- Vãn Ninh, cậu không phải ung thủ giết người, cậu chỉ cần nhớ cậu không phải là được rồi!
Nếu thực sự phải nói là hung thủ giết người, vậy người phụ nữ kia mới phải! Hạ Nghi Tâm tức tối không ngừng suy nghĩ, lập tức lên tiếng lần nữa:
- Những ký ức kia đã mất rồi, cậu đừng nhớ đến nữa, không phải cậu mỗi lần cố gắng muốn nhớ lại đều đau đầu dữ dội à? Cố gắng muốn nhớ lại như vậy, đối với cậu mà nói chỉ có hại chứ không có lợi.
- Nhưng mình....
Cô rất muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người dường như đều đang giấu có điều gì đó, cách nói và giải thích đều mập mờ lấp lửng.
- Được rồi được rồi, những chuyện không vui như vậy thì đừng nghĩ nữa! mình có một chuyện muốn nói với cậu!
Hạ Nghi Tấm dừng xe trong bãi gửi xe ở trung tâm thương mại, lập tức cởi dây an toàn, sau đó với tay lấy thứ đồ được đựng trong chiếc túi hồ sơ bịt kín phía ghế sau xe chuyển cho Diệp Vãn Ninh.
Đây là?
- Cuộc thi thiết kế ba năm một lần! Vãn Ninh, chẳng phải cậu rất thích thiết kế trang sức à? Bây giờ cơ hội tới rồi đó!
Diệp Vãn Ninh cầm tập văn kiện được bọc kín trong túi, nhìn rất lâu rồi lắc đầu:
- Mình không thể tham gia. Hạ Nghi Tâm không hiểu nhìn cô:
- Tại sao? Đây không phải giấc mơ cậu hằng mong ước sao? Cậu hy vọng có được sự công nhận của mọi người mà!
- Cuộc thi của Tập đoàn tài chính Để Thịnh tổ chức, mình...
- Lại là vì Lục Thừa Tiêu? Biểu cảm của Hạ Nghi Tâm bây giờ như muốn đâm chết tên đàn ông kia:
- Cậu không muốn có được sự công nhận của mọi người sao? Dù sao người nhà mình cũng tham gia cuộc thi này, cậu cho mình chút thể diện đi mà! Mình cũng đã nói xong với anh mình đăng kí cho cậu luôn rồi!
Anh trai của Hạ Nghi Tâm và Lục Thừa Tiêu có thể coi là bạn thân, cho nên lần này nhà họ Hạ mới tham gia cuộc thi thiết kế trang sức lần này, tuy bên tổ chức chính là tập đoàn tài chính Để Thịnh, nhưng nhà họ Hạ cũng góp phần không nhỏ.
Hạ Nghi Tâm làm ra dáng vẻ cầu xin, khuyên bạn thân:
- Xin cậu đấy, Vãn Ninh, cho mình chút thể diện được không?
- Nghi Tâm...
- Vậy vui vẻ quyết định như thể đi, mình thấy được khả năng của cậu đó Vãn Ninh! Giải nhất giải nhất!
Diệp Vãn Ninh quả thực không có cách nào ngăn Hạ Nghi Tâm lại, nhìn bạn thân nhiệt tình như vậy, cô chỉ có thể gật đầu đầu ý tham gia.
- Vậy một lần này thôi.
Hạ Nghi Tâm gật đầu cười, nhìn thấy nụ cười của cô, dường như đang nói dù sao nếu có lần sau, cô ấy vẫn đăng kí cho Diệp Vãn Ninh!
Bởi vì ở cạnh bạn thân, tâm trạng của Diệp Vãn Ninh cũng tốt hơn nhiều.
Biệt thự.
Đêm hôm, Diệp Vãn Ninh vừa uống một cốc sữa đọc đề bài vòng sơ khảo đầu tiên của cuộc thi thiết kế, đang cúi đầu trên bàn vẽ vào tờ giấy thiết kế.
Nếu đã đồng ý với Hạ Nghi Tâm tham gia cuộc thi thiết kế, vậy thì phải dồn hết sức lực để đi tiếp.
Diệp Vãn Ninh tự cổ vũ bản thân, lấy mấy bản phác họa bắt đầu chỉnh sửa.
- Cô chủ, cô nghỉ ngơi sớm đi.
Diệp Vãn Ninh gật đầu, lộ ra nét cười:
- Được, thím Lý, mọi người cũng đi nghỉ đi.
- Cô chủ, cậu chủ vẫn chưa về... cái này....
Đã sắp mười giờ rồi, điều này có phải ý là cậu chủ sẽ ở bên ngoài không?
Thím Lý không ngừng suy đoán.
- Anh ta chắc sẽ không về đâu.
Diệp Vấn Ninh suy đoán, sau đó lại lên tiếng:
- Trước hết cứ để đèn ở hành lang vào phòng khách.
- Vâng.
Thím lý gật đầu, lập tức quay người ra ngoài.
Vừa trôi qua khoảng một tiếng đồng hồ, chuông cửa biệt thự đột nhiên reo lên....
Diệp Vãn Ninh có chút mệt mỏi phút chốc tỉnh giấc, chẳng lẽ anh ta lại quay về? Chắc anh ta biết mật khẩu của cổng biệt thự là gì chứ nhỉ? Sao lại còn phải bấm chuông?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT