Editor: Aishiteru
Beta: Esley
"Xem ra, lần này cậu đã thất bại?" Tề Thấm Khải ngồi trong quán cùng Trầm Ngôn uống rượu. Sau khi nghe Trầm Ngôn kể về những việc đã phát sinh giữa cô và Mạnh Giai trong ngày hôm nay, Tề Thấm Khải vẻ mặt suy tư, khẽ xoay ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ bên trong nương theo động tác đó mà lay động, va vào thành ly rồi nhanh chóng chảy xuống, tất cả tạo nên một hình ảnh hết sức yêu mị, mê người.
"Còn xem như cái gì chứ, phải nói chính là HOÀN TOÀN THẤT BẠI." Trầm Ngôn hớp một ngụm rượu lớn, vẻ mặt đã bắt đầu say xỉn, không còn tỉnh táo nói: "Cô ấy như thế nào lại nỡ đối xử với mình như thế? Mình đối với cô ấy tốt như vậy, thật lòng như vậy, ít nhất cô ấy cũng phải giả bộ, khách sáo một chút chứ!"
Tề Thấm Khải nói là đến uống rượu, nhưng chính là một ngụm cũng không uống, nàng nói: "Thật lòng sao? Cậu đối với người đẹp nào mà không thật lòng kia chứ?"
Trầm Ngôn dụi dụi, ánh mắt đã trở nên mơ hồ nói: "Mình đối với nàng chính là thật lòng, rất rất thật lòng." Nàng đặc biệt nhấn mạnh, cường điệu hai chữ "rất rất".
Tề Thấm Khải dở khóc dở cười: "Cho cậu chừa cái tật, bình thường thích đi trêu chọc, lừa tình nhiều người như thế, đây chính là báo ứng mà cậu phải chịu*."
*chịu trong tiếng Trung cũng có nghĩa là thụ
"Thụ?" Trầm Ngôn cầm ly rượu đặt lên bàn một cái "cạch", nói: "Chỉ cần là đối với Mạnh Giai, mình nguyện ý làm thụ."
Tề Thấm Khải bất đắc dĩ liếc Trầm Ngôn, uống say đến bí tỉ rồi nên đầu óc cũng bắt đầu hiểu sai ý tứ trong lời nói của mình. "Còn nói chịu làm thụ nữa chứ! Một khi người ta đã không để ý cậu thì cho dù cậu có cởi hết đồ, liều chết leo lên giường người ta, cũng sẽ bị nàng ấy một phát đá xuống giường. Cậu cần gì phải tự hạ thấp bản thân mà theo đuôi một người lạnh lùng như vậy chứ?
Trầm Ngôn mơ hồ nói: "Đúng vậy a, đây chính là quả báo, buộc ta phải hạ thấp bản thân như vậy." Trước kia đùa giỡn tình cảm nhiều người, nên giờ muốn yêu thật lòng cũng khó.
"Thật ra đây cũng không phải chuyện gì tệ hại, đây chính là cảm giác yêu thật lòng." Nhắc đến tình yêu, Tề Thấm Khải ngay lập tức nghĩ đến bộ dạng khó nhịn của Diệp Vũ Trung, kìm lòng không được liền nở một nụ cười.
Trầm Ngôn ngậm một ngụm rượu lớn trong miệng, hai má phình ra , sau đó ực một phát nuốt hết vào bụng: "Đúng vậy á. Tình yêu đúng là phiền phức như mấy ngày đèn đỏ, không đến thì nhớ, đến rồi thì lại thấy phiền..." Nàng thở dài một cách nặng nề, thanh âm như muốn giày vò đối phương.
Kỳ thật Trầm Ngôn vốn cũng không thất vọng nhiều lắm, phản ứng của Mạnh Giai như vậy đều nằm trong dự tính của cô. Chẳng qua là do rượu vào lời ra, những gì cất giấu trong lòng bấy lâu nay cũng theo đó mà tuôn ra hết. Mấy năm nay cô chơi bời (lên giường, cặp kè) với nhiều em như vậy, cô cũng không phải thuộc dạng vô tình vô nghĩa, không tim không phổi như vẻ bên ngoài, trong lòng cô cũng cô đơn không kém gì so với Tề Thấm Khải, chẳng qua là bản thân cô muốn chôn giấu nó, luôn để lộ bộ mặt giả tạo ra bên ngoài. Bây giờ ông trời cho cô may mắn gặp được đối tượng nghiêm túc, nhưng người đó lại chẳng đoái hoài gì đến cô, chẳng qua chỉ là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, ngẫm nghĩ lại thấy bản thân thật đáng thương.
"Haizz, cậu muốn mượn rượu giải sầu mình không cấm, nhưng cũng đâu cần đem mấy cái vớ vẩn mà gộp chung lại nói như thế?!" Tình yêu phiền phức giống như mấy ngày đèn đỏ, cái này cũng đem so sánh được sao... Được rồi, phải thừa nhận là nó cũng chính xác một phần, nhưng dù sao thì... cũng không nên nói những lời như thế ở nơi công cộng, phải biết tiết chế một chút.
"Cậu ý kiến gì?" Trầm ngôn bực mình, gạt tay nàng qua một bên, "Mình thấy cậu cũng không tốt hơn mình bao nhiêu đâu. Cô nhóc Diệp Vũ Trung kia, nhìn sơ qua thì hiền lành thiện lương thật đấy, nhưng cũng không phải dạng vừa đâu. Bây giờ cậu đối xử với em ấy tốt như thế, biết đâu sau này em ấy cũng đá cậu, cùng người khác cao bay xa chạy cũng không chừng. Đến lúc đó để coi cậu còn dám tỏ vẻ đắc ý trước mặt mình hay không?"
"Em ấy dám sao?" Nếu Diệp Vũ Trung dám yêu người khác, nàng sẽ xử đẹp, chặt đứt chân người kia, để xem kẻ đó còn có gan dám dụ dỗ tiểu thụ của nàng nữa không, sau đó đem bắt Diệp Vũ Trung lại, buộc nàng ở bên cạnh mình cả đời, không bao giờ chia xa. Tề Thấm Khải tuyệt đối không phải dạng người hay nói giỡn, nếu thật sự xảy ra chuyện như thế thì nàng sẽ làm như vậy ngay lập tức.
"Dám hay không thì Vũ Trung của cậu biết rõ nhất?" Trầm Ngôn nói, "Với lại, mình nghe nói Thôi Dật sắp trở về, lúc đó thì cậu tha hồ mà gặp phiền phức."
Thôi Dật... Tề Thấm Khải đã nhanh chóng quên mất tên này là ai, hôm đó, sau khi đầu của hắn bị Vũ Trung đập chậu bông cho đổ máu, sau đó liền không nghe tin tức gì: "Mấy tên công tử nhà giàu ăn chơi vô lại như vậy, có gì để đáng cho mình bận tâm chứ, nói nhiều với hắn cũng vô ích." Loại người này gặp ở đâu là đóng cửa thả chó, đuổi thẳng cho rộng đường.
"Nhưng không phải là mấy ông bố, bà mẹ luôn muốn gán ghép những tên này cho chúng ta sao? Cùng nhau kết hôn, xây dựng gia đình hạnh phúc, bla bla bla..."
Lời của Trầm Ngôn không phải là không có lý, tuy rằng chuyện nàng thích con gái, ba mẹ nàng không nói năng, can thiệp gì nhiều, nhưng cũng không có nghĩa là họ cho phép nàng kết hôn với phụ nữ. Dù sao, đại tập đoàn Tề gia và việc làm ăn bên phía hắc đạo cũng cần có người kế thừa.
Tề Thấm Khải nghĩ đến đây, cảm thấy chướng ngại áp lực vẫn chưa thể tiêu tan, liền không khỏi nhíu mày.
"Nghe nói chị của tên cậu ấm đó cũng trở về." Trầm Ngôn nói, "Nói không chừng chính là vì hôn sự của tên vô dụng đó mà về. Cậu lo mà chuẩn bị kế sách đối phó."
"Chị của Thôi Dật? Thôi Tuyết Cảnh?" Tề Thấm Khải chỉ nhớ mang máng thế, dù sao chuyện nàng cùng Thôi Tuyết Cảnh gặp mặt đã là chuyện mười mấy năm về trước.
Trầm Ngôn lắc đầu: "Không biết, mình cho tới bây giờ chưa gặp qua nàng, cậu không phải đã gặp qua sao?" Thôi Tuyết Cảnh, người này thật thần bí, báo chí, xã hội bên ngoài đều không nắm được thông tin gì về nàng cả, ngay cả ngoại hình nàng như thế nào đến giờ vẫn còn là một ẩn số.
"Đó đã là chuyện của nhiều năm về trước rồi, làm sao mình có thể nhớ rõ hết được." Nếu so với tên Thôi Dật ăn hại suốt ngày phá của, thì chị của hắn lợi hại hơn nhiều, mọi chuyện lớn nhỏ trong Thôi gia đều do một mình người này quản lý, nhưng còn về những chuyện chi tiết thì Tề Thấm Khải cũng không rõ lắm.
"Thôi đừng làm ồn nữa, để mình đưa cậu về nhà." Tề Thấm Khải một tay đỡ nàng, "Để đỡ mắc công cậu ở đây lại trêu hoa ghẹo nguyệt." Cũng may là nàng chưa uống ly nào, không thì lại phiền Thư Kiệt tới đón rồi.
Trầm Ngôn dựa vào Tế Thấm Khải, lảo đảo bước ra ngoài quán bar. Tề Thấm Khải vất vả lắm mới đem Trầm Ngôn nhét vào trong xe: "Không nghĩ là cậu nặng như vậy, mình thật không biết sao mấy cô trước đây có thể chịu được khi bị cục thịt như cậu đè như vậy?"
"Là do mình có kỹ thuật tốt!" Trầm Ngôn vẫy tay hô to.
"Cậu câm miệng cho mình!" Tề Thấm Khải đóng sầm cửa xe lại rồi quát lên.
Trầm Ngôn nhanh chóng chọn một vị trí thoải mái rồi bắt đầu thiếp đi.
Tề Thấm Khải nhìn nàng một cái, thật sự là hết ý kiến.
"Trầm Ngôn, tỉnh lại đi, về đến nhà rồi." Tề Thấm Khải chạy xe vào khuôn viên nhà của Trầm Ngôn.
Trầm Ngôn đang ngủ nên chỉ lên tiếng ư hử cho có lệ, nhất định không chịu mở mắt. Mặt của Tề Thấm Khải đen lại, mình đã cất công chở về, một tiếng cám ơn cũng không có, còn ở đây giở trò, không chịu vào nhà. Nàng buộc phải dùng hết sức lay Trầm Ngôn tỉnh dậy.
"Tới nhà rồi." Tề Thấm Khải lớn tiếng nói thêm lần nữa. Lúc này, Trầm Ngôn mới tỉnh dậy: "Tới rồi sao, nhanh vậy?" Cô ngồi dậy một cách chậm chạm, "Túi của mình."
Tề Thấm Khải bực mình, thẳng tay ném cái túi vào người Trầm Ngôn.
"Cậu không thể nhẹ nhàng một chút được sao?" Trầm Ngôn nhăn mặt, "Hung dữ như vậy, tiểu Vũ Trung của cậu sao mà chịu nổi?" Do không khóa kĩ, nên toàn bộ đồ đạc bên trong túi xách đều theo cú ném mà rơi hết ra ngoài.
Tề Thấm Khải vừa muốn nói lại, nhưng ánh mắt nhanh chóng bị một món đồ làm cho chú ý: "Đây là cái gì? Thuốc sao?" Nhìn còn rất mới, có vẻ nó chưa được sử dụng qua.
Trầm Ngôn tập trung nhìn vào, có chút khó khăn mở miệng nói: "Ừ, là thuốc."
Tề Thấm Khải cảm thấy có gì đó không hợp lý: "Cậu bị bệnh gì sao? Sao trong túi lại có thuốc?" Thoạt nhìn sơ, nó không giống như mấy món đồ trang điểm bình thường. Nàng tính cầm lên, rọi dưới ngọn đèn mờ nhạt trong xe để có thể nhìn thấy rõ tên thuốc, nhưng không ngờ lại bị Trầm Ngôn nhanh chóng giựt lại.
Động tác như vậy càng làm cho Tề Thấm Khải nghi ngờ: "Rốt cuộc nó là cái gì?"
Trầm Ngôn cũng không muốn tiếp tục giấu diếm nên bèn nói nhỏ vài câu vào tai Tề Thấm Khải.
Tề Thấm Khải nghe xong, lập tức liền ném thẳng thứ thuốc kia trả về cho nàng, vẻ mặt khinh bỉ: "Kỹ thuật tốt cái búa, thì ra là sử dụng cái thứ này." Mang theo thuốc kích dục, Tề Thấm Khải thật là hết ý kiến với Trầm Ngôn.
Trầm Ngôn không cho là có vấn đề gì to tát, trái lại còn nói: "Hay là cậu cũng cầm đi, đưa cho tiểu Vũ Trung dùng, đến lúc đó..."
"Đủ rồi. Cậu mau cút cho mình, mắc công lại làm ô nhiễm xe mình hết." Tề Thấm Khải đột nhiên có chút hung ác, cũng may là mình không tò mò lục túi xách của nàng, nếu không thì cũng không biết còn phát hiện ra thứ kì dị gì nữa.
Trầm Ngôn mở cửa xe, có vẻ như đã tỉnh rượu, hí hửng nói: "Cái này mình tặng cậu, để phòng trường hợp bất trắc."
"Cậu mau đem nó đi cho mình." Nhìn thấy thuốc bị ném lại ở kính chắn gió, Tề Thấm Khải thật muốn sinh khí, nhưng tay lại không dám cầm nó mà vứt đi. Trầm Ngôn cũng không thèm để ý nàng, đi thẳng vào nhà. Tề Thấm Khải nhíu mày, cũng không thèm để ý đến nó nữa, liền rút ra tờ khăn giấy, không ngừng lau chùi tay mình. Nhớ tới việc mình từng đụng qua cái thứ kia, lông tơ thiếu chút nữa muốn dựng thẳng đứng lên.
Vì thế nên thứ thuốc kia luôn nằm ở trước kính chắn gió.
"Mấy ngày nay chọn tới chọn lui cũng chỉ được ba người." Chủ nhiệm khoa tiếng Đức nói.
Sau cuộc họp, Doãn Diệc cùng chủ nhiệm khoa vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang.
"Sang Đức, hy vọng em dành thời gian chiếu cố các em ấy một chút." Chủ nhiệm khoa nói.
Doãn Diệc gật đầu: "Điều đó là đương nhiên. Với lại cũng chỉ có ba người, cũng không có gì phiền lắm đâu."
"Ừ." Chủ nhiệm khoa lo lắng nói: "Vấn đề nan giải bây giờ chính là không biết phải chọn ai trong số ba người này." Vừa nói, Chủ nhiệm khoa vừa lấy tay nâng mắt kiếng lên.
Doãn Diệc có chút lưỡng lự mà dừng bước. Chủ nhiệm khoa dường như nhận thấy được nàng có chuyện muốn nói, bèn hỏi: "Em muốn tiến cử ai sao?"
"Uhm..." Doãn Diệc lại do dự một chút, "Không biết thầy còn nhớ Diệp Vũ Trung trong cuộc thi biện luận lần trước không?"
Chủ nhiệm khoa ngẫm nghĩ một lát, nói: "A, chính là người đoạt giải biện luận tốt nhất phải không?"
"Đúng vậy." Doãn Diệc gật đầu, "Em nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, không có gì nổi trội, nhưng em cảm thấy em ấy có tiềm năng rất lớn, chẳng qua là do nhút nhát, không dám biểu đạt. Phần thi lần trước của em ấy, thầy cũng thấy rồi đấy, chỉ cần tận lực bồi dưỡng, em tin em ấy sẽ trở thành một nhân tài." Nếu Vũ Trung nghe được Doãn Diệc nói những lời này, chắc là sẽ cảm động rớt nước mắt. Chị Doãn Diệc xem trọng cô như vậy, còn toàn tâm toàn ý tiến cử cô.
Chủ nhiệm khoa nói: "Thật vậy sao? Nhìn sơ thật không có gì nổi trội, thầy còn không có chú ý đến em ấy. Để có dịp, thầy sẽ nói chuyện với chủ nhiệm lớp của em ấy."
"Vâng, vậy phải làm phiền thầy rồi." Doãn Diệc cười nói, trong mắt có một tia cảm xúc khác thường.
Diệp Vũ Trung đang đi trong sân trường, trong đầu luôn suy nghĩ về chuyện của Doãn Diệc cùng Tề Thấm Khải. Trong lúc không để ý, nàng vô tình đụng phải người, làm quyển sách trên tay rớt xuống đất.
"Thật ngại quá, xin lỗi." Diệp Vũ Trung xin lỗi rối rít... Haizz, chuyện mày thất thần, đụng vào người khác đã xảy ra n lần rồi, mày còn tính tiếp tục xin lỗi đến bao giờ hả Diệp Vũ Trung? "Không sao." Người đối diện lạnh lùng nói hai chữ, sau đó ngồi xổm xuống giúp Diệp Vũ Trung nhặt sách lên. Gió thổi làm một trang của quyển sách bị lật ra, ba chữ Diệp Vũ Trung đập vào ánh mắt cô gái nọ.
"Diệp Vũ Trung." Nàng chậm rãi đọc từng chữ, ánh mắt nhìn vào Vũ Trung, "Cậu là Diệp Vũ Trung?"
"Đúng vậy." Vũ Trung gật đầu một cách đờ đẫn.
Cô gái đó không nói gì, đem sách trả lại cho Vũ Trung xong liền đi mất.
Vũ Trung cảm thấy rất kì quái nên bản thân cứ nhìn chằm chằm vào bóng lưng nàng ta. Nhìn dáng vẻ cô gái này cũng thuộc dạng cao ráo, chắc cao cũng cỡ Tề Thấm Khải, mái tóc dài đen mượt mà phối cùng khuôn mặt trắng hồng, Vũ Trung cảm thấy nàng chắc hẳn cũng trạc tuổi cô, nhưng từ trên người nàng lại toát ra một loại khí chất trưởng thành mà ở độ tuổi của cô không hề có được, chẳng lẽ lại là một người phụ nữ có gương mặt nhi đồng?
Diệp Vũ Trung lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chẳng qua chỉ là người lạ thôi mà.