“Tiêu, anh xem... cái này, có phải là ba chữ gì đó không?"
Lục Thừa Tiêu nhìn kỹ càng, sau đó gật nhẹ đầu, trả lời chắc nịch: “Ừ”
Diệp Văn Ninh nghĩ đến những lời đối thoại của mấy tên vạm vỡ, bọn hắn nhắc đến cấp trên là một người phụ nữ... người phụ nữ trong nét chữ được viết lên sàn... người phụ nữ có thù oán với cô... người phụ nữ lại có thể tiếp xúc được với Trần Lạc Du....
Ngoại trừ cô ta, e rằng không còn người thứ hai! “Lạc Du..” Cô nhìn Trần Lạc Du đã hương tan ngọc nát, “Tôi... tôi thề, tôi, tôi nhất định sẽ trả thù thay cô, tôi... tôi cũng nhất định sẽ chăm sóc em gái cô.” Cô nức nở, nói hết câu này một cách ngắt quãng.
Lục Thừa Tiêu ôm Diệp Văn Ninh, dìu cơ thể mềm yếu không còn sức lực của cô đứng thẳng lên. “Tiêu... “Anh biết em muốn nói gì với anh, em muốn làm thế nào, anh đều sẽ giúp em, lần này tuyệt sẽ không dung túng cho cô ta nữa.” Lục Thừa Tiêu nhìn được ra suy nghĩ của cô, anh cũng biết nhược điểm lớn nhất của cô là mềm lòng, vì thế... lần này anh sẽ giúp cô, còn về chuyện anh nợ
Lạc Vận Nhi, anh đã có tính toán riêng. “Thật... à?" Diệp Văn Ninh cắn chặt môi dưới. “Ngốc quá, chẳng nhẽ còn giả được?" Anh giơ tay về nhẹ chóp mũi cô, sau đó đưa cô rời khỏi nhà máy bỏ hoang. “Lạc Du.. “Yên tâm đi, giao lại cho Burakku xử lý." Lục Thừa Tiêu liền phân phó Burakku ở bên cạnh, “Burakku, biết phải nên làm thế nào chứ?” “Vâng, em biết rồi, cậu chủ, anh yên tâm.” Burakku thở dài, cũng là một người đáng thương...
Trong căn phòng ngủ chính rộng lớn ở biệt thự. “Tiêu..” Diệp Văn Ninh hướng về phía anh nở nụ cười ngọt ngào, “Cám ơn anh, hôm nay nếu không có anh, chắc em đã...
Lục Thừa Tiêu nhìn cô vừa đi ra từ nhà tắm, không kìm được cong khỏe môi cười lên, "Anh không thích em nói với anh ba chữ này.” Lục Thừa Tiêu giơ tay vòng chặt cái eo thon mảnh của cô, sau đó lại lên tiếng: “Em gái của Trần Lạc Du, anh sẽ cử người đi đón, cử người thu xếp ổn thỏa cho cô bé” “Cám... Vừa mới nói được nửa chữ, đôi môi cô đã bị Lục Thừa Tiêu chí lại bằng một nụ hôn. “Có hận anh không?" Lục Thừa Tiêu nhìn chăm chú đôi mắt ngập nước của cô. “Hận?" Diệp Văn Ninh mỉm cười lắc đầu, “Từng muốn hận anh, nhưng... lại phát hiện bản thân không thể hận nổi. “Lúc ở nước ngoài, tại sao lại muốn cứu anh?" Nhìn đôi mắt lương thiện ngây thơ của cô, Lục Thừa Tiêu lúc này mới nhận ra bản thân nực cười biết bao, cô thuần khiết và lương thiện, trước đây tại sao anh chưa từng phát hiện? “Em không biết... em chỉ biết là, em không muốn nhìn thấy anh bị thương, nhưng lại không ngờ cuối cùng vẫn là anh chắn đạn thay cho em. Cô giơ tay vuốt ve bờ ngực anh, lúc ở trên xe, cô đã nhìn thấy vết sẹo trên lồng ngực anh, “Em..”
Lục Thừa Tiêu hôn nhẹ lên cánh môi cô, không muốn nghe những lời áy náy của cô nữa, “Chúng ta có con lại nhé.” "Con, con a?" “Anh từng làm hại con của chúng ta, cũng suýt nữa hại em.” Anh muốn bù đắp, vì thế... sinh thêm một đứa đi!
Lục Thừa Tiêu anh chưa từng hổ thẹn vì bất cứ chuyện gì mình đã làm, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, anh hối hận rồi. “Anh, anh biết? Anh biết đó là con của chúng ta?” “Cố Vũ Xuyên đã khai hết rồi” “Học trưởng, học trưởng tại sao lại làm thế?” “Hắn ta yêu em, muốn chiếm em về làm của riêng mình, đồng thời, hắn ta cũng có nhiều bất mãn với tập đoàn Đế Thịnh, mới nhân lúc anh và em hiềm khích với nhau lợi dụng sơ hở chen chân vào.” Lục Thừa Tiêu cười nhẹ một tiếng, cười nhạo bản thân, anh từng ngông cuồng tự đại, cậy vào sự thông minh ngược lại bị thông minh hại, tổn thương cô cũng hại bọn họ vuột mất quãng thời gian bốn năm bên nhau. “Trước đây anh... một mực khăng khăng em là hung thủ giết người. Bây giờ anh... có bằng lòng tin tưởng em không?”
Lục Thừa Tiêu áy nảy đồng thời thương yêu ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc thơm dịu của cô, "Em là vợ anh, anh không tin em còn tin ai được?" Chuyện này, anh chưa từng từ bỏ điều tra, quả thực điểm đáng ngờ chất tầng tầng lớp lớp, Kỷ Trình Hạo cũng nhiều lần nói bóng gió với anh Diệp Văn Ninh không phải là hung thủ giết người như bọn họ từng tưởng thế, bạn thân đã ngầm ám thị như vậy, chắc hẳn Hạ Nghi Tâm đã tiết lộ với cậu ấy cái gì rồi... “Hả?” Diệp Vãn Ninh nhấc đôi mắt nghi hoặc nhìn Lục
Thừa Tiêu.
Lục Thừa Tiêu ngược lại ung dung điềm tĩnh, liền sau đó nở nụ cười tà ác, giơ tay khế chọc cắm dưới của cô, “Anh có nói với em chưa, chúng ta chưa ly hôn?" “Chúng... chúng ta chưa lỵ, ly hôn?” “Vì thế con anh cũng có phần. “Con, con?" Diệp Vãn Ninh kinh hãi, chẳng nhẽ anh đều biết hết? Tất cả, tất cả anh đều biết? "Con, con cái gì?" Cô cần nhẹ môi dưới, giả vờ không biết gì. “Đương nhiên là con của chúng ta, nó tên là Lục Sâm đúng không?” “Anh... anh sao lại biết được sự tồn tại của Lục Sâm?” “Em ra vào căn hộ của Hạ Nghi Tâm, còn mang theo một đứa bé bên cạnh, muốn điều tra nó còn không dễ à?” Năng lực điều tra của nhóm Kase không thể xem thường được. “Anh, điều tra em?" “Em giấu diếm thân phận, giấu diếm Sâm Sâm!
Diệp Văn Ninh sững sờ, vẻ mặt lập tức u ám, cũng có nghĩa là, từ đầu đến cuối... anh đều biết cô là Diệp Văn Ninh? Cũng có nghĩa là, anh đã sớm biết đến sự tồn tại của Sâm Sâm?!
Chẳng nhẽ, anh đối xử tốt với cô, đều chỉ vì con thôi sao?! Anh nói họ chưa ly hôn, sao có thể được? Cô rõ ràng đã ký tên lên đơn ly hôn, chắc chắn là vì quyền nuôi dưỡng Sâm Sâm nên anh mới nói như thế!
Với hoàn cảnh và thân phận hiện giờ của cô, căn bản không có cách nào giành được quyền nuôi con với anh... Diệp Vãn Ninh hoảng loạn, cô có chết cũng không chịu thừa nhận, “Không phải! Đứa bé không phải con anh! Không phải!” “Không phải con anh? Nó họ Lục!” Hơn nữa Sâm Sâm giống hệt anh, cô bé này lại dám nói đứa bé không phải con anh?! “Đúng, là của Trình Tân! Không phải của Lục Thừa Tiêu anh! Năm đó là anh không cần em, không cần con! Bây giờ, anh không có quyền... quyền bắt con về lại bên anh, anh không có cái quyền đó!” Cô sợ hãi, bây giờ cô chỉ có Sâm Sâm, nếu như đến cả Sâm Sâm cũng mất đi, vậy cô còn lại gì?
Siêu mẫu đứng đầu cái gì chứ, trụ cột công ty cái gì, đều không phải thứ cô muốn, cô chăm chỉ làm việc cũng chỉ vì bố và Sâm Sâm!
Lục Thừa Tiêu nhìn dáng vẻ hoảng loạn của cô, liền khể đoán ra được tâm tư cô...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT