Tối đến, bà tám Ngưu Gia Di rũ mọi người cùng ra ngoài uống rượu, cũng không quên lôi Vương Hiểu Dĩnh đi theo.


''Chúng ta phải nhiệt liệt chúc mừng Vũ Trung bình an trở về !" Ngưu Gia Di hưng phấn hô.


Vũ Trung sững sờ nói, ''Cậu nói cứ như mình vừa đi vào hang cọp không bằng?''


Vương Hiểu Dĩnh cười nói, ''Còn không phải hang cọp? Người chị đó của cậu còn không phải hung dữ như hổ?'' Roi cũng sắp dùng luôn rồi, còn dám kêu là không hung dữ?


Diệp Vũ Trung hận không thể khâu miệng Vương Hiểu Dĩnh lại, vội vàng nói, "Cậu nói bậy gì vậy hả?! Chị ấy...chị ấy cũng cố gắng chăm sóc mình mà!'


Vương Hiểu Dĩnh ngượng ngùng cười, "Chắc chắn là vào bàn ti động* gặp được yêu nghiệt xinh đẹp nha!" (*Bàn ti động: động của yêu tinh nhền nhện)


Trong nháy mắt, Vũ Trung cảm thấy vô cùng xấu hổ, vẻ mặt mười phần khẩn trương.


Trương Huyên với Vương Hiểu Dĩnh là cùng một loại người, "Cậu gặp qua rồi hả? Rất được?" Nước miếng của cô nàng thiếu điều sắp chảy xuống.


"Mình cũng không biết! Mình chưa thấy qua, cậu hỏi Vũ Trung xem." Vương Hiểu Dĩnh ném chủ đề sang cho Diệp Vũ Trung.


Diệp Vũ Trung, "Đủ rồi nha! Cậu muốn thấy thì tự đi mà tìm! Bị đánh rụng răng đầy đất cũng đừng khóc than với mình!" Cô rốt cuộc nhịn không được nói ra như súng liên thanh. Cô vì Tề Thấm Khải đã đủ phiền lắm rồi, bây giờ đám người này lại cứ nhắc đến nàng mãi không thôi, rõ ràng là muốn đổ thêm dầu vào lửa!


Thấy cô bắt đầu nóng giận, cả đám vội ngậm miệng nhưng sau đó lại tiếp tục thì thầm bàn tán sôi nổi.


Vũ Trung tâm phiền ý loạn, bực tức tự mình với lấy chai rượu, rót không ngừng vào miệng.


"Diệp Vũ Trung?"


"Hả?" Vũ Trung uống tận đến khi ý thức có vài phần say thì nghe thấy có người gọi tên cô, cô theo bản năng ngẩng đầu dùng ánh mắt mơ hồ nhìn người đối diện.


"Em...đã lâu không gặp, không ngờ em vẫn đáng yêu như vậy!" Doãn Diệc đặt tay lên vai cô, dùng nét mặt tràn đầy ý cười nhìn cô.


Lúc này Diệp Vũ Trung mới nhận ra người này là ai, khiến cô suýt chút nữa thì phun nguyên ngụm rượu trong miệng ra.


"Chị...Chị Doãn Diệc!"


"Rốt cuộc đã trưởng thành rồi, còn học theo người ta uống rượu nữa?" Doãn Diệc cười buông cô ra.


Trong lúc kinh ngạc Diệp Vũ Trung không kịp phản ứng, vội vàng lấy khăn giấy lau đi những giọt rượu còn đọng nơi khóe môi.


Vương Hiểu Dĩnh nói, "A! Doãn Diệc học tỷ*, chị về khi nào vậy?" Cô nàng ra hiệu với Vũ Trung, 'bây giờ cậu mới chú ý hình tượng thì muộn quá rồi.' (*Học tỷ: gọi đàn chị học lớp trên, giống senpai trong tiếng nhật)


"Hiêu Dĩnh, em không thay đổi chút nào."


"Em còn hy vọng chị sẽ nói em đẹp hơn chứ." Vương Hiểu Dĩnh bỉu môi, dùng bộ dạng đầy tủi thân nói.


Doãn Diệc cười vô cùng tao nhã, "Lúc nào cũng trẻ con!"


"Chị ngồi cùng bọn em uống một ly luôn đi?" Vương Hiểu Dĩnh đề nghị, 'Diệp Vũ Trung, mình đang giúp cậu tranh thủ cơ hội đó.'


Doãn Diệc nói, "Chị chỉ ngồi được một lát thôi, chị còn có việc."


Diệp Vũ Trung bắt đầu hối hận tại sao lúc này bản thân lại uống rượu như kẻ "Đắm mình trong truỵ lạc".


Hình như đã bốn năm rồi cô không gặp Doãn Diệc? Cô gặp nàng lần đầu tiên khi còn là học sinh trung học. Trại hè năm đó cô đã gặp Doãn Diệc đang học đại học năm thứ tư. Từ người Doãn Diệc luôn toát ra một loại khí chất tràn đầy tự tin cùng thân thiện, chói lóa tựa như ánh dương quang khiến cô như say như mê. Cô thật thích Doãn Diệc, bởi vì nàng luôn cho cô cảm giác giống như được một người chị chăm sóc, bảo bọc, nếu nói có đôi khi cô với Tề Thấm Khải thoạt nhìn giống "tình mẹ con", kỳ thật nói chính xác hơn phải là "tình chị em".


Sau đó cô thi vào cùng một trường đại học với Doãn Diệc, thậm chí còn chọn chuyên ngành tiếng Đức giống nàng. Tuy rằng Doãn Diệc không còn học ở đó nữa, tiếng Đức Diệp Vũ Trung cũng không học giỏi xuất sắc được như Doãn Diệc, nhưng cô luôn cảm thấy có thể ở đó chờ đợi Doãn Diệc, mặc cho thời gian chầm chậm trôi qua, cô cũng cảm thấy thật mãn nguyện.


"Vũ Trung, em học chuyên ngành gì?" Doãn Diệc hỏi.


"Tiếng Đức." Cô vốn định nói thêm "Cũng giống chị", nhưng nói như vậy lại giống như cô học tiếng Đức là vì Doãn Diệc, như vậy không tốt.


"Cảm thấy thế nào?"


Vũ Trung cười xấu hổ, "Rất khó! Muốn đạt tới trình độ như chị, chắc phải đến kiếp sau."


So với trình độ tiếng Đức của Doãn Diệc, cô thật sự kém rất xa.


Doãn Diệc vỗ vỗ vai cô, "Em rất thông minh, cố gắng thì nhất định làm được."


"Dạ." Vũ Trung nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu đáp ứng.


Doãn Diệc thân thiết nói, "Em đã sinh viên năm ba rồi mà vẫn ngượng ngùng như trước."


Lời này vừa mới nói xong đã khiến mặt Vũ Trung đỏ đến mang tai.


Sau khi tán gẫu một lát, Doãn Diệc rốt cuộc cũng phải rời khỏi. Vũ Trung trầm mặc nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, trong lòng vô cùng vui vẻ, ít nhất sau này cô còn có thể gặp nàng.


Vương Hiểu Dĩnh đập vai cô, cùng nhau nhìn theo bóng dáng Doãn Diệc tận cho đến khi nàng khuất bóng, cô nàng nói, "Cậu nghe mình đi Vũ Trung à, cậu muốn theo đuổi người ta cũng không thể bị động như vậy nha. Cậu nhìn bộ dạng của cậu xem, tỏ ra thẹn thùng làm cái gì chứ?"


Vũ Trung gạt tay Hiểu Dĩnh đang đặt trên vai cô xuống, "Cậu lo chuyện bao đồng quá nha!"


"Này! Cậu còn nói mình vậy! Mình đúng là ăn no rỗi việc mới đi khuyên cậu!"


Tề Thấm Khải nằm trên giường nhìn con mèo đen. Không có bóng hình Diệp Vũ Trung chiếm cả chiếc giường nên nó không ngừng thỏa thích lăn qua lăn lại trên giường. Tề Thấm Khải cong môi, "Bảo bối, em ấy đi rồi ngươi lại có thể thoải mái đến vậy!"



Con mèo dường như muốn lấy lòng, kêu lên vài tiếng rồi chui vào trong lòng Tề Thấm Khải, tìm tư thế thoải mái. Tề Thấm Khải bị nó chọc ngứa lập tức ngồi dậy ôm nó, nhẹ vỗ vào bộ lông đen tuyền của nó nói, "Chỗ này chỉ dành cho em ấy, ngươi muốn cũng không được."


Ánh mắt con mèo long lanh, cũng không biết nó nghe có hiểu hay không, chỉ tỏ ra vô cùng hưởng thụ sự ôn nhu của Tề Thấm Khải, chìm vào giấc ngủ.


Tề Thấm Khải tiếp tục nói, "Ngươi nhớ em ấy thì mấy ngày nữa chúng ta tìm em ấy về chịu không?"


Con mèo đã sớm ngủ mất, chỉ còn lại một mình Tề Thấm Khải trong màn đêm tĩnh mịch...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play