Thời gian thấm thoát trôi qua. Bụng cô đã lớn rất nhiều. Chính xác bây giờ cô đã mang thai đc 9 tháng, hơn 1 tuần nữa là cô sinh rồi. Tâm trạng bây giờ của cô vừa hạnh phúc vì sắp được làm mẹ, sắp nhìn được bé con của mình lại vừa bất an trong lòng. Vì đây là lần đầu tiên cô mang thai, lần đầu tiên cô sinh con nên có rất nhiều lo lắng và bỡ ngỡ

Cô ngồi trên giường, tay sờ sờ vào bụng lớn của mình. Lo là vậy nhưng vẫn mỉm cười. Anh từ trong phòng tắm đi ra. Thấy cô ngồi đó vẻ mặt có chút căng thẳng liền hiểu tâm ý của cô. Anh bước nhanh về phía chiếc giường ngồi xuống cùng cô

- Em đang lo lắng phải không?_ anh hỏi

Cô ngước mặt sang nhìn anh. Khẽ gật đầu rồi nói:

- Cũng có một chút!_ cô nói

- Em đừng quá căng thẳng. Anh sẽ luôn ở bên cạnh hai mẹ con. Lúc em sinh anh sẽ vào cùng em_ anh nói

- Cái gì? Anh theo em vào phòng sinh luôn sao? Như vậy không được đâu. Bác sĩ liệu có đồng ý_ cô lo lắng nói

- Anh đã muốn thì chắc chắn phải được. Không ai có đủ gan để cấm cản anh đâu. Hơn nữa em sẽ sinh con ở bệnh viện tư nhân riêng của anh. Các bác sĩ y tá ở đó đều là cấp dưới của anh. Họ dám cãi lời anh sao_ anh nói

- Ừm!_ cô gật đầu

- Ngủ thôi!_ Trịnh Tuấn

Anh đỡ cô nhẹ nhàng nằm xuống giường. Anh cũng nhanh chóng nằm kế bên cô, ôm lấy cô. Cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ

Được tầm 4h sáng thì bụng cô lại có chút râm ran đau đớn. Cô mở mắt ra, tay ôm lấy bụng nặng nề nhối dậy. Vì tưởng nghĩ bản thân muốn đi vệ sinh nên liền bước xuống giường. Không ngờ vừa đặt chân xuống thì bụng bất ngờ đau đớn cực hạn. Mồ hôi lạnh toát ra đầy trán cô. Cắn môi cố chịu vì nghĩ đó chỉ là dấu hiệu bình thường của phụ nữ mang thai, vì còn một tuần nữa cô mới sinh. Nhưng dường như ngày càng đau hơn. Bất giác đau đớn cô la lên một tiếng. Anh nằm bên cạnh liền bật dậy. Cặp mắt vẫn còn lờ đờ nhưng khi thấy hình anh của cô trước mắt liền bừng tỉnh

- Bà xã em sao vậy?_ anh lo lắng hỏi

- Bụng em đau quá. Thật sự rất đau_ cô vừa nhăn mày vừa nói

Anh rối quá liền chạy ra khỏi phòng gọi mọi người rồi lập tức quay lại. Anh ngồi xuống cạnh cô trấn an

- Em hít thở sâu vào sẽ bớt đau hơn. Ráng một chút anh đưa em tới bệnh viện_ anh nói rồi tiện tay bốc lấy điện thoại của mình

Mọi người sau khi nghe anh gọi liền lập tức tới phòng của hai người. Bà Lương và dì Hà bước tới gần xem triệu chứng của cô liền khẳng định cô đã sắp sinh rồi. Điều đó càng làm anh phát điên lên vì lo lắng. Ấn phím điên cuồng gọi đến bệnh viện

- 5 phút nữa tôi đưa bà xã tới. Cô ấy sắp sinh, các người mau chóng chuẩn bị_ nói dứt câu không cần sự trả lời của đối phương anh liền tắt máy

- Mẹ lấy đồ cho cô ấy đi. Con sẽ bồng cô ấy xuống xe_ anh nói rồi bế ngang cô lên chạy xuống lầu

Vì thân hình cô nhỏ nhắn. Tuy bụng lớn nhưng cô rất gọn gàng không bị sồ sề như những người phụ nữ mang thai khác nên anh vẫn gọn gàng ôm cô vào lòng

Lâm Trung Nhân gấp gáp lái xe ra, rồi mở cửa xe cho anh. Anh cho cô ngồi vào trong rồi cũng nhanh chóng ngồi vào. Mọi người trên lầu cũng nhanh chóng chạy xuống ngồi vào xe. Xe liền chạy với vận tốc chóng mặt nhưng người nào đó vẫn ngồi ngoài sau hối như chạy giặc

- Chạy nhanh một chút nữa... Nhanh hết cỡ luôn đi. Tôi không muốn thấy cô ấy đau một chút nào nữa_ anh nói

- Được rồi! Được rồi!_ Lâm Trung Nhân

Trong lòng Lâm Trung Nhân thầm ai oán "xe chạy không thấy người đi đường rồi còn hối nữa"

- Aaaaa....đau quá_ cô chịu đựng không nổi nữa đành thất thanh la lên khiến mọi người trong xe càng nóng ruột

Anh ngồi bên cạnh vẫn ôm lấy cô. Mặc cho cô vì đau mà mất ý thức cắn vào tay mình. Máu tươi cũng rỉ ra một chút nhưng anh vẫn không có biểu hiện gì, vẫn im lặng ôm lấy cô

- A Tuấn con rút tay ra đi. Con bé sẽ làm con bị thương đó. Lúc này nó không suy nghĩ được gì đâu_ bà Lương lo lắng nói

- Con không sao. Nếu cắn con mà cô ấy giảm đau thì cô ấy cứ việc cắn. Thấy cô ấy thế này con cũng không còn cảm giác đau đớn nữa_ anh nói

Tới bệnh viện anh bế cô vào trong. Đưa cô vào phòng sinh. Đúng lúc đó nước ối cũng vỡ ra.  Cô nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo. Đau đớn truyền khắp thân. Đau đến phát khóc nức nở.

- Đau quá...huhuhu...Đau quá_ cô đau, thật sự rất đau nhưng lại không dám nói ba chữ " không sinh nữa " vì cô sợ như vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, sẽ không hay một chút nào

- Có cách nào làm cô ấy hết đau không hả?_ anh hỏ

- Thưa Trịnh Tổng! Phu nhân muốn hết đau thì phải cố gắng sinh nhanh_ y tá

Anh nghe vậy liền quay qua cầm tay cô

- Ráng đi em. Một chút thôi_ anh lo lắng cầm tay kêu gào

- aaaa....đau quá_ cô vừa la vừa lắc đầu

Cứ một lần rặng ra cô phải lấy sức rất nhiều, rồi nặng nề hít sâu thở ra. Mồ hôi đầm đìa trên trán, đau đớn lắc đầu

Một lúc lâu sau thì cuối cùng tiếng khóc em bé cũng vang khắp phòng. Anh thở vào nhẹ nhõm. Cô gục ngã nằm thở gấp, nước mắt vẫn chảy ra vì dư âm của sự đau đớn đến chết đi sống lại

- Sinh một đứa thôi...1 đứa thế này là đủ lắm rồi. Anh không cần con nữa, không cần nhiều con nữa. Một đứa là quá đủ rồi_ anh rơi nước mắt nhìn cô mà nói

- Trịnh Tổng! Phu nhân sinh một bé trai. Nặng 3kg_ y tá vừa bế đứa bé lại phía anh vừa nói

Anh hạnh phúc rạng rỡ nhìn bé con nhỏ của mình. Đứa bé được đưa đi vệ sinh sạch sẽ. Còn cô thì vào phòng hồi sức cho thai phụ. Mọi người cũng nhanh chóng theo vào phòng cô nằm. Cô vì trải qua một cơn đau đớn kịch liệt mà kiệt sức nằm bất động trên giường bệnh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play