Ngôn Trăn đứng từ xa nhìn lại, phát hiện người mà Khuông Oánh vừa chỉ vào có hơi quen thuộc.
Hình như cô đã thấy qua ở đâu rồi thì phải.
Chưa kịp cẩn thận nhớ lại thì cô gái kia đã đi tới, đứng trước mặt Ngôn Trăn ngạo mạn nói: “Cô vậy mà cũng vào được đại học ở đế đô sao? đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong nha.”
Ngôn Trăn càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, cô trầm ngâm một lúc lâu, nhớ không ra, đành phải dò hỏi: “Cô là……?”
Cô gái sửng sốt, đột nhiên mặt đỏ tai hồng: “Cái đứa nấm lùn này, thế nhưng lại không nhớ rõ tôi?!”
Ngôn Trăn ngẩng đầu nhìn kỹ người nọ.
Có lẽ là ánh mắt của cô quá mức ngơ ngác, làm cô gái tức giận đến vặn vẹo khuôn mặt.
“Tôi là bạn học cao trung của cô!” Cô gái nhắc nhở.
Lời này vừa dứt, Ngôn Trăn bừng tỉnh nhớ lại, lúc đi thi đại học người này đã cùng Phương Hòa Húc cười nhạo mình, cô ta và Phương Hòa Húc cùng nhau tham gia toàn cầu siêu tân tinh, chỉ là không thể đi xa, còn chưa được mười ngày đã bị loại, không biết vì sao lại trở thành một minh tinh, còn vào được đại học đế đô.
Hình như Phương Hòa Húc không vào trường này. Trong núi Thanh Long, ngoại trừ mình ra thì cũng chỉ có mấy cô gái này mà thôi.
“Cô đây là cố ý có phải không?” Cô gái nâng cằm lên, “Bất quá không có việc gì, mặc kệ cô có cố ý hay không, cũng không sao, dù gì ấn tượng hiện tại của tôi đối với cô tốt lên không ít, sẽ không so đo nhiều vậy đâu.”
Tiểu minh tinh khó chịu nhìn Ngôn Trăn, sau khi Ngôn Trăn giành được quán quân, bộ phim mà Ngôn Trăn đóng vai phụ được nổi tiếng, càng làm cho cô ta hận đến nghiến răng.
Chỉ là không biết vì sao, Ngôn Trăn không tích cực tuyên truyền, mà chỉ lên hot serch được vài lần rồi lặng xuống.
Đây rất hợp ý cô ta.
“Cô có thể để cho Lâm Tiếu Mỹ nhất thời làm chủ giúp cô, cũng không thể làm chủ cho cô hoài được.” Thấy Ngôn Trăn không nói, cô gái một mình nói hăng say, “Triệu Bảo Thương cũng vậy thôi, cô vẫn luôn trói buộc cô ấy, cho rằng cô ấy sẽ không tức giận sao? dù cho cô ấy không thu thập cô, thì một ngụm nước bọt của fan cô ấy vẫn có thể đuối chết cô.”
“Nhưng ——” Ngôn Trăn chưa kịp giải thích.
Bạn trai của cô gái đã đi tới, hắn nhìn Ngôn Trăn, lại nhìn qua cô ta: “Đây là bạn học của em sao?”
“Đúng vậy, người ta chính là quán quân của siêu tân tinh, đâu giống với cái loại nửa đường đã bị loại trừ như em.”
Bạn trai xỉ cái mũi của cô gái: “Còn không vui sao, chỉ là một quán quân thôi, em muốn bao nhiêu anh mua cho em bấy nhiêu.”
Cô gái thẹn thùng: “Mua quán quân gì chứ, nào có lãng phí tiền bạc như vậy.”
“Nếu em muốn thứ gì thì phải trực tiếp nói cho anh, vừa lúc sắp đến kỷ niệm một tháng chúng ta quen nhau.” Bạn trai nói, “Anh nhớ lần trước em có nhìn trúng một cái kế hoạch Chân Nhân Tú phải không? Rồi minh tinh và fans gì gì đó.”
Cô gái trợn to mắt: “Vâng, là 《 đại minh tinh và các fan 》!”
“A! Là cái này sao.” Bạn trai nói, “Vậy hôm nào anh nói với đại ca một tiếng, để cho em tham gia.”
Cô gái kích động nhào lên hôn má bạn trai: “Anh yêu! anh thật tốt!”
Hai người khoác tay nhau rời đi, đi được vài bước, cô gái quay đầu liếc Ngôn Trăn một cái, vừa khiêu khích vừa ngạo mạn, nhìn qua tựa như một vai nữ phản diện nào đó.
“Cô ta thật đáng ghét.” Khuông Oánh nói, “Nhưng mà không thể trêu vào, bạn trai của cô ta có gia thế rất lớn.”
Ngôn Trăn hỏi: “Có bao nhiêu lợi hại?”
“Cô có biết tứ đại gia tộc của đế đô không? Gia tộc của anh ta chính là một trong số đó.”
“Còn gia thế của Triệu Bảo Thương thì sao?”
“Triệu gia hả?” Khuông Oánh nói, “Triệu gia đẳng cấp hơn, là đại gia tộc đứng đầu trong cả nước, tôi cũng không biết là ai xếp, nhưng Triệu gia xác thực rất lợi hại.”
Ngôn Trăn gật đầu, yên tâm.
Nói tóm lại, trước mắt sẽ không ai có thể mạnh hơn gia tộc của công chúa.
Hai người trở lại ký túc xá, phát hiện hai người bạn cùng phòng khác đã tới.
Một người trong đó đang ngồi ở trên sô pha, chỉ huy người làm khiêng vào mấy rương đồ.
Cô gái này mặc một chiếc váy màu hồng phấn cùng giày cao gót, làm một bộ nail cũng rất phô trương, đem chỗ ở của mình cải tạo thành phòng của công chúa.
Còn có một người ở cạnh giường của Ngôn Trăn, để đồ đạc trên mặt đất, có bốn năm bao lớn, mà bóng dáng cũng không thấy đâu.
Khuông Oánh đi qua chào hỏi với cô gái.
Cô gái ngẩng đầu liếc Khuông Oánh một cái, cũng không phản ứng Khuông Oánh.
Khuông Oánh thấy không thú vị, trở lại chỗ ngồi gửi Wechat cho Ngôn Trăn: 【 những người gặp được trong hôm nay đều rất đáng ghét. 】
Ngôn Trăn: 【 Vận đen trên đỉnh đầu của cô chưa tan, gặp được loại người này cũng rất bình thường, cho dù là chơi đánh bài, cũng rất có khả năng sẽ quỳ đến gãy chân, nên tôi khuyên cô ngủ sớm một chút đi, đừng có thức đêm. 】
Khuông Oánh: 【 Tôi cảm ơn cô. Cô có nhận ra người mới tới này không? 】
Ngôn Trăn: 【 không biết. 】
Khuông Oánh gửi tới một cái biểu cảm xấu hổ: 【 Sao cái gì cô cũng không biết hết vậy, lúc trước cô ta là ngôi sao nhí tên Từ Hiểu Nhã, hơn nửa năm trước có đóng một bộ phim truyền hình đầy cảm động, hiện giờ rất nổi tiếng. 】
Ngôn Trăn cảm thán: 【 Thật lợi hại! 】
Cô ngẩng đầu nhìn Từ Tiểu Nhã cách đó không xa, lại phát hiện dáng dấp của Từ Tiểu Nhã cực kỳ quen thuộc, hình như mình đã nhìn thấy ở đâu đó.
Từ Tiểu Nhã cảm nhận được ánh nhìn của Ngôn Trăn, ngẩng đầu trừng lại một cái.
Ngôn Trăn đành phải cúi đầu tiếp tục trò chuyện với Khuông Oánh.
Khuông Oánh cũng cảm thán: 【…… Cô giành được quán quân còn không có tư cách để nói chuyện với người ta. Lại nói, ký túc xá của chúng ta cũng thật đáng sợ, một vị quán quân, một tiểu hoa đán nổi tiếng, thật không biết người cuối cùng sẽ là ai. 】
Ngôn Trăn bấm tay tính thử, lại không tính ra được.
Đây có chút ngoài dự đoán của cô, người cô tính không ra thật sự không nhiều, cũng chỉ có mấy người như vậy thôi, người cuối cùng chẳng lẽ là một nhân vật khó lường nào đó sao?
Từ Hiểu Nhã quơ quơ móng tay, ngẩng đầu nhìn đèn sáng đến chói mắt kia, dùng tay che mắt lại, tiếp đó mắng một câu: “Cái nơi quái quỷ gì thế này, còn không có nổi một cái chụp* đèn.”
(*)
Chụp đèn: là bộ phận được úp trên bóng đèn, giúp bảo vệ bóng đèn và tăng lượng sáng cho bóng đèn. Đây là bộ phận rất quan trọng của đèn chiếu sáng.
Dứt lời liền cầm túi xách của mình đi ra cửa.
Khuông Oánh nghe thấy Từ Tiểu Nhã ở bên ngoài oán giận với quản lý của ký túc xá, nói tối nay sẽ không ở lại chỗ này, phải đổi một chỗ tốt hơn, quản lý đáp ứng rồi dặn dò vài câu.
“Có tiền thật tốt.” Khuông Oánh đi qua cạnh Ngôn Trăn hỏi: “Chơi game tiếp không?”
“Được.”
Hai người mở game lên.
Ngôn Trăn càng ngày càng chuyên nghiệp, chơi đến khuya thì có người mở cửa ký túc xá.
Cạch một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Khuông Oánh ấn di động nói: “Fuck, Lưu Bị bên địch giống như muốn bắt cô!”
Ngôn Trăn bình tĩnh nói: “Đừng sợ, hắn chỉ trở về thành.”
“Sát, sao cô biết được, —— Mã Đức, tôi bị tên này tập kích, a a a mau tới cứu tôi!”
“Tới ——”
Ngôn Trăn vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô chà xát bả vai, chỉ huy nói: “Đi, chúng ta đi đánh rồng.”
“Cô đang chơi cái gì?” Giọng nói lạnh lùng ở sau lưng vang lên.
Ngôn Trăn sửng sốt, cảm thấy giọng nói này rất quen tai, không biết vì sao lại cảm nhận được một luồng sát khí từ trong câu nói kia.
“Tất nhiên là Nông Dược nha, làm sao vậy?” Khuông Oánh ngẩng đầu, nhìn ra sau lưng Ngôn Trăn, kinh ngạc trợn to mắt, ấp úng nửa ngày sau mới kinh ngạc thét chói tai: “Triệu, Triệu Bảo Thương!?”
Cái gì? Trưởng công chúa?!
Ngôn Trăn chợt quay đầu lại.
Sau lưng là vẻ mặt đen kịt của Triệu Bảo Thương đang nhìn cô, cùng với điện thoại trong tay của cô.
Thật đúng là Triệu Bảo Thương.
“Sao cô lại tới đây?” Ngôn Trăn vội đứng lên phủi ghế, rồi mời Triệu Bảo Thương ngồi xuống.
Triệu Bảo Thương đứng nhìn điện thoại của Ngôn Trăn.
Cô rất không vui.
Sợ tiểu fan đi học một mình cô đơn nên mới đến đây học cùng với Ngôn Trăn.
Kết quả thì sao?
Người này có bạn mới, hai người còn chơi game rất vui vẻ.
Sao tiểu fan lại dám có bạn khác? Mình chỉ có một người bạn là tiểu fan, tiểu fan hẳn là hoàn toàn thuộc về mình mới đúng chứ.
Triệu Bảo Thương cảm thấy mình bị phản bội sâu sắc.
Nàng rất tức giận, lại ủy khuất không nói nên lời.
Nhìn chằm chằm Ngôn Trăn một lát, Triệu Bảo Thương không nói lời nào đã đi ra ngoài.
Khuông Oánh: “Woa, sao Triệu ảnh hậu lại tới đây? Có đi nhầm ký túc xá không? —— từ từ, tại sao Triệu Bảo Thương lại đến ký túc xá của chúng ta?”
Ngôn Trăn ý thức được mọi chuyện không ổn, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.
Khuông Oánh ở phía sau kêu lên: “Cô đi đâu vậy?”
Ngôn Trăn không kịp trả lời, chạy ra bên ngoài, thấy Triệu Bảo Thương đã đi xuống cầu thang, cô nhanh chóng đến chỗ cầu thang kéo Triệu Bảo Thương lại.
Triệu Bảo Thương lạnh mặt: “Buông tay.”
“Tôi……” Ngôn Trăn buông lỏng tay.
Triệu Bảo Thương đi ở phía trước, Ngôn Trăn đi theo phía sau.
Cách đó không xa có người nhìn thấy, nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp, sau đó đăng lên Weibo: 【 Có người nào đó lấy lòng không thành còn bị mất hết mặt mũi, thật bỉ ổi! 】
“Cô đi theo tôi làm gì?” Triệu Bảo Thương dừng lại bước chân.
Trực giác của Ngôn Trăn cho thấy mình nhất định phải đi theo Triệu Bảo Thương, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cô cân nhắc một chút lại hỏi: “Bằng không tôi nên đi chỗ nào?”
“Cô đi tìm bạn mới của cô mà chơi đi.”
“Tôi…… tôi càng muốn ở cùng một chỗ với cô hơn.”
Triệu Bảo Thương hừ lạnh, trên mặt đỏ ửng, tức giận cũng giảm bớt.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tiểu fan, cho dù có bao nhiêu hoa ngôn xảo ngữ* cũng không thể nói ra được.
(*)
Hoa ngôn xảo ngữ: lời nói bịp bợm người khác.
Ngôn Trăn thuận miệng hỏi: “Sao cô lại đến ký túc xá của chúng tôi?”
“Tôi tới để học tập.”
“A?” Ngôn Trăn kinh ngạc, “Không phải cô đã sớm tốt nghiệp rồi sao?”
“Tốt nghiệp rồi thì không thể đi học lại sao?” Triệu Bảo Thương rất muốn biết tiểu fan đang suy nghĩ cái gì, sao lại có thể hỏi ra mấy vấn đề ấu trĩ như vậy, chẳng lẽ không muốn mình đến đây sao?
Nếu mình không tới, thì tiểu fan có thể sẽ chơi game chung với bạn mới.
Nghĩ cũng đừng mong nghĩ tới!
Triệu Bảo Thương quay mặt đi, tốt xấu vẫn phải giải thích một câu: “Tôi học thêm ngành khác.” Trong lòng bổ sung: Tất cả đều là vì cô.
“Học ngành gì vậy?”
“Toán học.”.
Ngôn Trăn: “…… Tôi còn tưởng rằng cô sẽ học kịch.”
“ Tôi có lão sư chuyên môn trong ngành diễn kịch, hơn nữa trình độ dạy học còn cao hơn đại học ở đế đô.”
Ngôn Trăn tỏ vẻ mình hiểu, cô gật đầu rồi hỏi: “Nhưng cô nổi tiếng như vậy, lỡ như bị người trong trường vây quanh muốn ký tên thì sao?”
“Không có đâu.” Triệu Bảo Thương nói, “Người ở chỗ này đều có quy củ, nếu làm ra chuyện quá mức, sẽ bị thôi học.”
“Bầu không khí của trường học thật là kỳ diệu.”
Hai người đi được một đoạn đường.
Ngôn Trăn thấy tâm trạng của Triệu Bảo Thương tốt lên khá nhiều, mới hỏi: “Hồi nãy sao cô tức giận vậy?”
Vừa hỏi xong, Triệu Bảo Thương lại khó chịu nhíu mày: “Liên quan gì tới cô.”
“Tôi chỉ muốn hỏi một chút.” Ngôn Trăn nói, “Cô không trả lời cũng được.”
“Hừ.” Triệu Bảo Thương đúng ra là đang giận tiểu fan.
Nàng nghĩ, mình có ý tốt mới cùng đi học với tiểu fan, nhưng tiểu fan chỉ nhắn tin, không trực tiếp nói với mình, sau khi vào đây gặp chuyện gì, cũng không kể lại cho mình nghe.
Quá kém cỏi.
Tiểu fan nói hứa hẹn thật dễ nghe, nhưng căn bản không thể tin, người này chỉ thuận miệng nói để dỗ mình mà thôi, còn khi làm thì hoàn toàn là một bộ dáng khác.
Quả nhiên mình phải nên chủ động một chút.
“Trở về ký túc xá thôi.” sau khi Triệu Bảo Thương bình tĩnh, trong đầu có suy xét, đi về phía ký túc xá.
Ngôn Trăn nhanh chóng đuổi kịp.
Trong lòng cô cũng tự hỏi một phen, chẳng qua là không giống với Triệu Bảo Thương, vì cô đang nghĩ về chuyện tử kiếp.
Mấy ngày trước cô có đến nhà Triệu Bảo Thương quan sát trận phong thuỷ, vẫn chưa tìm được con thiềm thừ màu đen.
Trong một trận pháp, nếu lấy thiềm thừ làm trung tâm, mà xung quanh lại không tìm được, vậy thì nó có thể chạy đi đâu?
Ngôn Trăn cũng không rõ.
Mắt thấy kỳ hạn của tử kiếp ngày càng gần, nhưng cô như cũ vẫn không tra được đó tột cùng là chuyện gì, còn để cho đồ vật không rõ đến gần trưởng công chúa, thật sự là...
Bây giờ cô chỉ có thể vẽ ra thật nhiều bùa hộ mệnh, còn phải rèn luyện linh khí trong cơ thể, hy vọng đến lúc đó có thể giúp trưởng công chúa vượt qua đạo tử kiếp này.
Hai người mang tâm sự trở lại ký túc xá.
Khuông Oánh chơi xong trò chơi, nghe được tiếng mở cửa, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Triệu Bảo Thương và Ngôn Trăn cùng nhau tiến vào, sợ tới mức muốn thét lên lần nữa.
Triệu Bảo Thương lạnh lùng nhìn cô ấy một cái.
Khuông Oánh lập tức câm miệng, dịch đến cạnh Ngôn Trăn hỏi: “Các cô có quan hệ gì vậy? Sao lại vào cùng nhau?”
Ngôn Trăn chưa kịp trả lời, đối thượng với ánh mắt của Triệu Bảo Thương.
Lòng cô lộp bộp, giải thích: “Không…… Trùng hợp gặp nhau thôi.”
“Có thật không?” Khuông Oánh không quá tin, “Vừa nãy các cô đi ra ngoài làm gì vậy? Tôi chơi game nên không nhìn kỹ.”
“Chúng tôi ——”
Ngôn Trăn còn chưa dứt lời, Triệu Bảo Thương hỏi: “Cô rất tò mò?”
Khuông Oánh nhanh chóng xua tay: “Không không không.”
Triệu Bảo Thương trực tiếp ra lệnh: “Vậy thì đi ngủ.”
Uy lực của nàng vô cùng mạnh mẽ, ra lệnh một tiếng, không ai dám cãi.
Khuông Oánh không dám nói lời nào, nhanh chóng bò lên giường, lấy chăn che đầu lại, không dám phát ra tiếng động.
Ngôn Trăn cũng chuẩn bị leo lên giường ngủ, bị Triệu Bảo Thương bắt lại.
Triệu Bảo Thương nhìn chằm chằm Ngôn Trăn, sau khi do dự nửa ngày, hạ giọng nói: “Tôi sẽ ngủ cùng cô.”
Ngôn Trăn kinh hoàng hỏi: “Tại sao?!”
“Chăn của tôi không được phẳng.” Triệu Bảo Thương chỉ vào tấm chăn của giường bên cạnh, đúng là rất lộn xộn, căn bản không thể ngủ được.
“Tôi giúp cô trải phẳng ra nha.” Ngôn Trăn đi qua.
Cô lục lọi trong túi, hỏi: “Chăn đơn đâu?”
Triệu Bảo Thương: “Không biết.”
“Chăn kép đâu?”
“Không biết.”
Ngôn Trăn chỉ vào rương hành lý:
“Trong này đều chứa thứ gì vậy?”
“ Là thổ sản.” Triệu Bảo Thương ghét bỏ nói, “Gia gia một hai phải kêu tôi mang đến, tặng cho cô đó.”
Ngôn Trăn cảm kích nói: “Là lão Triệu tặng sao? Ông ấy thế nhưng còn nhớ đến tôi.”
Cô mở rương hành lý ra, nhìn thấy các loại thổ sản, phần lớn đều là tăng khí huyết và dưỡng nhan, chất lượng rất tốt, có thể nhìn ra giá trị rất xa xỉ, mặc kệ là làm dược liệu hay dùng để luyện khí hoặc luyện cổ, đây tuyệt đối đều là thượng phẩm.
“Có thích không?” Triệu Bảo Thương nói.
“Thích!” Ngôn Trăn đưa tay lấy một củ nhân sâm sờ sờ, rồi bỏ lại vào túi, “Mấy thứ này rất quý giá.”
“Cho nên cô không cần sao?”
“Ừ.”
“Vậy lát nữa tôi tìm người vứt đi.”
“…… Tôi muốn mà.” Ngôn Trăn vui rạo rực sờ túi hành lý, mặt cười rất tươi.
Triệu Bảo Thương nhìn thấy, tâm trạng cũng đi lên.
Tiểu fan rốt cuộc có ma lực gì?
Rõ ràng rất ngốc, nhưng lại làm mình luôn nhớ tới.
Sau khi Ngôn Trăn cất hành lý xong, đành phải xốc chăn của mình lên để mời Triệu Bảo Thương ngủ cùng.
Nằm ở trên giường, cô thăm dò hỏi Triệu Bảo Thương:“Triệu Bảo Thương, lúc cô ngủ có ngáy không?”
Triệu Bảo Thương dừng lại bức chân: “Không có.”
Ngôn Trăn tiếp tục hỏi: “Nghiến răng thì sao?”
“Không có.”
“Có chảy nước miếng không?”
Trên trán Triệu Bảo Thương nổi gân xanh: “Cô đủ chưa.” Nàng ném cái gối lên mặt Ngôn Trăn, “Nhanh đi ngủ đi.”
Ba người ngủ ở ký túc xá, một người khác không có tới.
Khuông Oánh trộm thăm dò bên ngoài, phát hiện mọi người đã ngủ, mới dám gửi tin nhắn lên nhóm WeChat cảm thán 【 Triệu Bảo Thương thế mà lại đến trường của chúng ta học tập, cô ấy có luẩn quẩn trong lòng chuyện gì không? 】
Người trong nhóm tỏ vẻ hoài nghi: 【 Không có khả năng đâu. 】
【 Cô ấy nhìn trúng cái ký túc xá kia sao? 】
【 Đoán chừng sẽ bỏ vốn đầu tư, trực tiếp hủy đi ký túc xá của các cô rồi xây biệt thự luôn đó nha. 】
Khuông Oánh nói: 【 ha ha ha ha thật là hung tàn. 】 sau khi gửi xong lại nhớ tới ánh mắt Triệu Bảo Thương nhìn cô ấy, bổ sung: 【 coi như vừa rồi tôi chưa nói gì đi. 】
Lại có một người hỏi: 【 đúng rồi! Hôm nay tôi lên Weibo nhìn thấy có người lấy lòng Triệu Bảo Thương thiếu chút nữa đã bị đánh, hình như cũng là người trong trường của cô đó. [ hình ảnh ]】
Khuông Oánh trong bóng đêm trợn to mắt nhìn.
【 Đây không phải Ngôn Trăn sao?! Là bạn cùng phòng của tôi, thì ra quan hệ của bọn họ kém như vậy. Theo tôi quan sát, vừa nãy Ngôn Trăn mới nói có mấy câu, Triệu Bảo Thương đã cắt ngang lời cô ấy nói, còn bị trào phúng một hồi nữa chứ, thật đáng thương. 】
【……Là vị quán quân kia sao? Các cô ở chung ký túc xá? 】
Khuông Oánh: 【 Đúng vậy, Triệu Bảo Thương còn chiếm giường của Ngôn Trăn, không cho Ngôn Trăn ngủ, vừa nãy tôi còn nghe được cái gì mà, Triệu Bảo Thương mang đến một đống rác, kêu Ngôn Trăn đi vứt giúp, bằng không sẽ tìm người đánh cô ấy. 】
【…… Đúng là rất kích thích. 】
Khuông Oánh lại kể thêm một vài chuyện mình trốn trong chăn nghe được, sau đó nói mệt mỏi, rồi tắt điện thoại đi ngủ.
Tới giữa khuya, cửa sổ bị gió thổi vang lên tiếng cạch cạch, bên ngoài có tiếng quạ đen kêu lên.
Triệu Bảo Thương ngủ không sâu, rất nhanh đã bị đánh thức, nàng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lại nghe bên tai có tiếng nghiến răng nói mớ, tức giận ngồi bật dậy.
“Không được nói nói mớ.” Nàng uy hiếp Ngôn Trăn đang ngủ mớ.
Ngôn Trăn lầm bầm lầu bầu: “&*#&……”
Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cô đang nói gì vậy?”
“
[email protected]#¥%%*……”
Triệu Bảo Thương nổi giận, che miệng Ngôn Trăn lại.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt của Ngôn Trăn thoạt nhìn rất khổ sở, một lát sau, lại dùng miệng cắn một cái lên tay của Triệu Bảo Thương.
Triệu Bảo Thương ăn đau, giơ tay lên xem.
Phía trên có dấu răng, còn có thứ gì đó sáng lấp lánh, hơi dính, nàng dùng ngón trỏ chạm vào.
……
…… Là nước miếng của Ngôn Trăn.
Sắc mặt Triệu Bảo Thương liên tục chuyển đổi, lấy tay chùi vào quần áo của Ngôn Trăn.
Hì hì vài tiếng, Ngôn Trăn cười ngây ngô, giống như đã mơ thấy chuyện gì rất vui.
Rốt cuộc là mơ thấy cái gì, có phải là mình không?
Triệu Bảo Thương hơi tò mò, nàng chọc Ngôn Trăn hỏi: “Cô mơ thấy người cô thích nhất sao?”
Ngôn Trăn: “¥%……%&……*”
“Người kia tên là gì vậy?”
Ngôn Trăn: “Triệu, Z, Zzz……”
“Triệu?” Triệu Bảo Thương sờ mặt Ngôn Trăn.
Tiểu fan quả nhiên là rất thích mình, ngay cả lúc nằm mơ cũng nhắc mãi tên mình.
—— nhưng đây không phải cái cớ để tiểu fan có thể ngủ đến vui vẻ như vậy được.
Triệu Bảo Thương thay đổi sách lược, bóp mặt Ngôn Trăn, uy hiếp ở bên tai: “Dậy, nếu không dậy tôi sẽ đánh cô.”
“#%……¥&” Ngôn Trăn hàm hồ nói thầm, trở mình tiếp tục ngủ.
Triệu Bảo Thương nhéo mũi Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn không thể thở được, há mồm thở hổn hển một lát.
Trong giấc mơ của Ngôn Trăn, có một con quái thú đang áp bách mình, cô khổ sở vùng vẫy, kêu ra tiếng.
Thật vất vả mới tránh được con quái thú kia, đột nhiên có một đôi tay lạnh băng chạm vào cơ thể ấm áp của mình, theo đầu vai trượt xuống phía dưới, rất giống khối băng ở mùa đông khắc nghiệt, Ngôn Trăn bị lạnh mà tỉnh.
“Cái gì…… Chuyện gì vậy?” Ngôn Trăn bắt được cái tay đang quấy rối kia, cố gắng mở mắt ra.
Khuôn mặt mị hoặc của trưởng công chúa xuất hiện trong tầm mắt cô.
“Triệu……” Ngôn Trăn xoa đầu, sau khi mở to mắt mới thấy rõ người ngồi ở mép giường của mình, hỏi, “Triệu Bảo Thương? Sao cô không ngủ?”
“Cô rất lộn xộn.” Triệu Bảo Thương nói.
Lộn xộn?
Ngôn Trăn dùng đại não chưa tỉnh ngủ để tự hỏi một lát, “À!” một tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Triệu Bảo Thương lay lay cô: “Dậy.”
Ngôn Trăn vùi đầu vào chăn: “Tôi không dậy nổi đâu.”
“Tôi khó chịu.” Triệu Bảo Thương tiếp tục lay Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn nghe vậy, lập tức khẩn trương ngồi bật dậy: “Khó chịu ở chỗ nào?”
Tóc cô rối nùi, mặt bị ép nên đỏ một mảnh, thoạt nhìn rất buồn cười.
Nhưng mà người buồn cười như vậy, lúc biết được mình khó chịu, sẽ lo lắng, sẽ quan tâm mình.
Nghĩ như vậy, Triệu Bảo Thương càng thêm quyết tâm, tuyệt đối phải tìm mọi cách để người này luôn bên cạnh mình.
Nàng bắt lấy tay Ngôn Trăn, nằm vào trong lòng của Ngôn Trăn.
Giường 1m2 không quá chật chội, nhưng Triệu Bảo Thương lại dán gắt gao lên người Ngôn Trăn, trên trán có đầy mồ hôi, mắt đen như mực, làm Ngôn Trăn khẩn trương đến phát hỏa.
“Sao lại khó chịu chứ?” Ngôn Trăn lau mồ hôi trên trán Triệu Bảo Thương, lại xoa tay mình, bắt mạch cho nàng, “Bị bệnh rồi đúng không? Tôi giúp cô xem thử.”