“Sao nó có thể là của cô được, từ trước tới nay tôi cũng đâu có thấy cô mang theo.”
Ngôn Trăn nói: “Nhưng nó là của tôi!” Cô sợ Triệu Bảo Thương không tin, nhanh chóng nói, “Tuy miếng ngọc bội này nhìn vào rất bình thường, nhưng trước kia tôi đã cải tiến nó, tôi có làm dấu.”
“Đó là cái gì?” Triệu Bảo Thương hỏi.
“Là một con rồng nhỏ màu lam. Cô chờ một chút, tôi làm cho cô xem.” Ngôn Trăn nói, lấy từ bên cạnh ra một cái bật lửa, sau đó bật lửa lên đưa xuống bên dưới miếng ngọc bội.
Vẻ mặt Triệu Bảo Thương bất biến.
Một lát sau, ngọc bội từ màu trắng chuyển sang màu đỏ nhạt, giữa miếng ngọc bội giống như có nước chảy ríu rít.
Một làn khói bay ra từ đỉnh ngọc bội, làn khói kia lơ lửng trên không trung, lắc lư chuyển động lại ngưng tụ thành một con rồng nhỏ.
Khói trắng bắt đầu chuyển màu, xa xa nhìn lại, con rồng đã thay đổi hình dạng, đầu hơi vàng, vùng bụng màu lam, cái đuôi trong suốt.
Ngôn Trăn xuất thần nhìn con rồng này
Đây đã từng là thần rồng mà người dân nước Đại Phong tôn thờ, được treo trên cửa thành, chỉ cần ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy bộ dáng giương nanh múa vuốt uy phong lẫm liệt của con rồng.
Nhưng bây giờ, nếu muốn nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào miếng ngọc bội này.
Nội tâm Ngôn Trăn hơi xúc động, sau khi cô nghe Triệu Bảo Thương hỏi, mới đóng bật lửa lại, nói với Triệu Bảo Thương: “Thấy chưa, tôi đâu có nói dối.”
Sắc mặt Triệu Bảo Thương trầm xuống.
Ngọc bội có thể chiếu ra thần rồng, chuyện này nàng hoàn toàn không biết, mà Từ Phượng Mai chắc chắn cũng không biết, bằng không người nọ sẽ không giấu diếm mà nói ra.
Người duy nhất biết chuyện này, lại là Ngôn Trăn.
Là tiểu fan của nàng.
Có lẽ tiểu fan mới là chủ nhân của miếng ngọc bội này!
Triệu Bảo Thương nghĩ đến điều này, nội tâm kích động không thôi.
Nếu nói chủ nhân chân chính của ngọc bội là Ngôn Trăn, vậy thì miếng ngọc bội này vì sao lại ở trên cổ của Từ Phượng Mai?
—— vẫn phải nói, người cứu nàng vào năm đó, căn bản không phải Từ Phượng Mai.
Triệu Bảo Thương càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu, nội tâm có dự cảm không tốt.
Mình đã từng đối tốt với Từ Phượng Mai như vậy, mà đối xử với tiểu fan, còn không bằng một phần mười năm đó đối với Từ Phượng Mai.
Triệu Bảo Thương không dám tin, nàng hít sâu một hơi để giảm bớt tâm tình, lại không thể khắc chế được nội tâm càng ngày càng suy đoán, nàng không muốn tiếp tục đoán.
Nhưng chuyện này, nhất định phải làm cho rõ ràng.
Triệu Bảo Thương rất khẩn trương, run rẩy hỏi: “Cô…… cô nói đi, ngọc bội này được khắc chữ "Mai", là có ý gì?”
Nàng gắt gao nhìn Ngôn Trăn, giống như chỉ cần Ngôn Trăn nói thêm một chữ nữa, nàng sẽ nhào lên làm một chuyện gì đó.
Ngôn Trăn không phát hiện sự khác thường Triệu Bảo Thương.
Vẻ mặt cô hoài niệm, giọng điệu như thường: “Đó là tên cửa hiệu của cố nhân tôi. Cửa hiệu của cô ấy tên Tầm Mai, mọi người ——”
Mọi người đều gọi nàng một tiếng, Tầm Mai công chúa.
Tầm Mai công chúa chính là trưởng công chúa, vốn nên được tôn sủng vô biên, nhưng bởi vì kháng chỉ tứ hôn, cuối cùng bị lão hoàng đế ban cho cái danh hiệu như vậy.
Ngôn Trăn nói được một nửa, lắc đầu, cảm thấy thương cảm: “Đều đã là quá khứ. Ngọc bội này vốn được treo trên cây quạt, bên dưới còn có sợi tua, vì tôi muốn đeo lên cổ cho tiện hơn, nên mới lấy tua xuống.”
“Vậy cô…… Vào một năm trước, có từng cứu người nào không?”
“Cứu người sao?” Ngôn Trăn cười nói, “Khi đó tôi ở trong núi, đâu có rảnh mà cứu người nào, nếu nói cứu người, hình như ——”
Khi Ngôn Trăn nói, nụ cười dần mất, trong đầu cô hiện ra ký ức mơ hồ.
Cô nhớ khi mình tỉnh lại là 3 tháng trước, lúc ấy mở mắt thấy vẻ mặt ưu sầu của Ngôn mẹ.
Ngôn mẹ lo lắng cho thân thể của cô, nên hầm canh gà cho cô uống, kể lại những chuyện xảy ra trước đó có bao nhiêu nguy hiểm cho cô nghe.
Vì Ngôn Trăn mới xuyên qua, hồn phách bị hao tổn, đầu óc không được rõ ràng, tiếp đó uống vào chén canh gà lớn, về sau cũng không biết cái gì.
Tóm lại là đã trải qua một đoạn thời gian dài mơ mơ màng màng.
Sau đó, cô dần dần nhớ lại những chuyện trước kia, nhưng những chuyện đó quá mức xa xôi, phảng phất như một giấc mộng, làm cô không phân biệt được thật giả.
Nên cô vẫn chưa truy cứu, chỉ muốn nỗ lực sống tốt những tháng ngày còn lại của mình.
Cho đến bây giờ, nhìn thấy miếng ngọc bội này.
Ngôn Trăn mới ý thức được, hóa ra những chuyện mình gặp phải lúc ấy, đều không phải nằm mơ.
Mà đó là chân thật.
Hóa ra, vào một năm trước, mình đã gặp được Triệu Bảo Thương.
Ở trong rừng mưa kia, cô xem Triệu Bảo Thương là trưởng công chúa, nên mang vào trong núi để chăm sóc, muốn làm Triệu Bảo Thương bớt nhàm chán, nên kể chuyện cho Triệu Bảo Thương nghe, kể với nàng về tình trạng hiện tại của các bá tánh.
Cô nhớ lúc ấy mình còn cảm thấy kỳ quái, vì sao trưởng công chúa lại không muốn nghe những lời này, mình nhiều lời hai câu, trưởng công chúa đã hầm hừ véo mình, lấy chân đạp mình.
Bây giờ nhớ lại được, thì ra đó không phải là trưởng công chúa, mà là Triệu Bảo Thương!
Ngôn Trăn lập tức hiểu ra rất nhiều chuyện.
Rất nhiều ký ức mãnh liệt xông vào đầu.
Lúc mình chết, cảnh sắc từ trắng đen chuyển sang màu sắc rực rỡ.
Ký ức bị tách ra liên kết thành một đường hoàn chỉnh.
Sau khi chết, nó dần dần hiện ra ở trước mắt cô.
Lúc bị người ném xuống tường thành, cô không biết đã bị thị nữ nào đưa đi, ném vào trong Thiên Cơ Các. Thiên Cơ Các ở núi sâu, bị phong bế đã lâu nhưng trong đó có một bảo vật, nghe đồn là có thể hồi sinh người chết.
Đệ tử trong Các cung kính mang cô lên đài cao, dùng bảo vật để nối kết thân hình.
Sau đó, hồn phách của cô và cơ thể đều xuyên không.
Nhưng vì thân thể bị tàn phá quá mức, rơi xuống nơi nguy hiểm, tiếp đó cô bảo hộ Triệu Bảo Thương 10 ngày, cơ thể chống đỡ không nổi, hồn phách vì tự bảo vệ mình mới rời khỏi thân thể rồi bám vào người của một cô gái mới chết không lâu.
Cô gái kia chính là thân xác hiện tại của Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn suy nghĩ cẩn thận, muốn nói chuyện này cho Triệu Bảo Thương.
Không nghĩ tới sắc mặt của Triệu Bảo Thương đã sớm căng chặt, nét mặt vặn vẹo, nàng bá đạo đưa tay bắt lấy Ngôn Trăn, hai mắt đỏ đậm.
Ngôn Trăn theo bản năng muốn tránh thoát tay của Triệu Bảo Thương.
Động tác này không biết tại sao lại kích thích tới Triệu Bảo Thương, Triệu Bảo Thương dùng sức ôm Ngôn Trăn vào trong ngực, tựa như muốn đem người này dung nhập vào xương cốt.
“Không được trốn.” Giọng nàng ngẹn ngào, giống như đã dùng hết sức lực của toàn thân.
Ngôn Trăn được Triệu Bảo Thương ôm như vậy có hơi sợ hãi, đành phải đưa tay ra sau, mềm nhẹ vỗ lưng Triệu Bảo Thương: “Tôi không có trốn, cô buông tôi ra đi.”
“Đồ lừa đảo!” Triệu Bảo Thương nói, hai hàng nước mắt chảy dài, “Lúc ấy cô cũng nói như thế, nhưng rốt cục cô cũng chạy mất.”
“Tôi ——” Ngôn Trăn không nhớ nổi mình khi nào đã nói ra những lời này.
“Cô rõ ràng đã từng nói sẽ ở bên tôi cả đời, nhưng cô căn bản không làm được!” Triệu Bảo Thương cắn bả vai Ngôn Trăn.
Nàng không dám buông ra, cảm xúc của một năm trước lại vỡ òa tại khoảnh khắc này. Nàng gắt gao cắn Ngôn Trăn, tựa như chỉ cần người này còn ở cạnh mình, thì vẫn mãi là của mình.
Đây là miếng thịt bên miệng mình, ai cũng đừng mong cướp đi.
Nàng có rất nhiều câu muốn hỏi.
Nàng muốn hỏi Ngôn Trăn, tại sao không nói sớm cho mình biết, sao lại không tới tìm mình, sao lại làm mình nhận sai người, hại mình ở chung với Từ Phượng Mai kia lâu như vậy.
Nàng hận chết tiểu fan, người này từng bước xâm nhập vào tâm trí nàng, câu dẫn nàng rồi lại bỏ đi mất, hiện tại trở về, xáo trộn tâm trí của mình một lần nữa, bây giờ trong đầu nói không chừng còn đang nghĩ cách để chạy trốn.
Không được, tuyệt đối không thể được!
Nàng không chịu nổi lúc biết Ngôn Trăn đau đớn mà không thể ở bên, cũng không chịu nổi mình ngu ngốc nhận sai người. Rất nhiều người chỉ vào Từ Phượng Mai rồi nói với nàng, chính là người này đã cứu nàng, nhưng thật ra Triệu Bảo Thương biết, nàng biết người cứu mình không phải Từ Phượng Mai.
Người chân chính cứu mình tâm tư thuần khiết, giọng nói ôn nhu, nếu Từ Phượng Mai không có giọng nói tương tự, thì dù có chết mình cũng không thừa nhận người này.
Nhưng nàng không thể không thừa nhận.
Nếu không phải Từ Phượng Mai, vậy thì người chân chính cứu mình đang ở đâu?
Triệu Bảo Thương chỉ có thể ôm tâm tư hèn mọn của mình, cầu mong người cùng mình vượt qua nhiều ngày ở hang động như vậy, là một Từ Phượng Mai vẫn sống khỏe mạnh, Từ Phượng Mai được mình sủng vô pháp vô thiên. Mà không phải một người bị mất tích, không biết đã chịu khổ ở nơi đâu.
Nhưng hết thảy từ trước cho tới nay đều là nàng tự lừa dối bản thân.
Hiện tại nàng mới biết được, thì ra người kia thật sự chịu khổ ở nơi cách mình rất xa.
Triệu Bảo Thương nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngôn Trăn, mặt mày Ngôn Trăn xám như tro tàn, cùng với chiếc giường và sàn nhà dơ bẩn bên khe suối.
Nàng vừa thương tâm vừa bi thống, khóc thút thít, sau một lát khóc thì bắt đầu nấc ngẹn, miệng buông lỏng bả vai Ngôn Trăn ra.
Giọng nói ôn nhu của Ngôn Trăn lại vang lên bên tai của nàng: “Đừng khóc mà, uống miếng nước ấm đi.”
Triệu Bảo Thương sắp hỏng mất: “Sao cô không nói chuyện này sớm cho tôi biết!”
“Tôi mới nhớ lại được.” Ngôn Trăn sờ sau cổ Triệu Bảo Thương, “Nếu tôi nhớ lại sớm hơn, chắc chắn sẽ nói cho cô biết, làm sao có thể kéo dài cho tới tận bây giờ.”
“Cô, hic, cô chắc chắn đang gạt tôi.”
“Không có, hơn nữa tôi nói rồi, tôi sẽ không bao giờ lừa cô.”
Triệu Bảo Thương vẫn không tin.
Mình lúc trước tin người này, mới có thể khiến cho người này bỏ đi ngay trước mắt mình tận một năm trời.
Lúc này đây, mình tuyệt đối sẽ không buông tay.
Ngôn Trăn lại đẩy một cái.
Cuối cùng Triệu Bảo Thương mới buông lỏng tay ra, nàng gắt gao nhắm chặt miệng, đôi mắt nỗ lực bày ra bộ dáng hung ác trừng Ngôn Trăn, trên mặt đều là nước mắt, lông mi ướt nhẹp, nhìn vào rất buồn cười.
Ngôn Trăn giúp nàng lau nước mắt.
Đồng thời cũng hoàn toàn không hiểu, sao Triệu Bảo Thương lại chấp nhất chuyện của một năm trước như thế.
Ở trong suy nghĩ của cô, mình chỉ chiếu cố Triệu Bảo Thương một đoạn thời gian mà thôi, làm sao xứng đáng được nhớ thương lâu như vậy.
Lúc ấy mình cũng không nhận ra Triệu Bảo Thương, chỉ xem Triệu Bảo Thương như trưởng công chúa mà đối đãi, cũng không có gì đáng giá để cảm động.
Nhưng chuyện này ở trong lòng Triệu Bảo Thương vô cùng có phân lượng.
Triệu Bảo Thương còn nhớ lúc ấy mình ở biên cảnh, bị người ta đuổi giết đến cùng.
Nàng mang một thân thương tích đầy mình mà chạy vào một khu rừng nhiệt đới, bởi vì miệng vết thương bị thối rữa nên lộ ra thịt nát, thân thể bị muỗi đốt không thể nhúc nhích, nàng ngã xuống mặt đất, tuy rằng trước mắt là một mảnh tối tăm, lại có thể cảm nhận được trước mắt mình có một phiến lá cây, phía trên phiến lá có một giọt sương, nhưng nàng lại uống không được, nàng cảm thấy chưa bao giờ tuyệt vọng đến như thế.
Thời điểm nàng tuyệt vọng sắp từ bỏ, thì có người nhặt phiến lá cây kia lên, đưa tới bên miệng của nàng, sau đó đỡ nàng vào một hang động, rồi tìm cho nàng một ít quả dại và nước uống.
Triệu Bảo Thương rốt cuộc cũng an tâm.
Thân thể dần phục hồi, tuy trước mắt vẫn mơ màng như cũ, nhưng tốt xấu cũng có thể nghe rõ, tay chân vẫn hoạt động được.
Trong tiếng lá cây cọ sát, nàng nghe được người cứu mình nói.
“Tầm Mai công chúa, không nghĩ tới sau khi chết chúng ta còn có thể gặp lại nhau, đây rốt cuộc là nơi nào, sao quần áo của người lại không chỉnh tề như vậy? Thần cảm thấy đây thật sự không phong nhã.”
Triệu Bảo Thương nghe xong suýt nữa hộc máu.
Cái gì mà quần áo không chỉnh tề, nàng chỉ mặc một chiếc váy đen bình thường thôi, thậm chí bên ngoài còn khoác áo choàng, tuy có hơi rách, nhưng chỉ là một phần nhỏ mà thôi.
Người nọ lại nói: “Chất liệu của bộ quần áo này thật là kỳ quái, vải như da heo, còn rất rắn chắc, nhưng tại sao lại bị cắt ngắn như thế, thật sự rất kỳ quái.”
Triệu Bảo Thương không hiểu người nọ đang nói cái gì, chỉ cảm thấy thật đau đầu.
Người nọ tiếp tục: “Nói đến cũng thật trùng hợp, ai cũng nói địa ngục có mười tám tầng, mỗi tầng có 72 phòng, chúng ta có thể ở chung một chỗ, thật sự là duyên trời sắp đặt.”
Sắc mặt Triệu Bảo Thương âm trầm, hiện giờ nàng mở miệng không được, cũng không có cách nào phản bác, nhưng chờ sau khi mình khôi phục, nhất định sẽ lấy kim may miệng người này lại, cho người này không nói được lời nào.
Địa ngục cái quỷ gì!
Đây là đang trù ẻo mình chết sao?
Người nọ nhìn thấy biểu tình của Triệu Bảo Thương: “Công chúa, người đừng nóng giận, tuy đây là địa ngục, nhưng có thể gặp được người quen cũng là chuyện tốt.”
Triệu Bảo Thương tức giận đến trước mắt càng tối đen.
Người nọ tiếp tục nói: “Bất quá công chúa, thân thể của người sao lại bị thương nặng vậy? Xem ra khoảng thời gian ở địa ngục cũng không được tốt, chi bằng trở lại nơi Phong Thành binh hoang mã loạn kia, dù thế nào cũng còn có ta che chở cho người.”
Cô vừa nói vừa đút nước cho Triệu Bảo Thương.
Từng giọt nước nương theo góc nghiêng mà chảy vào miệng của Triệu Bảo Thương, làm Triệu Bảo Thương thoáng tỉnh táo.
Nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy một thứ trắng trắng, đang đong đưa ở trước mắt nàng.
“Tường thành Đại phong sắp bị đánh chiếm, ta ngồi phía trên quan sát nửa tháng, những quan binh đó đã bỏ thành để thoát chết, nói là bảo vệ không được.”
Người nọ lải nhải.
“Nhưng các bá tánh vẫn còn ở đó, ngươi có biết không? Bọn họ đều đang gọi tên ngươi, nói ngươi chết rất oan ức.”
Một giọt nước mắt đọng lại trên mắt Triệu Bảo Thương, nàng đau lòng.
Triệu Bảo Thương nhắm mắt lại.
Nàng không biết người này đã nhận lầm mình thành ai.
Nhưng nàng khá hâm mộ người bị nhận sai kia, người đó thật hạnh phúc, có thể luôn được người khác nhớ thương, mến mộ.
Người nọ nói thêm mấy câu rồi đứng lên.
Triệu Bảo Thương nghe thấy động tĩnh thì nhíu mày, cho rằng người này muốn bỏ mình mà đi.
Nàng có thể dùng một khoản tiền lớn để khuyên bảo người này chăm sóc mình.
Nhưng hiện tại mình không nói được.
Nàng chỉ có thể cố gắng làm ra một ít động tĩnh.
Người nọ nghe thấy, xoay người lại, bước nhanh đến: “Công chúa, miệng vết thương của người bị thối rữa, nếu không đi tìm thảo dược chỉ sợ sẽ lưu lại vết sẹo, người đừng nóng vội, ta đi ra ngoài tìm thảo dược.”
Thì ra là đi tìm thảo dược.
Triệu Bảo Thương thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống để tiết kiệm sức lực, không lăn lộn nữa.
Tới chạng vạng, Triệu Bảo Thương nghe thấy tiếng bước chân của người nọ, nàng được đút thảo dược, cũng đắp lên đùi không ít thuốc.
Cảm giác mát lạnh từ chân đến toàn thân, Triệu Bảo Thương dễ chịu lên rất nhiều, ít nhất cơ thể của nàng không nóng lên hừng hực nữa, môi cũng không bị nứt ra.
Tuy rằng không biết người nọ là ai, nhưng Triệu Bảo Thương biết đây là ân nhân cứu mạng của mình.
Chỉ cần chờ sau khi mình khôi phục, trở lại Triệu gia mình sẽ báo đáp thật tốt, —— chỉ cần người này đừng làm ầm ĩ như vậy.
Bên ngoài đoán chừng là trời đã tối.
Muỗi xuất hiện càng nhiều, không khí nặng nề hơn.
Đùi cùng miệng vết thương sau lưng phát ngứa, nàng muốn hoạt động một chút, không cẩn thận phát ra tiếng.
Tiếp đó, nàng nghe được tiếng người nọ bước tới, cùng với lời thề son sắt: “Công chúa chắc là muốn đi ngoài(đi WC), thần vừa mới đi thăm dò xung quanh, tìm được một nơi rất tốt, bây giờ sẽ đưa công chúa đến đó.”
Triệu Bảo Thương trực tiếp lấy chân đạp người nọ một đạp.
Đùng một tiếng.
Bên tai yên tĩnh.
Cuối cùng màng nhĩ cũng được buông tha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT