Edit by Trâm

Phần đánh nhau là của Thanh Trúc, Ninh An chỉ cần ở một bên nhìn, có thể bổ sung cảnh quay ở những giai đoạn sau.

Phối hợp diễn với Ngôn Trăn là nam diễn viên đóng vai một người qua đường cung cấp manh mối.

Thanh Trúc phải đánh thắng mới có thể đạt được manh mối liên quan đến chuyện Ninh gia bị diệt môn.

Tên nam diễn viên này là con nhà võ.

Hắn nói với Ngôn Trăn: “Lúc tôi đánh có khả năng sẽ dùngt nhiều sức, cô có muốn tìm thế thân để giúp cô đánh hay không?”

“Không cần đâu.” Ngôn Trăn nói.

“Tự tin như thế sao?” Nam diễn viên vung kiếm, trong không khí có lưu lại một đường sáng.

Ngôn Trăn gật đầu: “Không sao, về mảng kiếm pháp thì tôi có biết sơ qua, hẳn sẽ không làm người khác bị thương.”

Nam diễn viên cười ha ha: “Tôi chỉ sợ sẽ làm cô bị thương, chứ cô sao có thể làm tôi bị thương được.”

Hắn thấy Ngôn Trăn tự tin như vậy, liền nổi lên ý xấu.

Quyết định dứt khoát dùng sức để đánh, cho dù có bị thương, cũng có thể ăn vạ trên người Ngôn Trăn, ai biểu người nọ tự cao tự đại như vậy đây.

Nam diễn viên cầm kiếm, bày ra tư thế.

Từ Dương ở một bên kêu: “Nhớ kỹ phải khí thế lên, kiếm này làm bằng inox nên tương đối nặng, tôi sợ các người trụ không được lâu, nên phải tranh thủ một lần. Action!”

Nam diễn viên trực tiếp giơ kiếm lên, bổ về phía Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn lấy kiếm ngăn cản.

Nam diễn viên tìm chỗ hở của Ngôn Trăn để công kích, bị Ngôn Trăn một chiêu hóa giải.

Nam diễn viên không thể tin nổi, hắn dùng sức đánh xuống, quyết định lấy sức để thủ thắng.

Ngôn Trăn sớm đã nhìn thấu ý đồ của hắn.

Nín thở ngưng thần. Tiếp đó, Ngôn Trăn phóng thích ra một đường kiếm khí*. Lấy kiếm sắc làm trung tâm, nhẹ nhàng chém lên kiếm của nam diễn viên, thanh kiếm kia bị chẻ ra làm hai.

(*) Kiếm khí: tức là vận nội lực thành khí sát, dồn đẩy toàn bộ lên tay.

Nửa thanh kiếm bay vụt ra ngoài.

Phía trên mũi kiếm, ánh lên biểu tình kinh ngạc đến vặn vẹo của nam diễn viên.

Người khác toàn dựa vào sức lực để đánh, mà nơi này lại có người biết dùng kiếm khí.

Mọi người ai cũng đều trợn mắt há hốc mồm.

“Đạo cụ của cô…… là kiếm thật có phải không?!” Nam diễn viên không tin chạy đến, cầm lấy kiếm của Ngôn Trăn để kiểm tra.

Hắn cẩn thận nhìn mũi kiếm, phía trên có độ dày nửa centimet, chắc chắn là không được mài bén.

Vậy thì cơ quan ở đâu?

Hắn lật qua lật lại, muốn nghiên cứu thật cẩn thận, nhưng lại bị trượt tay, thanh kiếm trực tiếp phi thẳng ra ngoài.

Tia sáng trên không trung vẽ ra độ cung, bay về phía Triệu Bảo Thương với tốc độ cực nhanh.

Ngôn Trăn hoảng sợ.

“Cẩn thận!” Cô nhanh chóng nhào lên người Triệu Bảo Thương, phòng ngừa thanh kiếm kia đâm trúng Triệu Bảo Thương.

"Kẻng" một tiếng, kiếm rơi trên mặt đất, cũng không có trúng người khác.

Ngôn Trăn gắt gao ôm Triệu Bảo Thương, Triệu Bảo Thương bị đè đến đau lưng.

Đây, đây là đang làm gì vậy!

Sắc mặt Triệu Bảo Thương đỏ lên.

Xem ra mình đã chiều hư tiểu fan, nên mới hở một chút là tiểu fan đã làm ra loại chuyện này ở trước mặt công chúng, nếu bị paparazzi chụp được thì làm sao, mình phải giải thích như thế nào đây.

“Buông ra.” Triệu Bảo Thương một phen đẩy Ngôn Trăn.

Ngôn Trăn nhanh chóng đứng lên, hỏi: “Cô có bị thương không?”

“Hả?” Triệu Bảo Thương cũng chưa nhìn đến nửa thanh kiếm bay tới kia.

Ngôn Trăn tìm ở xung quanh, tìm được một đạo cụ bằng inox, nhẹ nhàng thở ra: “Chính là cái này, còn tốt chỉ bị rơi xuống mặt đất.”

Triệu Bảo Thương hừ lạnh một tiếng: “Cô thích tìm cớ lắm đúng không?”

Ngôn Trăn mờ mịt: “Cái gì?”

Bộ dáng này của cô làm Triệu Bảo Thương tức giận muốn chết.

Triệu Bảo Thương cảm thấy mình là một thần tượng rất tốt, bằng không sao có thể dung túng cho tiểu fan nhiều lần khiêu khích như vậy.

Hôm nay tiểu fan với nam diễn viên kia mắt đi mày lại còn chưa tính, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, rồi còn nhào vào người mình để làm nũng nữa chứ.

Đây đúng là ——

Triệu Bảo Thương kích động không thôi: “Cô rốt cuộc có biết mình là thân phận gì không?!”

Một đám người ở bên cạnh sôi nổi dựng lỗ tai lên nghe lén.

Ngôn Trăn càng thêm mê mang, cô do dự một lát mới hỏi: “Không phải là nha hoàn sao?”

Triệu Bảo Thương tức đến lỗ tai đỏ lên: “Nha hoàn cái gì chứ, cô cho rằng tôi sẽ thích cái loại giả thiết này sao? tôi tất nhiên là hỏi thân phận ở ngoài của cô, cô rốt cuộc có nhận rõ thân phận của mình hay không?”

Ngôn Trăn suy nghĩ một lát, rất cẩn thận nói: “Tôi hình như…… chưa hiểu rõ.”

“Cô là ——” fan của tôi! Triệu Bảo Thương cơ hồ muốn dựng đứng lên, chẳng lẽ muốn mình nhất định nói ra mới có thể hiểu sao!

Nhưng mà hiện tại có quá nhiều người.

Triệu Bảo Thương cảm nhận được người xung quanh khe khẽ nói nhỏ, nàng thấp giọng nói: “Đừng quên cô đã làm gì với tôi, còn dám nhìn chằm chằm vào người khác, tôi sẽ xóa luôn suất diễn của cô.”

Ngôn Trăn nghĩ tới ước định tình cổ lúc trước, nhanh chóng gật đầu: “Tôi sẽ nghe theo cô.”

Triệu Bảo Thương vừa lòng nói: “Tốt.”

Sau khi đoạn đối thoại này kết thúc, xung quanh ồ lên một mảnh.

Vài người trợ lý khiếp sợ hỏi: “Ngôn Trăn rốt cuộc đã làm gì với Triệu Bảo Thương, bọn họ không phải chỉ là người xa lạ thôi sao?”

Một trợ lý khác nói: “Cô có thấy qua người xa lạ nào mà như vậy sao, Ngôn Trăn là được Triệu Bảo Thương mang vào đoàn phim, còn về bọn họ là quan hệ gì, hắc hắc hắc……”

Người trợ lý thứ ba cường thế chen vào: “ Cái này tôi biết! Ngôn Trăn là fan của Triệu Bảo Thương, ở thời điểm thi đấu đã thường xuyên nói mình rất thích Triệu Bảo Thương, đây không chừng là bá vương ngạnh thượng cung*! Sau đó lâu ngày sinh tình.”

(*)Bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian.

Một đám người trợn mắt há hốc mồm.

Ngôn Trăn đành phải tận lực giảm bớt tiếp xúc với người khác.

Cô cầm kiếm tiếp tục đi đóng phim.

Ở giữa sân, tên nam diễn viên kia ngượng ngùng nói với Ngôn Trăn: “Không có việc gì đi, cô có bị ai mắng không?”

“ Bị ai mắng sao?” Ngôn Trăn nghĩ nghĩ, “Chắc là không có đâu.”

“Vậy là tốt rồi.” Nam diễn viên nhẹ nhàng thở ra.

“Triệu Bảo Thương tính tình rất tốt, sẽ không mắng chửi người khác.” Ngôn Trăn giải thích.

Sắc mặt của nam diễn viên lập tức không đúng, hắn thoạt nhìn có lời muốn nói, nhưng ngàn vạn lời muốn nói lại tập hợp thành một ánh nhìn như nhìn một tên biến thái: “Cô vui vẻ là tốt rồi.”

Sau đó nam diễn viên huy kiếm rất nghiêm túc, hơn nữa còn vô cùng tôn trọng Ngôn Trăn, thiếu chút nữa đã quỳ xuống để bái sư học nghệ, lại bị Ngôn Trăn cự tuyệt.

Sau khi quay xong, Triệu Bảo Thương kéo Ngôn Trăn về nhà, nói muốn tham khảo với nhau về cảnh quay của ngày mai.

Ngôn Trăn rót hai ly nước, tò mò hỏi: “Hôm nay cô vốn dĩ muốn nói tôi là gì của cô vậy?”

Triệu Bảo Thương lạnh mặt: “Đều qua lâu như vậy rồi, cô còn chưa suy nghĩ cẩn thận sao.”

“Đáp án chính xác không phải là nha hoàn sao?”

“Sao cô ngốc quá vậy?” Triệu Bảo Thương hỏi, “Cô tự ngẫm lại đi, chờ khi cô thông suốt tôi sẽ nói cho cô!”

Ngôn Trăn trầm mặc, vẫn cảm thấy những lời này có chỗ nào đó không đúng.

Triệu Bảo Thương lấy kịch bản ra, chỉ vào một chỗ cho Ngôn Trăn xem, đoạn này là nội dung quay của ngày mai.

Nội dung là lần gặp gỡ đầu tiên của nam nữ chính.

Thời điểm Ninh An lần đầu gặp được nam chính, là cùng với nha hoàn Thanh Trúc giả nam trang. Lúc đang ăn cơm ở tửu lầu thì có một đám người đi vào uống rượu, trong lúc bàn luận chuyện của võ lâm, lại nhắc tới việc gia tộc của nữ chính bị diệt môn, trong lời nói còn có ý vũ nhục.

Ninh An tức giận, muốn đi lên giáo huấn đám người kia, nhưng nam chính lại ra tay trước, khen ngợi gia tộc của nữ chính, còn hung hăng dạy dỗ đám người kia.

Sau khi Ninh An bình tĩnh lại, mới cảm thấy nam chính không giống những nam nhân khác, ngược lại có vài phần phong phạm của người nghĩa hiệp, nên nhớ kỹ tên của nam chính.

Ngôn Trăn cảm thấy đoạn diễn này không có gì khó: “Cô chỉ cần ngồi trên ghế là được rồi.”

Triệu Bảo Thương nói: “Nhưng nếu chỉ có ngồi, sẽ bị nam chính cướp đi nổi bật.”

Ngôn Trăn sửng sốt, thật không nghĩ tới Triệu Bảo Thương còn để ý đến sự nổi bật của mình.

Cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy thì cần chú ý tới sự biến hóa của cảm xúc, cảm xúc của đoạn này sẽ từ phẫn nộ chuyển sang bình tĩnh, đó là vì nữ chính đang che giấu tung tích, nên sự phẫn nộ này phải tương đối ẩn nhẫn.”

Ngôn Trăn nhớ tới lúc ở trong triều, có một quan văn bị oan uổng, tức giận nhưng không dám nói gì.

Cô suy nghĩ, lại thử chuyển cảm xúc từ phẫn nộ sang sắp khóc.

Triệu Bảo Thương nhìn thấy, mắt trừng lớn, chờ đến khi Ngôn Trăn kết thúc, nàng vẫn đang đắm chìm trong trạng thái không nói nên lời kia.

Ngôn Trăn đợi một lát,không chờ đến Triệu Bảo Thương mở miệng, hỏi: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ là tình cổ phát tác?”

Triệu Bảo Thương hoàn hồn, trân trối nhìn Ngôn Trăn, hơi quay đầu nói: “Mới vừa rồi cô sắp khóc.”

Ngôn Trăn nói: “Đó là hiệu quả của diễn xuất.”

“Sao cô lại có thể diễn được như thế?”

“Chắc là nhìn nhiều đi.”

Triệu Bảo Thương nhíu mày: “Cô chỉ mới được vài tuổi, đi đâu để nhìn nhiều như vậy?”

Ngôn Trăn đang muốn nói ra chuyện ở triều đình và võ lâm, lại nghĩ tới người ngồi đối diện với mình hiện giờ không có ký ức của kiếp trước, đành phải nhịn xuống, thuận miệng nói: “ Nhìn thấy ở trên đường cái.”

Triệu Bảo Thương không tin.

Nàng nhìn một cái là đã biết được tiểu fan đang nói dối, muốn ép hỏi tiểu fan, nhưng lại đau lòng.

Nếu không phải tự mình trải qua, sao có thể biểu đạt ra tình cảm sâu như vậy.

Không sao, tiểu fan sau này có mình che chở, không một ai có thể tổn thương được tiểu fan.

…… Nhưng điều này không có nghĩa là tiểu fan được phép nói dối mình!

Triệu Bảo Thương tức giận không thôi, giận dỗi hôn lên mặt Ngôn Trăn một cái: “Không được gạt tôi!”

Nửa tiếng sau, Ngôn Trăn đi về nhà với hai chân mềm nhũn.

Triệu Bảo Thương cũng trở về nhà lớn của Triệu gia.

Không nghĩ tới khi đi vào nhà, lại nhìn thấy vài vị trưởng bối ngồi ở trên sô pha.

Lão Triệu đang hút thuốc lá, khói thuốc lượn lờ ở trong phòng khách.

Chờ sau khi Triệu Bảo Thương ngồi vào ở đối diện, lão Triệu dẫn đầu lên tiếng hỏi: “Sao con và Từ Phượng Mai lại thành ra thế này?”

Triệu Bảo Thương trấn định trả lời: “Đàm phán thất bại.”

“Hả?” Vẻ mặt hiền từ của Lão Triệu chuyển sang nghiêm túc, “Con có biết Từ Phượng Mai đối với con là đại biểu cho cái gì không? ta đã sớm nói với con, đó là quý nhân của con, nếu như con bé có làm sai, con cũng phải nhường con bé!”

Sắc mặt Triệu Bảo Thương trầm xuống.

Lão Triệu hỏi: “Như thế nào, con còn tỏ thái độ với gia gia của con sao?”

“Không có, nhưng còn về Từ Phượng Mai, ngừng thì cũng đã ngừng rồi.” Triệu Bảo Thương như đinh đóng cột nói, “Con sẽ không đi tìm cô ta.”

Lão Triệu chụp cái ly: “Con dám?!”

Triệu Bảo Thương nói: “Con có thể nghe lời các người ở cùng với cô ta lâu như vậy là đã chừa đủ mặt mũi rồi.”

“Con còn dùng hai từ mặt mũi này với người nhà con sao?” Lão Triệu tức giận cực kỳ.

Triệu Bảo Thương nhấp môi, nàng thật sự không muốn giải thích, nhưng nàng biết người nhà là vì muốn tốt cho mình, mới nói vài câu: “ Chỉ là tử kiếp mà thôi, con không cần thiết phải dựa vào người khác. Nếu nhất định phải dựa vào loại nữ nhân như Từ Phượng Mai, con thà là một mình đi chịu tử kiếp.”

Lão Triệu nhìn chằm chằm Triệu Bảo Thương: “Đừng quên rằng, nó đã cứu con một mạng.”

“ Hiện tại cô ta muốn hại con.” Triệu Bảo Thương thản nhiên nói.

Lão Triệu cả kinh: “Con nói cái gì?”

Triệu Bảo Thương trực tiếp nói cho lão Triệu: “Mấy hôm trước, cô ta đến nhà con, còn thả vào nhà con một con thiềm thừ màu đen. Tuy rằng con không biết đó là thứ gì, nhưng chắc chắn đối với con không có chỗ tốt.”

“ Thiềm thừ màu đen sao?” Lão Triệu vội vàng nói với quản gia bên người, “Mau gọi điện thoại hỏi Mạnh Ngộ.”

Triệu Bảo Thương lại nói: “Hơn nữa người đã cứu con cũng rất nhiều, cũng không chỉ có một mình cô ta, nếu nói muốn báo ân, thì con chỉ sợ là trả không hết ân tình của những người khác.”

Lão Triệu không trả lời, hắn chỉ một lòng chú ý đến chuyện con thiềm thừ màu đen.

Một lát sau, quản gia chạy lại nói: “Mạnh đại sư đến.”

Mạnh Ngộ mặc đường trang màu trắng, nhanh chóng đi tới ghế rồi ngồi xuống, sau khi hắn nghe xong chuyện, lại ngẫm nghĩ.

Thời xưa thường dùng thiềm thừ màu đen để trấn hồn, hơn nữa còn là oan hồn, hiện giờ có người đặt thứ này ở trong nhà của Triệu Bảo Thương, có lẽ là đang mưu tính chuyện gì đó.

Mạnh Ngộ hỏi Triệu Bảo Thương:

“Con thiềm thừ kia bây giờ đang ở đâu?”

“Đã vứt.” Triệu Bảo Thương nói.

Sắc mặt của Mạnh Ngộ không được tốt: “Vậy thì chuyện này hơi khó rồi.” Hắn lấy ra sáu đồng xu, dùng sáu đồng đó để bói một quẻ cho Triệu Bảo Thương.

Hai năm trước, hắn cũng có bói một quẻ cho Triệu Bảo Thương, lúc đó kết quả là: người cứu mạng Triệu Bảo Thương vào một năm sau chính là quý nhân của cô ấy.

Bây giờ tính lại một lần nữa, kết quả cũng không có gì thay đổi.

Mạnh Ngộ lắc đầu, đối với chuyện này cũng không có manh mối.

Hắn đề nghị: “Nếu Triệu nhị tiểu thư không phiền, tôi muốn đi nhà cô nhìn thử.”

Triệu Bảo Thương gật đầu.

Mạnh Ngộ đến biệt thự, mới đi được một bước, một luồng linh khí nồng đậm ập đến.

Hắn ngẩn người, tiếp tục đi vào trong, không nghĩ tới trong phòng bài trí rất hợp lý, cho dù là đại sư đứng đầu về phong thuỷ, chỉ sợ là cũng khó làm ra loại tác phẩm tụ linh này.

Triệu Bảo Thương chỉ vào ngăn tủ: “Tôi đã nhìn thấy thiềm thừ ở chỗ này.”

Mạnh Ngộ đi qua, sờ soạng ngăn tủ, lúc đụng tới chỗ nào đó, cảm giác được có một luồng khí mãnh liệt đánh úp lại, làm hắn sắp hôn mê bất tỉnh.

“Đây ——” Mạnh Ngộ thu tay, không thể tin được.

Trận pháp này có thể nói là cực kỳ cao minh, hiện giờ ở đế đô có thể đạt tới trình độ này, có lẽ chỉ có một người.

Hắn suy nghĩ một lát, nói với Triệu Bảo Thương: “Tôi chỉ am hiểu về thuật bói toán thôi, cô có bằng hữu có thể làm ra loại bùa hộ mệnh đạt tới trình độ này, năng lực tất nhiên sẽ không thấp, tôi khuyên cô tốt nhất nên tìm người nọ bàn tính đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play