Edit by Trâm
Cuộc thi thứ tư là dã ngoại sinh tồn.
Là sở trường của Ngôn Trăn, cô dùng quẻ bói suy tính ra chỗ nào có hang động và nguồn nước, hơn nữa dựa vào bùa hộ mệnh của mình, để tránh đi các loại nguy hiểm, tại chỗ dã ngoại làm ra không ít đồ ăn ngon.
Ngay cả người theo dõi trên Weibo xem đến chảy nước miếng.
【 Con mẹ nó, đây là chương trình mỹ thực sao? Tại sao côn trùng còn có thể ăn được như vậy?】
Những tuyển thủ khác khuyết thiếu kinh nghiệm sinh tồn, nhưng vài nam tuyển thủ cuối cùng cũng xoay người, giành được thành tích khá tốt.
Mà đứng hạng nhất vẫn là Ngôn Trăn.
Cuộc thi thứ năm là dạy học đại học ở nước ngoài.
Tiếng Anh cũng không phải sở trường của Ngôn Trăn, nhưng mà cô hiểu rất nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được bọn học sinh muốn học cái gì, sau đó chỉ được chỗ trọng yếu và đưa ra vấn đề rồi giải quyết.
Loại phương pháp dạy học nhanh nhẹn này đã được bọn học sinh nhất thời khen ngợi.
【 ta ban đầu tính tiết này sẽ chơi điện thoại, đâu ai có thể nghĩ đến, vị lão sư này còn lợi hại hơn so với giáo viên của chúng ta, bất luận là phương thức giảng bài hay nội dung, đều rất lợi hại! Ta thật hy vọng mỗi ngày có thể được học tiết của cô ấy. 】
—— trong ban học bá hoàn toàn trở thành fan cuồng của Ngôn Trăn về phương diện học tập.
Ngôn Trăn thuận lợi giành được hạng nhất trong cuộc thi đấu thứ năm.
Tiếp theo là cuộc thi thứ sáu, thứ bảy ……
Vừa mới bắt đầu Phương Hòa Húc còn có thể có cảm giác tồn tại.
Nhưng về sau, ngay cả một ít lời nói dối cô ta đều lười nói.
Nhìn người mà mình luôn đâm thọc sau lưng lại không ngừng giành được hạng nhất, đổi lại ai khác cũng đều không dễ chịu.
Ngôn Trăn một đường giành được hạng nhất.
Đến cả người xem đều lười đoán đến kết quả.
“Tập này ta đã xem qua, hạng nhất vẫn là Ngôn Trăn.” Những lời này thậm chí còn trên đầu đề.
Một tập rồi một tập.
Mọi người từ hoài nghi đến ủng hộ, cuối cùng cũng không có người lại đi nghi ngờ cô.
Chụp ảnh, văn học, trình độ diễn suất, mặc kệ là về phương diện nào, Ngôn Trăn so với bất luận kẻ khác cũng đều mạnh hơn.
Rất giống lão yêu quái đã thành tinh.
Trên sân khấu của vòng bán kết, chỉ còn lại có bốn người Ngôn Trăn, Phương Hòa Húc, Đại Kéo cùng Hứa Vi Vi.
Phương Hòa Húc không cam lòng, nghĩ muốn hung hăng đâm thọc Ngôn Trăn một chút.
Ngôn Trăn không để cho cô ta thực hiện được.
“Tôi ở thời điểm vừa mới bắt đầu đã nói qua, tôi sẽ không vạch trần lời nói dối của cô, chỉ biết trực tiếp dùng thực lực tới chứng minh. Hiện tại, tôi đã làm được.” Ngôn Trăn nói với Phương Hòa Húc.
Phương Hòa Húc vẫn cứ kiên trì cách nói của chính mình: “ Là ai nói dối?! Lúc trước tôi nói đều là sự thật!”
Đúng lúc này, trên màn hình hiện lên số phiếu bình chọn.
Số phiếu của Phương Hòa Húc chỉ được một phần hai so với số phiếu của Ngôn Trăn, thấp nhất trong bốn người.
Cô ta trầm mặc.
Đây quả thực như một cái tát trực tiếp vả vào mặt cô ta, làm cô ta cảm thấy trên mặt đau rát.
Kỳ thật từ ban đầu, cô ta đã chọn sai con đường, thực lực của cô ta cũng không kém. Nếu lúc trước tập trung thi đấu mà không phải vẫn luôn nghĩ đường ngang ngõ tắt, thì có lẽ, số phiếu hiện tại đã là kết quả khác.
Sau đó nhóm giám khảo lại tổng hợp nội dung thi đấu để tiến hành chấm điểm, Ngôn Trăn cùng Đại Kéo được vào chung kết, Phương Hòa Húc giành được hạng ba, còn Hứa Vi Vi hạng tư.
Thời điểm công bố xếp hạng, Hứa Vi Vi che miệng kinh hô một tiếng.
Vu Liên hỏi: “Tiểu bảo bối, cô đây là quá bi thương sao?”
Hứa Vi Vi trừng lớn mắt.
Vu Liên nói: “Tuy rằng cô không có giành được quán quân, nhưng biểu hiện của cô là thập phần xuất sắc.”
Hứa Vi Vi lắc đầu, liếc mắt nhìn Ngôn Trăn một cái, không có nói chuyện.
Cô ấy chỉ đang nhớ tới lời tiên đoán của Ngôn Trăn trên xe lửa.
Khi đó các cô vừa mới gặp nhau, Ngôn Trăn lập tức cùng mình nói đến tình huống hiện giờ, còn chỉ ra mình có thể giành được hạng tư.
Hứa Vi Vi nhớ lại lời tiên đoán.
—— “ Trong toàn bộ cuộc thi đấu, chỉ có một tuyển thủ có thực lực cực kỳ hùng mạnh.”
Đây mẹ nó còn không phải là đang nói Ngôn Trăn sao?
Thật không biết xấu hổ.
Nhưng mà cũng không thể làm người ta chán ghét.
Đương nhiên Ngôn Trăn ở trận chung kết giành được hạng nhất.
Phóng viên phỏng vấn cô có ý tưởng gì không.
Câu đầu tiên của Ngôn Trăn đó là: “Cuối cùng tôi cũng đến gần Triệu Bảo Thương được một chút.”
Các phóng viên sôi nổi cười rộ lên: “Các cô vốn dĩ đã rất gần, trong lúc thi đấu cô ấy không phải thường xuyên tới xem cô sao?”
“Bởi vì cô ấy là nhà đầu tư, còn tôi là tuyển thủ.” Ngôn Trăn hẳn là nói theo lẽ thường.
Các phóng viên không còn lời gì để nói, nhưng vẫn luôn cảm thấy sự thật không phải như vậy.
Bọn họ tiếp tục hỏi: “ Quan hệ của Cô cùng Triệu Bảo Thương tựa hồ rất tốt, các cô là như thế nào nhận thức?”
“ Trong lúc đóng phim đã nhận thức.” Ngôn Trăn nói, “Cô ấy tới Thanh Long sơn để đóng phim nhưng gặp một ít khó khăn, tôi hỗ trợ đem cô ấy đưa về khách sạn.”
Các phóng viên hít hà một hơi: “Khách, khách sạn?”
Ngôn Trăn gật đầu.
Các phóng viên: “Đây cũng quá táo bạo! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??”
Ngôn Trăn cảm thấy chuyện kia cũng không thích hợp nói ra, lại cười nói: “Không có gì đâu, anh có muốn hỏi những đề tài khác hay không?”
“Vậy được rồi.” Phóng viên cũng không làm khó người khác, “Cô hiện tại giành được quán quân, đây là ước muốn của nhiều người.Như vậy, ước muốn của cô ngoại trừ theo đuổi bước chân của Triệu Bảo Thương ra thì còn gì nữa không?”
“Đại khái có hai điều.” Ngôn Trăn nói.
Các phóng viên cầm microphone giống như pháo đài mà đưa đến miệng Ngôn Trăn.
Ngôn Trăn lui về sau một chút: “ Điều thứ nhất là kiếm được nhiều tiền để nuôi ba mẹ.”
Ý nghĩ thật ngay thẳng.
Các phóng viên sôi nổi nở nụ cười.
“Một điều khác là giúp Triệu Bảo Thương hoàn thành tâm nguyện của cô ấy.”
Những lời này bao hàm rất nhiều ý tứ.
Ngôn Trăn ban đầu nghĩ đến chuyện tử kiếp, sau đó lại nghĩ tới chuyện Triệu Bảo Thương thích Từ Phượng Mai.
Trước khi tham gia cuộc thi, cô đã chuẩn bị giúp Triệu Bảo Thương, nhưng về sau vẫn luôn không có thời gian.
Hiện tại thi đấu kết thúc, cô có thời gian, cuối cùng có thể ra tay.
Sau khi các phóng viên hỏi xong vấn đề, cầm tài liệu trở về làm bản tin tức.
Ngôn Trăn từ công ty về đến nhà.
Bên ngoài có người mới vừa xem xong chương trình, bị năng lực của Ngôn Trăn hấp dẫn, đứng ở cửa hô to: “Ngôn Trăn tôi yêu cô!!”
Âm thanh rất lớn, làm Triệu Bảo Thương đang uống trà ở lầu 27 đều nghe được.
Triệu Bảo Thương đen mặt gọi điện thoại cho Ngôn Trăn, kêu Ngôn Trăn tới lầu 27.
Sau khi Ngôn Trăn ký tên xong lại vội vã chạy lên.
Người bí thư đi pha trà, đặt ở trước mặt hai người, sau đó đóng cửa lại đi ra ngoài.
Nước trà nóng hổi, tạo ra một làn sương mù mông lung.
Triệu Bảo Thương nhìn Ngôn Trăn ngồi ở đối diện, lại ngẩn ngơ.
Tuy rằng nàng vẫn luôn theo dõi Ngôn Trăn, nhưng giống như rất lâu đã không cùng Ngôn Trăn đối mặt như vậy, sau lần hôn môi đó, Lý Bình vẫn luôn nghi ngờ nàng yêu đương, đi tới đâu cũng đều nhất quyết đi theo.
Thật vất vả mới làm Lý Bình đi công tác ở nơi khác, nghĩ muốn cùng tiểu fan cùng một chỗ mấy ngày.
Kết quả lại nhìn đến tiểu fan ở dưới lầu câu tam đáp tứ.
Nàng nghĩ tới cảnh tượng hô to gọi nhỏ vừa rồi ở dưới lầu, đột nhiên nổi giận đùng đùng hỏi Ngôn Trăn: “Cô ở dưới lầu làm gì?”
“ Tôi ký tên cho người khác.” Ngôn Trăn cũng không biết vì sao Triệu Bảo Thương lại tức giận.
Cô cười đi qua ngồi xuống, lấy ra một cái chai màu đỏ, bên trong chai giống như có cái gì đó mấp máy.
Triệu Bảo Thương lập tức nghĩ tới chén trà mà Ngôn Trăn đã cho nàng uống.
Theo phản xạ thiếu chút nữa phun ra.
“Đây cũng không phải để uống.” Ngôn Trăn gõ thân chai, thịch thịch thịch ba tiếng, vật thể màu đen bên trong lìa ra.
Lúc này Triệu Bảo Thương mới thấy rõ, bên trong là hai con sâu đen thui.
…… Nôn.
Tại sao lại là sâu?
Tiểu fan này…… Có phải muốn ăn đòn hay không?
Trên trán Triệu Bảo Thương có gân xanh hiện lên.
Ngôn Trăn nhớ tới tật xấu tiểu thư của Triệu Bảo Thương, nhanh chóng đem thứ dơ bẩn này cất vào, nói với Triệu Bảo Thương: “Thứ này được gọi là cổ sinh tử.”
“Cổ sinh tử?” Triệu Bảo Thương gọi lại một lần nữa.
“Tình chỗ y, tâm chỗ hệ. Đại quân vâng mệnh, bảo quân bình an.” Ngôn Trăn giải thích nói, “Đây là tình cổ mà Miêu Cương lưu truyền cho tới nay, tử cổ đặt ở trên người người khác, người nọ lập tức sẽ yêu cô hết mực, chỉ cần mẫu tử cổ vẫn luôn khỏe mạnh, hai cô là có thể sống chết không rời.”
Editor có lời muốn nói:
- Má Trăn này u mê bà Lươn Bảo Thương hết thuốc chữa, cũng giống như tui u mê bà Rosé hết thuốc chữ
[email protected]@!!