10 giờ sáng, được tài xế đến đón, Diệp Vãn Ninh trở về biệt thự, vừa mới xuống xe, phóng viên lập tức xuất hiện ùn ùn kéo đến...
Ngay vào lúc này, một chiếc xe màu bạc đỗ ở chiếc cổng khác, Diệp Vãn Ninh biết chủ nhân chiếc xe đó là ai, nhưng anh vẫn không có ý định xuống xe
Cô Lục, xin cô giải thích một chút về chuyện đột ngột xảy ra ở cuộc thi thiết kế lần này?
Một phóng viên lập tức đưa micro đến trước mặt Diệp Vãn Ninh.
Lần này xảy ra chuyện như vậy, cô Lục có điều gì muốn tình bày không ạ?
Bản thiết kế đó có phải thực sự là tác phẩm của cô
Lục không?
Cô Lục, mang cô giải thích chút, tác phẩm Hoa Quỳnh mà lúc sau bà Lục mang đến, là tự tay cô làm ra sao? 10 phút diễn thuyết giải thích của cô thực sự không phải tùy cơ ứng biến sao?
Cô Lục, chào cô, mong cô giải thích cho chúng tôi một chút.
Từng người từng người đưa ra câu khỏi khiến Diệp Văn Ninh ngơ ra tại chỗ, cô không biết nên trả lời câu hỏi sắc bén thâm độc của bọn họ thế nào.
Người đàn ông trên xe vẫn không muốn bước xuống, anh chỉ kéo cửa kính xuống, anh đeo kính râm nhìn mọi chuyện diễn ra ở đây, đảm phóng viên tầng trong tầng ngoài bao vây cô, căn bản không hề chú ý đến Lục Thừa Tiêu cách đó không xa.
Anh chỉ lặng lẽ theo dõi, giống như một người ngoài cuộc.
Tiếp đó, thấy anh ôm một người phụ nữ trên xe... Diệp Văn Ninh để ý đến người phụ nữ đó chính là Lạc Vận Nhi nhà thiết kế trong cuộc thi ngày hôm qua, vẻ ngoài của cô ta vẫn khiến cô cảm thấy rất đỗi quen thuộc, nhưng cô không nhớ ra được đã gặp cô ta ở đâu!
Cô Lục, xin cô giải thích một chút!
Đúng vậy, cô Lục.
Đảm phóng viên hết lần này đến lần khác giục giã Diệp Văn Ninh.
Đôi tay cô nằm chặt lại, mím chặt môi, dáng vẻ khổ sở khiến tài xế bên cạnh không thể tiếp tục nhìn nữa.
Xin lỗi, các vị phóng viên, cô chủ của chúng tôi đang mang bầu, cho dù là ánh đèn nháy hay là sự chen lấn của các vị, đối với một bà bầu mà nói đều vô cùng có hại, mời mọi người lùi lại
Tài xế bên cạnh tiếp tục nói mấy lượt, nhưng những phóng viên này vẫn không chút để tâm đến anh ta.
Chỉ muốn tra hỏi đến cùng Diệp Văn Ninh, thấy bộ dạng không lên tiếng của cô, một phóng viên trong số đó lại lên tiếng lần nữa
Cô Lục không trả lời câu hỏi của chúng tôi, là ngầm thừa nhận rồi phải không? Lẽ nào tác phẩm Hoa Quỳnh kia thực sự là cứu nguy sao? Mà không phải là tự tay cô Lục thiết kế ra? Vậy chính là nói, bản thiết kế xuất hiện trong cuộc thi lần đầu tiên mới là tác phẩm của cô Lục sao?
Cô Lục, cô thế này là ngầm thừa nhận à? Diệp Vãn Ninh nhớ đến lời bà nội nói đêm qua.... Bà có thể bảo vệ cô một lần, nhưng không đảm bảo được lần thứ hai.... lần thứ ba...... Người đàn ông lạnh lùng kia đang bế người phụ nữ khác bước vào trong “nhà” của bọn họ, bỏ rơi cô một mình ở đây chịu đựng những câu hỏi thâm độc và sự truy vấn không ngừng nghỉ của đám phóng viên.
Diệp Vãn Ninh tự cổ vũ tinh thần mình, hít một hơi thật sâu, lập tức nở nụ cười, bây giờ cô chỉ có thể dựa vào chính mình!
Tôi tin, cây ngay không sợ chết đứng, cho dù mọi người có câu hỏi gì, ban tổ chức cuộc thi sẽ cho các bạn đáp án chính xác nhất, các bạn có thể đi hỏi thử chồng của tôi, tôi nghĩ anh ấy sẽ giải đáp cho các bạn, chứ không phải ở đây tra hỏi một thí sinh dự thi đang mang bầu. Bất luận là ai, cho dù ban tổ chức và cuộc thi có chặt chẽ cẩn thận thế nào đi chăng nữa, đều khó tránh khỏi xảy ra sơ suất, chỉ có điều mức độ của sơ suất này ra sao thì phải đợi tìm hiểu rồi!
Tác phẩm của cô làm sao lại bị đánh tráo? Là ai cố ý bày mưu với cô, hại cô mất mặt trong cuộc thi là ai trong bóng tối chuẩn bị để cười nhạo cô? Tất cả những sơ suất này, là lớn hay nhỏ, tất nhiên phải đợi tìm hiểu!
Người bị hại như cô, bây giờ lại thành đối tượng bị chế giễu châm chọc, còn người phụ nữ kia, lại ở trong lòng anh... tất cả những điều này thực sự quá nực cười rồi!
Cô Diệp Vãn Ninh ngoài đứa con này ra, hiện tại còn có thứ gì?
Bây giờ có thể mở một lối đi cho bà bầu này không?
Diệp Vãn Ninh dịu dàng lên tiếng, giọng điệu nhẹ nhàng lại có một sức mạnh kinh hoàng khiến người ta không thể chống lại.
Có lẽ là vì cô quá xinh đẹp, có lẽ là vì cô quá bình tĩnh, có lẽ là vì cả người cô tỏa ra khí chất đặc biệt, đảm phóng viên đứng dồn dập sát đó, thực sự đã mở ra nhường lối đi cho cô.
Diệp Vãn Ninh quay đầu nhìn tài xế:
Về nói với bà nội, bảo bà ấy không cần lo cho tôi, lời bà ấy nói tôi đều ghi nhớ rồi, tôi sẽ làm theo.
Vâng, cô chủ.
Tài xế ghi nhớ lời Diệp Vãn Ninh dặn, sau đó quay người vào trong chiếc xe cao cấp sang trọng, lái về chỗ ở của bà Lục.
Diệp Vãn Ninh bước vào phòng khách của biệt thự, thím Lý bên cạnh nhìn Diệp Vãn Ninh đi vào, gương mặt khó xử:
Cô chủ, cô về rồi.
Ừm, thím Lý, tôi hơi đói rồi.
Diệp Vãn Ninh muốn giúp thím Lý đỡ khó xử.
Thím Lý lập tức gật đầu, không dễ gì cô chủ mở miệng nói muốn ăn:
Vâng, tôi đi chuẩn bị chút đồ ăn nhẹ.
Đợi khi thím Lý rời đi, ánh mắt Diệp Vãn Ninh di chuyển đến chỗ Lạc Vận Nhi đang ôm Lục Thừa Tiêu, cô bước lên vài bước:
Không phải gấu túi, buông anh ấy ra, cô sẽ không ngã chết đâu.
Lời nói của Diệp Vãn Ninh khiến Lạc Vận Nhi tỏ ra vô
Anh Thừa Tiêu...
Lạc Vận Nhi nhìn Lục Thừa Tiêu.
Diệp Vãn Ninh, cô không có tư cách nói với cô ấy những lời đó.
Vậy sao? Cũng phải, tôi không có tư cách nói chuyện với kẻ ăn cắp bản thiết kế, bởi vì cô ta không xứng!
Cô hôm nay từ vừa nãy đến bây giờ luôn giống như ăn phải thuốc nổ, áp lực và sự chế nhạo cô phải chịu đựng, cô đều có thể không để tâm, nhưng sự lạnh nhạt của anh lại làm tổn thương trái tim cô sâu sắc.
Cô thật đáng chết!
Lục Thừa Tiêu thấp giọng chửi, không ngờ bộ dạng mồm miệng nhanh nhảu của cô thực sự khiến anh cảm thấy kinh ngạc.
Xin lỗi, anh Thừa Tiêu, là em gây thêm phiền phức cho anh và chị Vãn Ninh rồi.
Tôi và cô vẫn chưa thân thiết đến thế đâu! Cô Lạc ạ!
Diệp Vãn Ninh nhếch khỏe môi lên, cười lạnh một tiếng, trên gương mặt xinh đẹp nở nụ cười tự giễu, vào cái ngày cô không còn cách nào khác phải gả cho Lục Thừa Tiêu, cô nên hiểu rõ rằng... những việc này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, bởi vì anh không yêu cô, ngay cả thích cũng không có!
Không đợi Lục Thừa Tiêu mở miệng, Diệp Vãn Ninh tự ý lên tiếng trước
Tôi hơi mệt rồi, nếu các người muốn tiếp tục anh anh em em xin cứ tiếp tục, tôi phải đi nghỉ ngơi đây.
Cô vẫn giữ nụ cười, ung dung quay người đi lên tầng. Người phụ nữ đáng chết
Không biết tại sao nhìn thấy bộ dạng ung dung của cô như vậy, anh không ngừng cảm thấy bực bội! Vâng. Cô Lạc đi lên nghỉ trước đi.
Kano, đỡ cô Lạc lên phòng cho khách nghỉ ngơi.
Kano lập tức đỡ Lạc Vận Nhi đi lên tầng:
Cảm ơn anh, anh Kano.
Lạc Vận Nhi với ai cũng mỉm cười, cô ta gật đầu thể hiện sự cảm ơn với Kano, sau đó nhờ Kano dìu lên tầng.
Ầm...
Một tiếng vang lên, cửa phòng ngủ chính bị Lục Thừa
Tiêu đạp mạnh ra.
Diệp Vãn Ninh không nghỉ, chỉ dựa vào giường đọc sách, cô kẹp thẻ đánh dấu vào trong sách, đặt quyển sách lên chiếc tủ ở đầu giường.
Diệp Vãn Ninh!
Anh nổi giận đùng đùng nhìn vẻ mặt điềm nhiên của cô, đưa tay nắm chặt cằm cô:
Cô ăn nhầm thuốc súng rồi à?
Cũng gần như thế.
Diệp Vãn Ninh nhìn bộ dạng không kìm nén được cơn giận của anh, cô hơi mỉm cười, nụ cười này càng làm anh thêm điên tiết. Đối với sự thay đổi của cô, Lục Thừa Tiêu không cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại, anh dường như thấy rất thú vị... bởi vì cô đã chọc điên anh thành công, chọc điên người đàn ông lạnh lùng sáng suốt, ngông cuồng tự cao! Sao nào? Đám phóng viên kia khiến cô cảm thấy tức giận rồi? Dám nói chuyện với tôi như thế?
Anh dám đưa người phụ nữ kia vào nhà, còn có cái gì là tôi không dám nữa?
Diệp Vãn Ninh lạnh giọng không chút sợ hãi đáp trả lại, sự lạnh lùng của anh sớm đã khiến cô cảm thấy bị vỡ vụn ngàn lần rồi.
Diệp Vãn Ninh, cô cảm thấy cô bây giờ cô độc một mình à? Đừng quên, sự sống chết của tập đoàn Diệp Thị vẫn còn trong tay tôi đấy!
Người phụ nữ này thực sự dám thách thức anh!
Lục Thừa Tiêu, anh đừng quên! Sự sống chết của con trai anh cũng đang nằm trong tay tôi! Cùng một lời nói, dùng cách khác trả lại anh, từ trong chiếc miệng nhỏ nhắn xinh đẹp của cô thốt ra, sức đe dọa cũng không vừa
Diệp Vãn Ninh, chúc mừng cô, cô đã thành công chọc điên tôi! Bây giờ, cô sẽ vì thế mà phải trả cái giá tương ứng l
Soạt...
Quần áo của cô bị anh thô lỗ xé rách, anh không ngừng hôn tới tấp...
Ư... đừng mang cái tay chạm vào người phụ nữ khác của anh để chạm vào tôi! Cũng đừng đem cái miệng hôn người phụ nữ khác để hôn tôi! Tôi thấy ghê tởm!
Diệp Vãn Ninh chán ghét nhìn anh, anh tức giận, cô thì không à?
Làm sao? Cô cảm thấy cô có tư cách chế tôi tởm à? Đừng quên đứa con trong bụng cô làm sao lại có!
U...
Diệp Vãn Ninh kêu lên một tiếng, sự thô bạo của anh cô không phải chưa từng thấy, nhưng cô chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Không... đừng... Lục Thừa Tiêu! Anh thật quá đáng! Tại sao anh ta có thể trong lúc không kìm nén được cơn giận, vẫn muốn làm chuyện như vậy với cô! Sao cơ? Còn dám nói đừng? Phản ứng của cô cũng thật mãnh liệt đấy...
Anh nhếch khỏe mỗi cười quỷ quái, trói buộc cô trong lòng mình...
Lục Thừa Tiêu vuốt những sợi tóc rối trên trán, điện cuồng kiêu nhìn Diệp Vãn Ninh ở trong lòng
Tôi muốn cô, cô không có quyền lựa chọn, đừng đem con ra uy hiếp tôi, tôi sẽ khiến cô biết hậu quả của việc đe dọa tôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT