân, tuy rằng trở lại bộ dáng thường ngày, nhưng trên mặt còn lưu chút vệt nước.
"Thiếu gia.....thiếu gia đã xảy ra chuyện rồi." Chương Chính nói xong run lập cập.
Thôi Tuyết Cảnh xoay người, nhoe mắt lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
;i