“Gọi tôi là Kase nhé, cô Ninh Y, tôi là thuộc hạ của tổng giám đốc Lục, hiển nhiên sẽ biết tên của cô. Kase thân thiện cười tươi, giơ tay phải ra với Diệp Vãn Ninh.

Diệp Vãn Ninh cảm thấy có chút kỳ quặc, rõ ràng là quen người đàn ông trước mặt này, lại phải giả vờ không quen biết, có điều cô cũng không thể làm khác hơn được!

Cô khẽ gật đầu, chuyền tay ra bắt tay với Kase, sau đó hỏi thăm: “Chú mèo rất đáng yêu kia tên là gì?” Lục Lục... cái tên này cô không thể thân thuộc hơn nữa, nhưng vẫn phải làm ra vẻ chưa từng nhìn thấy nó! “Lục Lục, là cái tên do thiếu phu nhân trước đây của chúng tôi đặt cho, từ sau khi thiếu phu nhân và tổng giám đốc Lục ly hôn, tổng giám đốc Lục vẫn luôn nuôi chú mèo này, béo lên rất nhiều. Tổng giám đốc Lục có lúc còn trò chuyện với nó!” “Thấy nó rất dễ thương! Có điều tổng giám đốc Lục cũng rất dễ thương, lại còn trò chuyện với mèo.” Diệp Văn Ninh cảm thấy có chút kinh ngạc, vốn cô rời đi vội vã, đến một số đồ cô muốn mang theo cũng không lấy được, Lục Lục cũng được để lại biệt thự, cô chỉ mang theo Lục Sâm... lúc cô ở nước ngoài vẫn luôn suy nghĩ, Lục Thừa Tiêu sẽ đối xử với Lục Lục như thế nào!

Trước đó cô còn tưởng Lục Lục sẽ bị ngược đãi, giống như bà mẹ kế Lạc Vận Nhi sẽ ngược đãi nó!

Nhưng hôm nay nhìn thấy Lục Lục, cô biết trước đây mình đã suy nghĩ nhiều rồi, Lục Lục vẫn được chăm sóc rất tốt, hơn nữa dáng vẻ đáng yêu của nó không hề thay đổi điểm nào. “Em rốt cuộc đang làm cái gì?” Lục Thừa Tiêu bất mãn nhìn chằm chằm Lạc Vận Nhi ngã sõng soài trên bãi cỏ, “Đỡ cô ấy dậy” Trước đây anh đã nhẫn nhịn rất nhiều lần, mọi việc cô ta làm, anh đều biết hết, cô ta quay phim thì ngang ngược, diễn catwalk thì vô lý làm càn, anh đều không truy cứu! Nhưng không ngờ, cô ta lại dám làm ra chuyện này với Lục Lục!

Lục Lục ngoan ngoãn đang run rẩy, nó đáng thương kêu meo meo mấy tiếng, trốn ở trong lòng Lục Thừa Tiêu, giống như là có chỗ dựa vững chắc!

Cô ta nũng nịu nói, “Anh Thừa Tiêu... không phải em, là nó... anh nhìn xem chân của em đều bị nó..”

Sự hờn dỗi của cô ta khiến Lục Thừa Tiêu không kìm được nhíu chặt mày, cô ta làm bộ làm tịch, ngày càng khiến anh không thể chịu đựng nổi! “Lục Lục bình thường rất hiền hòa, anh không tin nó sẽ làm ra việc đó, bây giờ em cũng ngã bị thương rồi, làm đại diện cho kỳ đá quý lần này cũng không thích hợp lắm, dù sao hiện giờ mắt cá chân em cũng đã sưng đỏ, nên để trợ lý dìu em đi bệnh viện đi!” Lục Thừa Tiêu ra hiệu với mấy người trợ lý của Lạc Vận Nhi. “Em có thể quay được... em... Lạc Vận Nhi vẫn kiên trì, cô ta không muốn từ bỏ cơ hội này! “Chuyện này anh đã bàn giao toàn quyền xử lý cho Kase. Ý trong lời nói là, anh không còn quyền quyết định nữa! Lục Thừa Tiêu bế Lục Lục ngoan ngoãn ở trong lòng đi về phía Diệp Văn Ninh cách đó không xa.

Sau khi Lục Lục nhìn thấy Diệp Văn Ninh, nó vốn đang run rẩy lập tức phấn chấn tinh thần, sau đó nhanh chóng nhảy khỏi lòng Lục Thừa Tiêu, chạy về phía Diệp Văn

Ninh...

Dưới sự xử lý khẩn cấp của bác sỹ có mặt ở đây, bác sỹ lên tiếng căn dặn: “Cần phải nghỉ ngơi một thời gian, tốt nhất là không được đi lại trong khoảng thời gian này

Kase lập tức tiến lên giải quyết Lạc Vận Nhi ương ngạnh, "Cô Lạc... với vết thương của cô hiện giờ, e rằng không thể trình diễn được, sản phẩm đá quý mới lần này đang được tiến hành tung ra thị trường, tin tức cũng đã thông báo hết rồi, thiệp mời cũng đã được gửi đi! Không có khả năng sẽ trì hoãn lại, vì thế chỉ có thể tạm thời đổi người đại diện. Do vậy chỉ đành bày tỏ rất lấy làm tiếc, hy vọng cô Lạc dưỡng thương cho tốt, đừng để tổng giám đốc Lục lo lắng, suy cho cùng cô là người mẫu trụ cột của Phàn Đế!” “Tôi... Lạc Vận Nhi nhìn vết thương ở chân của mình, do dự có nên từ bỏ quyền làm người đại diện lần này hay không. “Dẫu sao nếu chân cô Lạc bị thương càng nghiêm trọng hơn, sợ là trong một khoảng thời gian không thể tham gia bất cứ hoạt động nào, chuyện này... đối với cô Lạc mà nói, e là không tốt nhỉ?" Kase khẽ gật đầu với Lạc Vận Nhi, “Bên nào nặng bên nào nhẹ, cô Lạc tự mình cân nhắc nhé, vị trí người mẫu nòng chốt nói thế nào vẫn phải ngồi vững, cô nói đúng không?" Bộ dạng cười như không cười của anh khiến Lạc Vận Nhi cảm thấy vô cùng chân ghét.

Kase đương nhiên hiểu rõ người phụ nữ trước mặt này nhìn thấy anh thì không thể nào vui vẻ được, có điều không thành vấn đề, anh chỉ đến hoàn thành nhiệm vụ của mình mà thôi, cũng đâu phải là fans trung thành gì của cô ta! “Anh được lắm!” Lạc Vận Nhi nắm chặt nắm đấm, nổi cáu rít ra ba chữ này, sau đó cô ta kiêu ngạo nhấc đầu, hừ lạnh vài tiếng, trợ lý và nhân viên dìu Lạc Vận Nhi rời khỏi trường quay. “Nhanh dọn dẹp lại hội trường” Kase nhanh chóng dặn dò mấy người nhân viên. “Vâng. Mấy người nhân viên lập tức tiến hành dọn dẹp trường quay.

Ở bãi cỏ cách đó không xa, truyền đến từng tràng cười vui vẻ. “Hihi, em thật đáng yêu!” Diệp Văn Ninh trêu chọc Lục

Lục, Lục Lục rất thích cô, luôn nằm trong lòng cô... Lục Thừa Tiêu không ngờ Lục Lục sẽ dính lấy cô như vậy, “Xem ra Lục Lục rất thích em “Có lẽ là bởi vì em và chủ nhân của nó rất giống nhau... Diệp Vãn Ninh nhìn Lục Lục ở trước mặt, vui vẻ biết bao! Nhưng lại không thể thể hiện quá rõ ràng, suy cho cùng năng lực quan sát của người đàn ông bên cạnh quá tài giỏi, không thể không khiến cô khâm phục!

Đôi mắt sâu thẳm sáng ngời của Lục Thừa Tiêu nhìn chăm chú nụ cười tươi sáng trên gương mặt cô... sau đó ý cười bên khóe miệng cười sâu hơn... “Hi, chào em, Lục Lục, em sống có tốt không?” Diệp Vãn Ninh chào hỏi Lục Lục đang nằm trong lòng cô. “Meo..” “Em đang trò chuyện với nó à?” Lục Thừa Tiêu cảm thấy hiện giờ cô đáng yêu không chịu nổi. “Theo như em biết, tổng giám đốc Lục cũng thường xuyên trò chuyện với một chú mèo, không phải sao?” Cô tinh nghịch nhảy đôi mắt đẹp, cong cong nụ cười ngọt ngào. “Là kẻ nào muốn đập vỡ bát cơm của mình nói với em chuyện này?” Anh lộ rõ vẻ không tự nhiên, người biết được chuyện này chắc chắn là người thân cận bên anh, mà rõ ràng... người đã đi theo anh hơn mười mấy năm chỉ có một người duy nhất! Đó chính là – Kase! Xem ra đã lâu lắm rồi cậu ta chưa bị phạt! “Anh đoán xem!” Diệp Vãn Ninh khẽ nói nhỏ gì đó bên tai Lục Lục, rồi mới dời tầm mắt lên người Lục Thừa Tiêu, “Lục Lục biết đấy, anh có thể hỏi Lục Lục!” “Em và Lục Lục cùng một giuộc với nhau, Lục Lục sao có thể nói cho anh biết được?” Lục Thừa Tiêu giơ tay khế chạm nhẹ vào chóp mũi cô, yêu chiều lên tiếng. “Meo meo meo..’ Lục Lục liên tiếp kêu lên mấy tiếng, dường như đang nói với Lục Thừa Tiêu: Cậu đừng nghĩ nữa, tôi sẽ không phản bội lại chủ nhân của mình đâu! Chỉ có Lục Lục đang ở trong lòng cô mới có thể phán đoán chính xác chủ nhân là ai! “Chính bởi vì Lục Lục không nói cho anh, vì thế em mới nói cho nó đấy!” Cô cười vô cùng xán lạn, Lục Thừa Tiêu cũng không kìm được cười theo, giơ tay ấn vào cái đầu nhỏ của cô, hôn lên cánh môi ngọt ngào đó...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play