Editor: Toji
Beta 1: Nhã
Beta 2: Esley
"Đã xảy ra chuyện gì?" Chân của Tề Thấm Khải vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, hoạt động như thế nào cũng không thấy thuận tiện. Thư Kiệt lái xe đưa nàng tới trường học, nàng thật cẩn thận xuống xe.
Trầm Ngôn đem một đống sách và điện thoại di động đưa cho Tề Thấm Khải: "Lúc nãy Mạnh Giai nhặt được ở chỗ này, tất cả là đồ đạc của Vũ Trung."
Mạnh Giai đứng khoanh tay, bày ra một bộ nhàn nhã. Không giống với nàng, Tề Thấm Khải đã sắp phát điên, lo lắng nhìn về phía nàng, hy vọng có thể nghe nàng kể lại mọi chuỵên.
Mạnh Giai buông tay xuống, nói với Tề Thấm Khải: "Thật ra tôi cũng không biết gì, lúc từ thư viện đi ra, tôi cảm giác dưới chân có cái gì đó, sau đó thì nhìn thấy mấy thứ này ."
Tề Thấm Khải nghĩ nghĩ, hỏi: "Lúc đó mấy thứ này được để chỉnh tề trên mặt đất sao?"
Mạnh Giai nghĩ một lát: "Không có, có hơi lộn xộn. Có vài cuốn sách đều bị mở ra nằm úp sấp trên mặt đất, di động thì cách chỗ mấy quyển sách khá xa."
Tề Thấm Khải vừa nghe, vô cùng sợ hãi nói : "Nếu quả thật là như vậy......" Nàng lắc đầu.
"Cái gì?" Trầm Ngôn hỏi.
"Nếu quả thật là như vậy..., " Mạnh Giai tiếp lời nói, "Thì Diệp Vũ Trung hoặc là có việc gấp phải đi, hoặc là —" nàng dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn thoáng qua Trầm Ngôn, "Bị người khác bắt cóc ."
"Bị... bắt cóc?" Trầm Ngôn lắp bắp, tuy rằng cô có dự cảm Vũ Trung thật sự đã xảy ra chuyện, nhưng là nói đến bắt cóc, cô vẫn cảm thấy khó mà tin được. Diệp Vũ Trung nhìn thế nào cũng không giống kiểu người sẽ cùng người khác kết thù oán, vậy thì là ai bắt cóc Vũ Trung?
"Đúng." Mạnh Giai nói thực khẳng định, "Nói như vậy, nếu Diệp Vũ Trung không có việc gì sẽ không đem đồ đạc của mình để ở chỗ này, càng sẽ không để lộn xộn như vậy. Rất rõ ràng, những quyển sách này là từ trên tay Vũ Trung rơi xuống, mà không phải là do cô ấy tự tay để xuống."
"Thấm Khải." Trầm Ngôn luống cuống nhìn về phía Tề Thấm Khải.
Mặt mày Tề Thấm Khải xám xịt, một lúc lâu mới tỉnh táo lại, nói: "Thư Kiệt, anh lập tức cho người điều tra toàn bộ camera ghi hình của trường học, sau đó phái những người này đến những nơi gần trường học tìm thử xem."
"Vâng." Thư Kiệt đáp ứng nói.
"Vậy còn chúng ta thì sao?"
"Đi tới ký túc xá của Vũ Trung, mình sẽ hỏi Trương Huyên có biết Vũ Trung gần đây có cùng người nào qua lại không." Tề Thấm Khải nói xong cũng tức tốc chạy đi.
Trầm Ngôn đi theo sau Tề Thấm Khải, đi vài bước, cô quay đầu lại, thấy Mạnh Giai cũng đi theo hai người: "Cô không quay về sao? Đã khuya rồi."
Mạnh Giai dừng bước lại, không có biểu cảm nói: "Không sao. Nếu chuyện này là tôi phát hiện trước, tốt hơn là nên ở lại."
Trầm Ngôn cố gắng che dấu ý cười nơi khóe môi, nhưng vẫn bị Mạnh Giai phát hiện. Mạnh Giai cảm thấy Trầm Ngôn thật sự là bất trị, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. Trầm Ngôn giống như cô gái e thẹn mới lần đầu biết yêu, cúi đầu thẹn thùng.
Tề Thấm Khải đi ở phía trước đột nhiên té ngã trên đất, người một giây trước còn đang vui vẻ là Trầm Ngôn liền bật người tiến lên đi đỡ nàng: "Thấm Khải, làm sao vậy?"
Tề Thấm Khải chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh tối đen, nhắm mắt lại lắc lắc đầu, cái này không giống như chỉ là choáng váng đầu óc, nàng cầm lấy cánh tay Trầm Ngôn đưa ra, từ từ chờ nhìn thấy ánh sáng trở lại. Loại tình huống này không phải là lần đầu tiên, trước kia chỉ bị mất ánh sáng trong một lát. Nhưng sau này, thời gian càng ngày càng dài, số lần xảy ra cũng càng thường xuyên hơn. Nàng vẫn cho rằng là do bản thân không nghỉ ngơi tốt, nguyên nhân lớn nhất là do bị áp lực, nhưng xem ra cũng không hẳn là như vậy..
"Không có việc gì, cái chân vẫn còn hơi yếu, đứng không vững mà thôi." Nàng lên tiếng trấn an Trầm Ngôn.
"Mình nói cậu cũng thiệt là, rốt cuộc cậu có nghe lời bác sĩ làm trị liệu không vậy hã?" Trầm Ngôn giống như con gái quan tâm thân thể mẹ già, lầm bầm làu bàu bên tai Tề Thấm Khải không ngừng.
Trước mắt dần dần đã khôi phục lại ánh sáng, Tề Thấm Khải trong lòng cũng trấn tĩnh lại, nàng tươi cười nói: "Được rồi mà, mình thật sự rất phối hợp với bắc sĩ làm trị liệu. Vừa rồi chẳng qua là bởi vì đi rất gấp, không cẩn thận mới thiếu chút nữa ngã sấp xuống."
Mạnh Giai nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò xét nhìn tới nhìn lui hai người này. Hình như cái tên "Hái hoa tặc" không có giống như trông tưởng tượng của nàng là một người hư hỏng như vậy. Trừ bỏ hai thứ là cái tính đào hoa và chai mặt ra, cũng không có gì để mà khiến người ta ghét Trầm Ngôn. Không ngờ một người bên ngoài lạnh lùng lại còn có một mặt khác như vậy, một lòng một dạ quan tâm săn sóc người yêu, đối xử với bạn bè cũng rất tốt.
Đúng là, muốn biết phẩm chất của một người thì không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.
Mùa hạ, thời tiết bắt đầu nóng bức . Diệp Vũ Trung cuộn mình trong phòng giam như trước, từ tối hôm qua tới giờ cô vẫn chưa có cái gì vào bụng. Không ăn cơm cũng thôi đi, nhưng mà trong phòng nóng bức, không uống nước thật sự là muốn tra tấn người khác. Khóe miệng Diệp Vũ Trung còn vương vết máu, bị Thôi Dật đánh một bên mặt, nhìn kỹ thì vẫn còn sưng lên, trên cổ trắng noãn còn có vài vết hằn đỏ chói.
Nơi này không có gương, nhưng Vũ Trung không cần nghĩ cũng biết, bộ dạng hiện tại của mình vô cùng thê thảm. Điểm may mắn duy nhất là tên đàn ông cặn bã Thôi Dật kia, sau khi bóp cổ và tát cô một cái cũng không xuất hiện nữa, để cô còn có một khắc yên bình.
Chỉ tiếc rằng, trong khoảng thời gian từ tối hôm qua đến giờ, Diệp Vũ Trung không chỉ không ngủ thể ngủ ngon, hơn nữa nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra phương pháp nào để thoát ra ngoài. Vũ Trung không nhịn được ở trong lòng mắng to, tên họ Thôi thật biến thái mà, là thế kỷ thứ bao nhiêu rồi, còn ở dưới nhà đào một cái phòng giam. Nếu vậy, người chết ở dưới này nhất định rất rất nhiều, họ Thôi kia cũng không sợ buổi tối ngủ bị oan hồn bò lên mà quấn lấy hắn.
Bất quá, thấy hắn có trình độ biến thái như thế này, chắc cũng không sợ đâu.
Đang nghĩ ngợi, Diệp Vũ Trung nghe thấy âm thanh cửa mở, cô cảnh giác ngẩng đầu, phát hiện có người đưa cơm đến đây.
Diệp Vũ Trung cúi đầu, có cho cô cũng không thèm, nói không chừng bên trong có cái gì bị hạ độc.
Người vừa đưa cơm tới còn muốn nói gì, chỉ nghe thấy bên ngoài có tiếng thúc giục: "Tiểu thư đến đây." Lập tức người đó sợ hãi đi ra ngoài, ngay cả cửa cũng quên khóa.
Vũ Trung vểnh tai, trong mơ hồ chỉ nghe thấy có người ở bên ngoài nói: "Mấy người ra ngoài hết đi." Không nghe rõ được, nhưng có thể khẳng định, không phải là tiếng của Thôi Dật. Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng bước chân hỗn độn, hình như là một đám người đi ra ngoài. Rất nhanh, mọi thứ yên tĩnh lại.
Vũ Trung suy đi nghĩ lại, tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng càng khiến cô tăng thêm can đảm, rón ra rón rén đi tới bên cửa, mỗi một động tác đều vô cùng cẩn thận, rất sợ sẽ bị phát hiện. Diệp Vũ Trung dán tai ở trên cửa, nghe xem bên ngoài đang có chuyện gì.
Đã thật lâu Thôi Tuyết Cảnh chưa có tới đây, người kia rời đi bao lâu thì nàng cũng chưa từng bước vào nơi này bấy lâu. Nàng từ từ nhắm hai mắt, nhíu mi, tựa như không khí ở nơi này đều giống như trước đây. Nàng đi về phía trước vài bước, đi tới trước cánh cửa gỗ có đầy vết đao loang lổ. Trên cửa có thật nhiều vết chém lớn nhỏ sâu cạn không giống nhau, nếu nhìn kỹ, còn có vài vết máu đã biến thành màu đen. Xem ra, cánh cửa này, cũng đã có từ rất lâu.
Thôi Tuyết Cảnh đưa tay, nhẹ nhàng chạm lên cánh cửa kia, đầu ngón tay truyền đến cảm giác tang thương làm nàng không khỏi nhắm lại hai mắt, lông mày nhíu chặt. Biểu cảm rối rắm của nàng đều khiến người khác đau lòng. Không biết qua bao lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, dưới ánh đèn lờ mờ, cặp mắt trong trẻo mà lạnh lùng nhưng lại nhìn thấy ưu thương và đau xót.
Thôi Tuyết Cảnh cố lấy dũng khí, đẩy cửa ra. "két~~" một tiếng, cánh cửa mở ra. Một mùi ẩm ướt mốc meo tức thì đập vào mặt. Thôi Tuyết Cảnh đứng ở cửa thất thần, ký ức xưa cũ theo không khí ẩm ướt tiến vào trong lòng nàng, tâm lý cùng sinh lý đều chịu tra tấn, cơ thể yếu ớt không nhịn được mà ho khan không ngừng. Sau một trận ho khan tê tâm liệt phế, Thôi Tuyết Cảnh đi vào bên trong.
Bố cục bên trong tất cả dều dựa theo phân phó của nàng, đến bây giờ cũng không có gì thay đổi. Hết thảy mọi thứ, đều quen thuộc như vậy. Chỉ tiếc, người nàng để ý nhất, đã sớm không còn. Loại cảm giác cảnh còn người mất này, chỉ có người ở lại, mới biết trong đó có bao nhiêu chua xót khổ sở. Tâm vô cùng đau đớn, thân mình nhỏ bé và yếu ớt của Thôi Tuyết Cảnh đều chống đỡ không được, nàng lấy tay bám vào tường, mới miễn cưỡng không có ngã xuống.
Trước kia nàng luôn lạnh lùng can đảm, cần thủ đoạn có thủ đoạn, cần mưu kế có mưu kế, lúc đó sự tàn độc của nàng không hề kém so với Tề Thấm Khải. Nhưng mà, đối với tình cảm nàng vẫn là kẻ thất bại, hơn nữa còn vô tình bị hãm sâu vào đó. Thế cho nên bởi một đoạn cảm tình, nàng đã đau đớn nhiều năm như vậy. Đến tận bây giờ, thân thể không những trở nên yếu đuối mà còn không quả quyết, bản thân không còn khí lực đi tranh cái gì quyền thế địa vị. Nàng giống như cái xác không hồn, trải qua những ngày tháng nhàm chán.
Thôi Tuyết Cảnh cười tự giễu, vốn là bản thân gieo gió gặt bão, hiện tại lại tới nơi này lừa mình dối người. Một người là tiểu cảnh sát nằm vùng bị phát hiện, sau đó còn bị bắt lại tra tấn, một người vốn là Đại tiểu thư trên tay nhuốm đầy máu tươi, giữa hai người vốn không nên nảy sinh quá nhiều cảm tình.
Nhắc tới cũng cẩu huyết, Thôi Tuyết Cảnh ngày nào đó đi thẩm vấn phạm nhân bị giam ở địa lao, trong lúc vô ý thấy được cô gái tóc tai bù xù, bị giày vò đến cả người đều là vết thương, ngay cả như vậy, trên thân người kia lại có một loại khí chất đặc thù hấp dẫn lấy nàng. Thôi Tuyết Cảnh tò mò, mới biết được cô gái đó là một cảnh sát. Ôm lòng hiếu kỳ, mỗi tối, Thôi Tuyết Cảnh đều giả dạng thành người cùng bị nhốt trong ngục, chậm rãi tiếp cận nữ cảnh sát. Mất thật nhiều công sức, nữ cảnh sát mới dần dần buông cảnh giác, cùng nàng bắt đầu có một chút trao đổi.
Cứ như vậy, trong khi ở chung, người không biết tình yêu là gì như Thôi Tuyết Cảnh dần dần đã yêu nữ cảnh sát vốn nên là kẻ thù của nàng. Trải qua tình yêu ngọt ngào, Thôi Tuyết Cảnh giống như là dính vào thuốc phiện, mọi nhiệt tình đều kính dâng cho nữ cảnh sát. Thậm chí nàng không tiếc thân phận, không để ý thủ hạ phản đối, giả dạng thành nữ phạm nhân cùng nữ cảnh sát cùng ở chung nơi địa lao ẩm ướt, vì muốn đổi lấy khoản thời gian ngắn ngủi cùng người kia một chỗ.
Thật châm chọc, căn phòng cũ nát không chịu nổi này, bởi vì có người kia mà trở thành thời gian vui sướng nhất trong cuộc đời nàng. Thôi Tuyết Cảnh đi tới ghé vào bên giường đơn sơ, hai tay run rẩy phủ lên ga trải giường màu trắng. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu dựa vào gối đầu, rốt cuộc không thể che dấu tưởng niệm trong lòng, nước mắt không ngừng theo đôi mắt đang nhắm chặt chảy ra, theo khóe mắt, đều chảy đến gối đầu màu trắng. Tiếng khóc chua sót đem căn phòng âm u nổi bật thêm bi thương đáng sợ.
Tay nàng cầm chặt lấy ga trải giường màu trắng, không có cái gì ... nàng nhớ rõ, ngay tại trên chiếc giường đơn sơ này, hai người trong lúc đó nhiệt liệt lại phóng túng quấn lấy nhau, loại chuyện này không có hối hận mà đặc biệt nhiệt tình, giống như là hận không thể trong vòng một đêm, đem người mình yêu nhất hóa thành khói lửa rực rỡ nhất, cùng sinh mệnh đối phương mãnh liệt cháy hết.
"Đồng đồng..."
Diệp Vũ Trung thấy ngoài cửa không động tĩnh gì, cửa lại không khóa, cô đánh bạo đem cửa mở ra khe nhỏ, thò đầu ra. Mọi nơi trống trơn, một bóng người cũng không có. Xem ra câu nói kia "Các ngươi đều đi ra ngoài đi" thật sự là hữu hiệu, không biết đối phương có lai lịch thế nào. Lúc này không trốn thì còn chờ tới khi nào? Chỉ là Diệp Vũ Trung biết có một đại BOSS đang ở phía dưới này, còn về phần là ai, cô hoàn toàn không biết. Cô đang đánh cược mạo hiểm, nếu đi được ra ngoài, đó là vận may của cô; nếu thất bại, còn gặp phải đại BOSS, bị bắt lại thì chỉ đành chờ chết thôi!
Nếu đều là phải chết, chết ở trên tay tên biến thái Thôi Dật, chẳng thà đánh cuộc một lần. Cô thập phần cảnh giác đi trên hành lang quanh co, Vũ Trung cảm thán, họ Thôi quả thật là khủng bố, ở phía dưới nhà còn xây mê cung, cô cũng không biết mình đang ở nơi nào a .
Mới vừa bước qua một cánh cửa, trong mơ hồ, Vũ Trung hình như nghe thấy bên trong truyền đến tiếng khóc.Cô nuốt nuốt nước bọt, đẩy cửa mở ra tạo thành một khe hở, chỉ thấy bên trong là một cô gái mười phần nhu nhược. Vũ Trung đương nhiên sẽ không nghĩ tới cô gái kia chính là "đại BOSS" cô sợ gặp phải nhất, nên cô lập tức yên lòng. Ai ngờ, Thôi Tuyết Cảnh cảnh giác ngồi dậy, trầm giọng hỏi: "Ai?" Nàng rõ ràng đã phân phó mọi người đi ra ngoài, hơn nữa, trong khoảng thời gian này nàng cũng không có bắt nhốt ai vào đây.
Diệp Vũ Trung hoảng hốt, bị kinh hoảng, thân mình nghiêng ngã một cái, liền ngã vào bên trong phòng.
"Cô? !" Thôi Tuyết Cảnh kinh ngạc nhìn người hoảng sợ đang nằm trên đất.