Cô đi thẳng vào khách sạn, bước vào thang máy. Khi thang máy mở ra cô đi thẳng đến căn phòng 1001 cuối cùng của dãy

Quẹt thẻ một cái cửa liền vang lên một tiếng "ting" rồi cửa phòng được mở ra. Cô đẩy cửa vào rồi đóng khóa trái lại.

Căn phòng tối om vì lúc cô đi dạo vẫn còn sớm nên vẫn chưa bật bất kì đèn nào trong phòng. Cô mệt mỏi lê bước đến nơi bật điện. Trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ về chuyện lúc nãy. Cô không biết anh bỏ đi đâu rồi, không biết anh đang ra sao, không biết anh có suy nghĩ gì về cô và Kai

Khi ánh điện phòng được mở sáng lên cũng là lúc tim cô xém ngừng đập. Cảnh tượng nằm ngoài suy nghĩ của cô

Anh ngồi yên vị trên chiếc ghế sofa lớn. Hai chân vắt chéo, xung quanh tỏa ra khí lạnh bức người. Khuôn mặt không cảm xúc đến vô hồn.

Tính ra lúc cô vào phòng anh đã biết nhưng anh lại cố tình không lên tiếng. Sao anh có thể ở trong phòng cô được chứ? À mà quên, anh là người quyền lực như vậy, chuyện nhỏ như thế này thì làm khó gì được anh

- Em thất vọng khi thấy tôi ngồi đây sao?_ anh lạnh lùng hỏi cô. Giọng nói biến đổi hoàn toàn so với thường ngày

- Anh nói vậy là có ý gì?_ cô hỏi

Anh nhếch môi nhẹ một cái tỏ ra khinh thường nhìn cô

- Hai người còn đưa nhau về. Còn ở trong xe nói chuyện một chút mới chịu xuống. Lương Thuần Mỹ rốt cuộc em có từng nghĩ đến thân phận của mình là gì không?  Có nghĩ mình là phụ nữ đã có chồng không? Có nghĩ đến chồng của em sẽ nghĩ gì không?_  anh vừa mắng vừa hỏi cô

Cô nhắm chặt mắt lại cố gắng nghe hết những lời anh nói. Khi anh nói xong cô mới hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu lên tiếng

- Em đã nói rồi, chuyện hoàn toàn không như anh nghĩ. Kai và em chỉ là bạn bè bình thường. Cho dù trời có sập xuống thì câu trả lời cho mối quan hệ của em và anh ấy cũng chỉ có vậy. Anh có thể ngừng ghen tuông vớ vẩn như vậy có được không?_ cô nói

- Đã bao nhiêu lần rồi. Bao nhiêu lần em nói với anh cả hai chỉ bạn. Nhưng hết lần này tới lần khách cảnh anh chứng kiến giữa hai người lại vô cùng mờ ám. Lần trước thì ôm nhau, lần này thì nắm tay nhau giữa nơi công cộng. Em xem anh nên nghĩ như thế nào đây? Em nói anh đừng ghen tuông vớ vẩn. Nhưng anh xin lỗi anh không thể ngừng được. Bởi vì một khi anh ngừng ghen tuông cũng là lúc tình yêu anh dành cho em đã tan biến. Nếu em muốn anh không ghen nữa thì chỉ có cách anh ngừng tình cảm dành cho em_ Trịnh Tuấn

- Ôm nhau lần trước chỉ là cảm xúc vui vẻ khi hai người bạn thân được gặp nhau thôi. Còn lần này lại là chuyện khác. Em và anh ấy không nắm tay nhau chỉ là đang giằng co một chút_ Lương Thuần Mỹ

Bây giờ nếu cô không thành thật với anh e rằng chuyện này sẽ không êm xuôi. Anh sẽ khiến Kai chịu nhiều tổn thương. Cô lại không muốn chuyện này xảy ra

- Thế nào là vui vẻ? Thế nào là giằng co? Còn nữa, một điều mà anh không thể chấp nhận đó chính là nước mắt của em. Em có còn nhớ anh đã từng nói em không được khóc không Thuần Mỹ. Bởi vì em là người phụ nữ của Trịnh Tuấn tôi, suốt cả cuộc đời này không được ai khiến em phải khóc, cười ngoại trừ tôi. Nhưng tôi đã luôn thề với lòng sẽ không để em phải khóc. Vậy thì tại sao em lại khóc vì thằng đó. Ai cho phép em khóc?_ anh bá đạo nói

- Anh nói vậy khác nào là lời tuyên bố độc chiếm riêng. Em là người chứ không phải là món hàng, anh không thể độc chiếm như vậy_ cô nói

- Phải! Em là người. Nhưng em lại chính là người phụ nữ của tôi. Quyền độc chiếm em hoàn toàn thuộc về tôi và tôi luôn cho em cái quyền độc chiếm tôi. Em không thấy sao?. Tình yêu luôn đan xen với sự ích kỷ, ghen tuông và độc chiếm chứ không phải chỉ là một khái niệm yêu là hạnh phúc. Tôi nói như vậy em hiểu chứ?_ anh vừa nói vừa hỏi

- Cách xưng hô của anh có thể gần gũi hơn một chút không. Thật sự từ nãy đến giờ em cảm thấy giống như mình đang giao tiếp với một người lạ_ Lương Thuần Mỹ

- Thật xin lỗi. Hoàn cảnh hiện tại không thể làm tôi đáp ứng yêu cầu của em được. Như thế này đã là nhẫn nại nhất của tôi rồi_ anh nói

Nước mắt cô bắt giác chảy xuống. Cô đang gặp hoàn cảnh gì thế này. Sao người cô yêu lại tỏ ra xa lạ với cô như vậy. Làm sao cô có thể nói hết những gì mình đã nghĩ, đã trải qua lúc nãy cho anh đây. Hoàn cảnh này thật khiến cô khó thở

- Em mệt rồi. Có gì mai nói được không. Ít nhất thời gian sẽ khiến mỗi chúng ta bình tĩnh hơn. Em hi vọng ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện được với nhau_ cô nói rồi định sải bước về phía tủ quần áo để lấy đồ tắm

- Tôi sẽ về Bắc Kinh ngay bây giờ. Em cũng về chung đi_ anh mệt mỏi nói

Nghe thấy câu nói đó khiến cô bất ngờ. Sao anh lại đưa ra ý kiến điên rồ như vậy. Bay về Bắc Kinh lúc 23h đêm sao?

- Anh điên rồi sao. Bây giờ lại trở về Bắc Kinh. Như vậy hoàn toàn không thể. Em còn 1 tuần nữa mới kết thúc buổi thực tập_ cô nói

- Như vậy là em không theo tôi về. Em quyết định ở lại tìm hắn?_ anh hỏi cô

- Anh im đi. Sao anh lại nghĩ em như vậy. Không lẽ trong mắt anh em tệ đến vậy sao?_ cô la lên

Anh khẽ cười nhẹ một cái. Nụ cười ẩn chứa sự khinh khi

- Cuối cùng câu trả lời của em vẫn như vậy. Vẫn không nghe theo sự sắp xếp của tôi_ anh nói

- Em..._ cô còn chưa kịp nói dứt câu thì anh đã quay lưng lại rời khỏi phòng

Sau khi cánh cửa được đóng dập lại cô mới bừng tỉnh. Cô mới tin được anh mới vừa ở đây không hề tưởng tượng.  Cô và anh đã cãi nhau là thật

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play