Gần 1 tiếng, Lạc Vận Nhi mới rời khỏi phỏng chờ, đi về phía tài xế.
Cô Lạc, cuối cùng cô cũng quay lại rồi.
Ừ.
Lạc Vận Nhi gật nhẹ đầu:
Sao thế?
Cậu chủ đến rồi!
Cái gì?
Lạc Vận Nhi ngạc nhiên: Anh ấy đã tới rồi?
Vâng.
Tài xế gật đầu:
Đã ở trong xe rồi, chúng tôi phải người đi khắp nơi tìm cô Lạc nhưng không thấy, cũng nhờ người vào nhà vệ sinh tìm thử.
Lạc Vận Nhi nhanh chân đi đến cạnh chiếc xe Jeep, tài xế lập tức mở cửa cho Lạc Vận Nhi.
Cô ta nhìn Lục Thừa Tiêu đang gõ bàn phím laptop, trên mặt nở nụ cười lên tiếng:
Thật ngại quả, xin lỗi, anh Thừa Tiêu, em từ nhà vệ sinh đi ra thì gặp người quen, cô ấy có chút chuyện cần nhờ em giúp, cho nên em mới....
Ừ, lên xe trước đi, bên ngoài gió to đấy.
Lục Thừa Tiêu gập laptop lại, chuyển cho Kano ngồi đằng sau.
Lạc Vận Nhi lập tức ngồi bên cạnh Lục Thừa Tiêu: Anh Thừa Tiêu, lần này đi Châu Âu có phải rất vất vả không?
Lục Thừa Tiêu lắc đầu:
Không phải, ngược lại còn có niềm vui trong đó nữa. Niềm vui trong đó? Anh Thừa Tiêu, không phải anh coi công việc thành niềm vui chứ? Lạc Vận Nhi liền nở nụ cười lần nữa, ngẩng đầu nhìn Lục Thừa Tiêu.
Coi như vậy đi.
Lục Thừa Tiêu đáp ngắn gọn câu hỏi của Lạc Vận Nhi, rồi hỏi tài xế đang lái xe:
Sức khỏe cô chủ thế nào? Hỏi xong câu này, Lục Thừa Tiêu mới nhận ra bản thân bắt đầu quan tâm đến sự an nguy của cô!
Tài xế cũng hơi đờ ra, anh đang lái xe cũng nở nụ cười: Cậu chủ, anh yên tâm, tình trạng của cô chủ gần đây rất tốt, không cần lo lắng.
Cậu chủ, cậu của anh gọi điện đến.
Kano chuyển điện thoại cá nhân cho Lục Thừa Tiêu.
Ông ta?
Lục Thừa Tiêu nhíu mày nhận lấy điện thoại, sau đó nói với đầu dây bên kia Có chuyện gì? Thừa Tiêu à... Là cậu đây.... bữa tiệc gia tộc ngày mai, nhớ dẫn bạn gái đến tham dự nhé! Cậu nghe nói cháu kết hôn rồi, điều này làm qua loa quá rồi!
Cháu biết rồi, còn chuyện gì khác không?
Lục Thừa Tiêu không vừa lòng với người gọi là cậu này, nói cho hay thì là cậu của anh, thực ra thì nhắm vào tập đoàn Đế Thịnh đã có lịch sử hơn 10 năm.
Thằng bé này, sao lại đối xử lạnh nhạt với cậu vậy?
Nếu không có việc gì khác..... Có có có, đương nhiên là có.
Triệu Hạ đầu dây điện thoại bên kia lập tức ngắt lời nói lạnh lùng của Lục Thừa Tiêu:
Đương nhiên là có chuyện, lần này cậu không chỉ gọi đến để thông báo về bữa tiệc gia tộc, mà còn hy vọng cháu có thể cứu giúp người cậu này.
Từ lúc nào cậu cũng cần cháu cứu giúp vậy?
Giọng điệu Lục Thừa Tiêu chế giễu vang lên, Triệu Hạ ở đầu giây bên kia nghe thấy, thiết nghĩ chắc chắn rất khó chịu!
Cái này.... Cậu lớn tuổi rồi, cũng sẽ có khó khăn chứ.
Lúc đầu đã nói rất rõ ràng rồi, cậu và mẹ cháu cũng đã cắt đứt quan hệ chị em, bữa tiệc gia tộc mỗi năm một lần cũng là cách duy nhất để cậu và mẹ cháu gặp nhau, cháu không nghĩ rằng cháu nên giúp cậu. Từ khi người cậu độc ác này của anh vì tài sản của dòng họ mà cắt đứt mối quan hệ với mẹ anh, Lục Thừa
Tiêu anh đã không còn người cậu này nữa rồi!
Thừa Tiêu, cậu tốt xấu gì cũng là cậu của cháu, cái này về tình về lí... cháu cũng nên giúp cậu một tay. Ồ? Vậy cháu rửa tai xin nghe. Lần này cậu lại gặp phải rắc rối gì thế? Hử? .
Kiếm Hiệp HayTrong giọng điệu của Lục Thừa Tiêu không có một chút này ý định muốn giúp.
Cậu... gần đây đầu tư một công trình, vốn thu được lợi nhuận lên đến hàng nghìn tỉ, ai ngờ... người phụ trách lại bỏ chạy, bây giờ mấy chục tỉ đầu tư vào khó mà thu lại được, tập đoàn trước mặt đang ngàn cân treo sợi tóc, cậu bất đắc dĩ đến xin cháu giúp đỡ.
Ồ? Hình như cậu quên mất một câu.
Một câu? Câu gì?
Lục Thừa Tiêu không bao giờ làm những chuyện vô nghĩa với bản thân. Cháu... nói câu này có ý gì?
Ông ta đã lặn lộn mười mấy năm trên thương trường rồi, nhưng đứa cháu trai này của ông ta cũng mới chỉ bắt đầu kinh doanh có 5 năm, đã đẩy tập đoàn Đế Thịnh từng bước phát triển đến đỉnh cao! Cậu muốn cháu giúp cậu, tất nhiên có thể, nhưng.….... cháu trước giờ chưa từng làm chuyện gì vô nghĩa. Ý trong lời nói, anh sẽ lấy những thứ Lục Thừa Tiêu anh muốn từ ông ta!
Bây giờ tập đoàn Đế Thịnh đã vượt xa gấp trăm lần nhà học Triệu, cháu... cháu còn muốn gì nữa?
Nghe Lục Thừa Tiêu nói vậy, trong lòng Triệu Hạ bồn chồn! 50% cổ phần của Triệu Thị, theo cháu biết, cậu có 88% cổ phần, là người nằm giữ nhiều cổ phần nhất, bây giờ cháu muốn 50% cổ phần của cậu, nếu không... cậu đợi nhà họ Triệu sụp đổ đi 50% cổ phần? Cháu hơi quá rồi đấy! Cháu muốn trở thành người nằm giữ nhiều cổ phần nhất à? Cháu đừng có mo!
Không ai được đạp ông ta khỏi vị trí CEO, tuyệt đối không được!
Vậy sao? Cậu thực sự tự tin vậy à?
Lục Thừa Tiêu chưa từng ra ta ác độc với người nhà mình, nể tình ông ta có quan hệ ruột thịt với mẹ anh, anh đã rất rộng lượng để lại cho ông ta 38% cổ phần, ngay cả con số này cũng rất xứng với ông ta!
Cho dù cháu không chịu cho cậu mượn tiền để xoay sở, cậu nghĩ cũng sẽ có người cho cậu mượn, tốt xấu gì cậu cũng đã lăn lộn trên thương trường mười mấy năm, chẳng nhẽ không có người nào chịu giúp cậu vượt qua cửa ải lần này?
Lục Thừa Tiêu không để tâm:
Vậy à? Vậy cậu thử xem.
Cháu!
Triệu Hạ tức tối cúp máy.
Lục Thừa Tiêu đưa điện thoại lại cho Kano phía sau, người gọi đến chiếc di động này, đều là người không liên quan gì đến anh, cho nên chiếc di động này luôn do Kano cất giữ
Anh Thừa Tiêu... lễ phục phải làm sao?
Lạc Vận Nhi dè dặt hỏi Lục Thừa Tiêu, đưa tay chủ động khoác lấy tay anh.
Tài xế, tới tiệm đồ cao cấp.
Vâng.
Tài xế cũng nghe thấy giọng nói yểu điệu của Lạc Vận Nhi, không ngờ là cô ta đi tham dự bữa tiệc gia tộc cùng cậu chủ, vậy cô chủ phải làm sao? Cho dù tài xế cảm thấy rất kì lạ cũng rất tức giận, nhưng cậu chủ dù sao vẫn là cậu chủ, anh phải nghe theo sự căn dặn của cậu chủ mà làm. Chiếc xe chầm chậm dừng lại trước cửa một cửa hàng cao cấp.
Đây là... của Hạ Thị sao?
Lạc Vận Nhi nhìn cửa hàng cao cấp sang trọng, trên tấm màn hình điện tử cực lớn đang hiển thị lần lượt những bộ lễ phục mới của mùa này. Lạc Vận Nhi lập tức đưa tay kéo mép áo vest của Lục Thừa Tiêu, điệu bộ giả vờ khó xử, nhìn gương mặt khôi ngô của anh:
Anh Thừa Tiêu, chúng ta đi cửa hàng khác được không? Lễ phục ở đây rất đắt.