Editor: Esley
''Trước giờ không biết chị thích biển như vậy.'' Phương Kỳ cầm một đầu áo choàng, tỉ mỉ khoác lên vai Trầm Nhiễm, ''Mặc dù nơi này phong cảnh rất đẹp, nhưng thời tiết rất lạnh, vẫn nên chú ý đến sức khỏe.''
Ánh mắt Trầm Nhiễm vẫn ngắm cảnh biển phía xa xa, gió biển thổi đến hất tung một bên tóc mai của cô. Cô chỉ hơi đảo mắt khi nghe Phương Kỳ nói, nhưng thủy chung cũng không quay đầu lại, mà chỉ lơ đãng tiếp tục nhìn từng đợt sóng chập trùng nơi biển cả.
Phương Kỳ có chút nhụt chí, đã qua mấy tháng, nhưng Trầm Nhiễm vẫn luôn giữ dáng vẻ trầm mặc này.
''Em khuyên chị hãy thôi đi, xem như chị có biết thành hòn vọng phu, cả ngày lẫn đêm canh giữ ở trên vách đá gần Thôi gia kia, thì Thôi Tuyết Cảnh...cũng sẽ không quay về...'' Trên mặt Phương Kỳ biểu lộ căng thẳng vô cùng, hiển nhiên là rất không cao hứng.
Trầm Nhiễm nở nụ cười gằn, ''Vậy thì thế nào? Liên quan gì đến em?''
Phương Kỳ đi đến trước mặt Trầm Nhiễm, sau đó nửa ngồi nửa đứng trước người cô, để cô nhìn thẳng vào nàng, ''Đúng vậy a, chị cứ nói đi, nói những chuyện này đều không liên quan tới em?''
Phương Kỳ cười khổ khiến Trầm Nhiễm không tự chủ được nhíu mày, cô hỏi, ''Phương Kỳ, chị không hiểu Tuyết Cảnh chưa từng đắc tội với em, nhưng vì sao em luôn dùng loại thái độ hận cậu ấy không thể chết ngay, mỗi khi nhắc đến cậu ấy?''
Phương Kỳ rủ đôi mắt xuống, nở nụ cười, bên trong ẩn chứa khổ sở vô hạn cùng chua xót chỉ có chính nàng mới hiểu.
''Chị nói xem vì sao?'' Phương Kỳ hỏi lại cô.
Trầm Nhiễm càng nghi hoặc hơn, '' Là bởi vì chị sao? Bởi vì thái độ ba ba đối xử với chị khác khi đối xử với em nên em rất ghét chị, thuận tiện lấy...''
Phương Kỳ nhẹ nhàng gối đầu lên đùi Trầm Nhiễm, sự thất vọng và chua xót tràn ngập trong mắt, nàng nói, ''Sao có thể? Chị luôn tốt với em như vậy, em có thể ghét chị sao?''
Trầm Nhiễm kinh ngạc khi nàng đột nhiên có hành động thân mật, tay run rẩy phủ lên mái tóc nàng.
''Chỉ có chị ghét em thôi?'' Phương Kỳ nhớ rất rõ, chỉ cần Thôi Tuyết Cảnh vừa xuất hiện, Trầm Nhiễm liền dùng tất cả lực chú ý cùng tinh lực đổ dồn về phía Thôi Tuyết Cảnh, mà nàng, bất luận có cố gắng thế nào, cũng đều chỉ xếp sau Thôi Tuyết Cảnh.
Ngay từ đầu, nàng không cam tâm, không cam tâm để người nàng yêu nhất, người chị nàng hiểu rõ nhất bị Thôi Tuyết Cảnh cướp đi. Đối với một đứa bé chỉ mới mười mấy tuổi, có suy nghĩ không muốn chị mình đối với người khác tốt hơn mình là lẽ thường tình, nàng mới là em gái của cô, nàng mới có tư cách đạt được tất cả sự quan tâm của Trầm Nhiễm.
Thế nhưng, theo độ tuổi mỗi lúc một lớn hơn, khi Phương Kỳ biết hóa ra hai cô gái ở chung có thể phát sinh ra một thứ tình cảm gọi là tình yêu, hai cô gái có thể yêu nhau như bao người khác, nàng càng ngày càng cảm thấy tình cảm nàng dành cho cô đã dần biến chất.
Vào năm mười bốn tuổi, Phương Kỳ mắc phải một căn bệnh rất nghiêm trọng, cả ngày lẫn đêm đều phát sốt nhẹ, người duy nhất ở cạnh chăm sóc nàng là Trầm Nhiễm. Đoạn thời gian đố, khi nàng nửa mê nửa tỉnh đã dần quen thuộc khí tức trên thân thể Trầm Nhiễm, mà trên thực tế, nàng đã sớm tập thành thói quen thậm chí bắt đầu tham luyến sự ôn nhu của Trầm Nhiễm đối với nàng.
Khi nàng vừa khỏi bệnh, nàng vô cùng cao hứng đi tìm Trầm Nhiễm, muốn nói với cô, nàng đã khỏi bệnh, cô rốt cuộc không cần phải lo lắng cho nàng nữa. Thế nhưng, nàng không thể giờ rằng, lúc đứng trước cửa phòng Trầm Nhiễm, nàng đã mơ hồ nghe thấy tiếng rên nhẹ cùng tiếng hô hấp dồn dập.
Phương Kỳ với tuổi trẻ non nớt bắt đầu lo lắng, nàng cũng không xác định được đó là âm thanh gì, vì tò mò, nàng lặng lẽ mở một khe hở. Nàng tuyệt đối không ngờ rằng đập vào mắt chính là tình cảnh Trầm Nhiễm và Thôi Tuyết Cảnh đang quấn lấy nhau trên giường.
Đến bây giờ Phương Kỳ cũng không thể hình dung tâm trạng lúc đó của bản thân, nàng chỉ cảm giác lòng của mình đau như bị giẫm đạp đến vỡ nát. Nàng chạy về phòng mình khóc lớn một hồi. Hóa ra mấy ngày nay không được gặp Trầm Nhiễm cũng không phải là bởi vì Trầm Nhiễm bận học, mà bởi vì Thôi Tuyết Cảnh đã về. Có Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm làm gì còn thời gian cho nàng.
Khi tỉnh táo hơn, Phương Kỳ bắt đầu nghĩ lại, nàng cảm thấy mình khổ sở như vậy có chút hơi khó hiểu. Chị nàng đã 19 tuổi, đã đến lúc nên yêu đương, cho dù người đó cũng là con gái, nhưng Phương Kỳ rất rõ ràng, khi em gái nhìn thấy chị gái có người yêu, tuyệt đối sẽ không có tâm tình khổ sở đến muốn khóc lớn, hẳn là phải chúc phúc hay thấu hiểu mới phải.
Vậy là vì sao? Phương Kỳ nắm chặt tay. Từ ngày đó trở đi, nàng chậm rãi phát hiện tình cảm của bản thân đối với Trầm Nhiễm không còn đơn thuần như thuở ban đầu.
''Chị...''
''Sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?'' Trầm Nhiễm nắm tay của nàng.
''Thôi Tuyết Cảnh...là người yêu của chị sao?'' Đêm hôm đó, Phương Kỳ vẫn ôm một chút hi vọng hỏi Trầm Nhiễm, nàng hi vọng Trầm Nhiễm phủ nhận.
Trầm Nhiễm có chút giật mình, sau đó cười cười, ''Ừm...''
Một chứ ngắn gọn như vậy, lại giống như một cây búa, đập vỡ toàn bộ thế giới trước mắt Phương Kỳ, đập nát cõi lòng nàng.
''Vậy còn em?''
Trầm Nhiễm giúp nàng chỉnh tóc trên trán, ''Đồ ngốc, em đang nói bậy bạ gì đó? Chị là chị, em là em, sao có thể gộp chung với Tuyết Cảnh mà nói đây? Em và chị, vĩnh viễn lại chị em tốt, không thể giống chị với Tuyết Cảnh được, em hiểu chưa?'' Trầm Nhiễm cho nàng là đứa bé không hiểu chuyện, tưởng nàng thiên chân vô tà*, nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, Phương Kỳ sớm đã đối với cô có một thứ tình cảm không nên có.
*thiên chân vô tà: ngây thơ như cún
Về sau, Thôi Tuyết Cảnh cùng Trầm Nhiễm lên đại học, cơ hội Phương Kỳ có thể gặp Trầm Nhiễm càng ngày càng ít. Sự quan tâm cùng tình cảm Trầm Nhiễm dành cho nàng đương nhiên cũng không thể bằng lúc trước. Tâm lý Phương Kỳ càng ngày càng mất cân bằng, nàng vừa khao khát Trầm Nhiễm trở về, vừa cực kỳ chán ghét Thôi Tuyết Cảnh.
Tất cả các thiếu nữ ở tuổi dậy thì đều sẽ làm ra một số chuyện vọng động ngây thơ, Phương Kỳ cũng không ngoại lệ. Nàng bắt đầu dùng các loại thủ đoạn cực đoan để hấp dẫn sự chú ý của Trầm Nhiễm.
Nàng chống đối, nàng lời nói lạnh nhạt với Trầm Nhiễm, nàng không còn là đứa em gái luôn ngoan ngoãn nghe lời Trầm Nhiễm năm nào. Ban đầu, Trầm Nhiễm còn hơi chấn kinh, cũng khuyên nàng nhiều lần, nàng vẫn không nghe.
''Chị còn rảnh rỗi quan tâm em sao? Thôi Tuyết Cảnh mới là người cần được chị quan tâm nhất đó!'' Phương Kỳ châm chọc, tận hết sức lực chọc giận Trầm Nhiễm, chỉ vì muốn tìm kiếm một cảm giác tồn tại.
Ban đầu Trầm Nhiễm còn ẩn nhẫn và tha thứ, thế nhưng Phương Kỳ càng ngày càng quá phận, khiến cô triệt để thất vọng. Phương Kỳ đẩy Trầm Nhiễm đi càng ngày càng xa, với cách làm này, không chỉ không chiếm được tình yêu, ngay cả tình thân cũng sắp bị chính tay nàng hủy diệt.
Nàng cũng không dám nói ra tình cảm của nàng đối với Trầm Nhiễm, lại không muốn Trầm Nhiễm suốt ngày quan tâm Thôi Tuyết Cảnh, xem nhẹ nàng. Cho nên mới không ngừng đả kích Trầm Nhiễm, dùng cách tiêu cực nhất nâng cấp sự tồn tại của bản thân trong lòng Trầm Nhiễm.
Có đôi khi, Phương Kỳ nghĩ, cứ tiếp tục như vậy cũng chẳng sao. Trầm Nhiễm cứ yêu Thôi Tuyết Cảnh như thế, nàng từ nhỏ đã bị cô xem như em gái, cô làm sao lại chịu tiếp nhận tình cảm của nàng đối với cô đây?
Thế nhưng, ngay khi nàng chuẩn bị từ bỏ, một lần nữa muốn quay về làm cô em gái ngoan ngoãn trong lòng Trầm Nhiễm, thì bởi vì Nghiêm Đồng và Thôi Tuyết Cảnh mà Trầm Nhiễm bị thương tích đầy mình. Điều này chính là lý do khiến Phương Kỳ kiên trì với phần tình cảm dành cho Trầm Nhiễm, bởi vì nàng biết Thôi Tuyết Cảnh căn bản không thể cho Trầm Nhiễm sự hạnh phúc mà cô hằng mong đợi, đã như vậy, Thôi Tuyết Cảnh hoàn toàn không xứng đáng được Trầm Nhiễm yêu,
Mà nàng, mới là người vĩnh viễn sẽ không phản bội Trầm Nhiễm, sẽ là người mãi mãi yêu cô.
Phương Kỳ chậm rãi thức dậy từ trong hồi ức, nàng ngẩng đầu, ánh mắt hơi lạnh nhìn Trầm Nhiễm, ''Từ nay về sau em sẽ không khiến chị thất vọng, khiến chị chán ghét nữa?'' Phương Kỳ cười tự giễu, ''Là do em không tốt...''
Trầm Nhiễm hé môi, cô không nghĩ tới Phương Kỳ lại đi để ý những chuyện đã qua trong dĩ vãng.
''Chị hỏi em vì sao lại ghét Thôi Tuyết Cảnh đến vậy, chị, chị thật sự không biết sao?'' Phương Kỳ cười nói.
Thái độ của nàng khiến Trầm Nhiễm càng ngày càng cảm thấy kỳ quái, ''Không biết...''
"Thật khiến em đau lòng mà...'' Phương Kỳ cong môi, biểu lộ bản thân bị tổn thương khá nặng, ''Hóa ra chị lại không hiểu được em...em còn tưởng rằng, chị là người duy nhất trên đời hiểu rõ em chứ?'' Nói thì nói như thế, nhưng tận cho đến hiện tại, Phương Kỳ vẫn không dám đối mặt với tình cảm nàng dành cho Trầm Nhiễm, chỉ có thể đắng chát chôn vùi bí mật này tận đáy lòng.
''Phương Kỳ...''
Trầm Nhiễm còn muốn nói gì, nhưng Phương Kỳ đã cắt ngang cô, ''Thôi được rồi, chị đã không biết, vậy cũng chỉ có thể để lần sau bàn lại vấn đề này.'' Nàng đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Trầm Nhiễm, '' Bên ngoài gió lớn, chúng ta đi vào đi.''
Trầm Nhiễm nói: ''Chị muốn đợi thêm một lúc nữa.''
Phương Kỳ nói: ''Chị cũng đừng quên chị hứa với em những gì.'' Giọng điệu của nàng, trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương, ''Hiện tại Thôi gia không có Thôi Tuyết Cảnh, ba chị ta chẳng khác nào đã mất đi một cánh tay, lại thêm tên Thôi Dật ngu xuẩn kia, lúc này nếu có người muốn đối phó bọn họ, chỉ dựa vào ba của Thôi Tuyết Cảnh, đại khái sẽ phải cố hết sức đi.''
''Chỉ cần em nguyện ý, em cũng không ngại lãng phí một chút nhân lực vật lực, gây thêm cho Thôi gia một chút phiền phức.'' Phương Kỳ nói tiếp, trong lời nói đều là sự uy hiếp mạnh mẽ và lãnh khốc.
Trầm Nhiễm nắm chặt góc áo của mình, giống như đang ẩn nhẫn cái gì. Phương Kỳ hứa với cô, sẽ không gây phiền toái cho Thôi gia, đồng thời, nếu Thôi gia có chuyện gì, nàng đều sẽ xuất thủ tương trợ. Không có Thôi Tuyết Cảnh, Trầm Nhiễm rất rõ ràng, thực lực của Thôi gia sẽ giảm xuống rất nhiều. Mà giới xã hội đen vẫn luôn trọng mạnh được yếu thua, chỉ cần một số bang phái không biết an phận, rất có thể sẽ thừa dịp Thôi gia đại loạn gây trở ngại cho bọn họ. Trên tay Phương Kỳ không chỉ nắm giữ Phương gia, mà còn có thế lực tự tay nàng khuyếch trương. Trầm Nhiễm không còn cách nào, hiện tại chỉ có thể dựa vào nàng. Đương nhiên, cô đã hứa với Phương Kỳ, phải tiếp tục sống tốt, theo nàng suốt ngày đêm, không có sự cho phép của nàng, cô không thể đi đâu.
Có lẽ Phương Kỳ làm như vậy trong mắt người khác có vẻ rất quá đáng, nhưng Trầm Nhiễm không quan tâm, dù sao Thôi Tuyết Cảnh cũng không còn ở cạnh cô, cô có sống cũng chỉ là cái xác không hồn. Chỉ là bây giờ còn có thể vì Thôi gia làm một số việc, nên cô liền đồng ý với điều kiện của Phương Kỳ, mặc dù cô cũng không rõ mục đích Phương Kỳ làm như vậy là vì cái gì, cô sống tiếp thì có lợi gì cho nàng.
Trầm Nhiễm để Phương Kỳ giúp cô mặc áo choàng, đứng lên: ''Đi thôi.'' Cô nói xong thì quay người đi vào phòng trước.
Thân thể cao lớn của Phương Kỳ dựa vào lan can ban công, gió biển thổi vào, khiến tóc nàng tung bay trong gió. Nàng nheo mắt lại, đôi mắt mãi dõi theo bóng lưng tĩnh mịch của Trầm Nhiễm, trong lòng hạ quyết tâm.
Trước kia, đều là em chạy theo bóng lưng của chị, lần này, em muốn cùng chị sóng vai đồng hành.
Nàng nhanh chân, đuổi kịp Trầm Nhiễm, từ phía sau lưng ôm lấy cô. Vòng tay siết chặt eo Trầm Nhiễm, tự như muốn cất cô vào lòng nàng, giọng nói trầm thấp mà lại chân thành tha thiết, ''Trầm Nhiễm, em yêu chị...''
Editor: Vậy là chính thức hoàn, fanfic Esley vẫn sẽ chờ bạn tác giả Tiểu Thụ rồi mới up tiếp, còn truyện của tác giả chính thì đã hết rồi. Edit xong đoạn này, Esley cảm thấy tình yêu của Phương Kỳ rất thuần khiết, rất đáng trân trọng, tuy cảm thấy Trầm Nhiễm hại Nghiêm Đồng như vậy không đáng có được hạnh phúc, nhưng Phương Kỳ thì lại là một nhân vật đáng được nhận hạnh phúc...