Quần áo của cô... Diệp Vãn Ninh nhìn quần áo bị xé rách hết của mình, cô có chút chán nản nhấc người lên, quấn chăn lên toàn bộ cơ thể, di chuyển đến bên tủ đồ, trong tủ đồ ở phòng nghỉ có đồ dùng cá nhân và quần áo được chuẩn bị sẵn dành cho anh... cô lấy một chiếc áo sơ mi trắng rộng lớn, mặc lên người rồi cài nút áo lại, giống như một đứa bé đang mặc đồ của người lớn vậy.
Lúc cô cài đến nút cuối cùng, lại không ngờ rằng anh đã đi ra khỏi nhà tắm, nhìn chăm chú khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo nét đỏ ửng của cô, Lục Thừa Tiêu không kìm được cong khóe miệng. “Muốn đi rồi?” “Không, không phải.” Cô lên tiếng giải thích, không biết tại sao... lúc đối mặt với anh, cô luôn giống như người cầm không thể nói ra lời! "Em chỉ hơi khát, em không quên lời anh nói, em không muốn đi. “Vết sẹo mổ trên bụng em là thế nào?” Vốn không tính hỏi đến chuyện này, nhưng anh cuối cùng vẫn nhắc đến.
Diệp Vấn Ninh cúi đầu nở nụ cười, nhưng trong nụ cười lại mang theo sự hạnh phúc, “Rất xấu đúng không?”
Lục Thừa Tiêu im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào vết sẹo của cô. “Có thể nhờ anh xem em thành vợ của mình chỉ trong một ngày này thôi, đừng xem em như là kẻ thù được không chỉ một ngày thôi, em biết anh không thích em, anh rất ghét em, anh thậm chí còn rất hận em, nhưng xin anh, chỉ trong ngày này hãy cho em chút ấm áp, bởi vì em đã thích anh rồi.” Diệp Vãn Ninh thẳng thắn thừa nhận, ai cũng không biết được để nói ra những lời này cô đã phải dùng biết bao nhiêu dũng khí.
Anh có thể cho cô một tí ấm áp thôi là được, sau này đứa bé hỏi đến, cô sẽ nhớ đến ngày hôm nay, để người làm bố như anh sẽ giữ được ấn tượng tốt trong lòng đứa bé.
Lục Thừa Tiêu gật đầu, xem như là đã đồng ý, sau đó hỏi thăm lần nữa, “Sao mà bị thế này? Trước đây không
Ý cười nhàn nhạt hiện lên trên mặt Diệp Vãn Ninh, sau đó lên tiếng: “Mấy ngày trước mắc phải bệnh viêm ruột thừa... phải làm phẫu thuật, có sẹo cũng là chuyện trong dự tính! Vì thế không có gì đáng kinh ngạc đâu.” Cô đã nói dối, cho dù lời nói dối này chỉ là bất đắc dĩ, nhưng cô vẫn cảm thấy chột dạ vô cùng.
Đang yên đang lành sao lại bị viêm ruột thừa? Lục Thừa Tiêu nhíu mày, không hề nghi ngờ gì với lời của cô, ngược lại còn có chút đau lòng! “Có ai từng nói với em, vóc dáng em mặc áo sơ mi nam rất gợi cảm không?” Bởi vì độ dài của chiếc sơ mi, vừa vặn che lấp chiếc mông cong của cô, mà bề rộng của sơ mi lại tăng thêm vài phần khiêu gợi hơn thường ngày. “Em... mặc như vậy, rất kỳ quặc à?” Diệp Vấn Ninh ngây ngẩn, đánh giá bản thân từ trên xuống dưới... cô mặc áo sơ mi của anh thì rất quái lạ à? "Không kỳ quặc, rất đẹp." Lục Thừa Tiêu cong khỏe môi, giơ tay ôm cô vào lòng, sau đó lại hôn cô nồng nhiệt, hôn đến mức cô choáng váng đầu óc, hai chân vô lực, mềm yếu dựa lên người anh... “Ưm... Thừa Tiêu.. “Đáng chết!” Anh thấp giọng mắng một tiếng, vùng bụng dưới lại trở nên hừng hực lửa đốt, “Vừa nãy em cũng mệt rồi, đi tắm sẽ dễ chịu hơn. Lần đầu tiên anh chu đáo như vậy, sự săn sóc của anh khiến Diệp Vãn Ninh hơi bất ngờ...
Đây là Lục Thừa Tiêu mà cô quen biết à? Mãi đến khi cô được bế vào nhà tắm, cô mới có đáp án
Không sai... đây mới là Lục Thừa Tiêu mà cô quen biết! Bởi vì bây giờ anh không những không rời đi, ngược lại còn muốn tắm uyên ương cùng cô... "Anh... Trong bồn tắm rộng lớn, Diệp Vãn Ninh lùi từng bước về sau, tấm lưng xinh đẹp dán sát vào mép tường... “Em tự mình tắm được... anh.... có thể đi ra ngoài được không?"
Chiếc áo sơ mi đàn ông đã thấm ướt đẫm, đường cong lúc ẩn lúc hiện dưới áo sơ mi khiến Lục Thừa Tiêu vô thức cong khỏe môi, chỉ mấy năm nữa, cô sẽ tăng thêm vẻ gợi cảm xinh đẹp, lúc đó cô sẽ càng mê người hơn, càng diễm lệ không gì sánh được!
Anh xem lời của cô như gió thổi bên tại, từng bước áp sát về phía cô càng lúc càng gần hơn... “Ưm.." Diệp Văn Ninh mềm nhũn hai chân, Lục Thừa Tiêu lập tức ôm cô vào lòng, ngăn không cho cô ngã vào bồn tắm. “Em nghĩ là anh sẽ từ bỏ cơ hội được ăn no uống say này à?"
Cô biết trong lời nói của anh còn ẩn chứa hàm ý khác “Nhưng anh vừa, vừa mới." “Chẳng nhẽ em không biết anh rất nhanh đói?” Anh cười lên, dáng vẻ tà ác vô cùng, bàn tay anh du ngoạn lên tấm lưng trơn bóng trắng ngần của cô, môi mỏng dán chặt lên bờ môi ngọt ngào, sau đó không ngừng mút lấy
Mãi đến khi làm cánh môi cô trở nên vừa đỏ ửng vừa sưng phù, anh mới chịu nhả ra... “Ưm... đừng... Tay của anh!
Vào khoảnh khắc anh chạm vào, Diệp Vãn Ninh hoảng sợ hô lên, “A... đừng, đừng mà! Thừa Tiêu!” Nhưng anh không thèm đoái hoài đến lời phản đối của cô... ý cười tà ác càng nồng đậm hơn.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy ý cười của anh, “Ưm... không... Thừa Tiêu...!”
Bởi vì hành động đột ngột của anh, tim cô đập liên thình thịch, bàn tay anh ấn lên vị trí này, nhiệt độ nóng hổi của lòng bàn tay anh xuyên thấu qua lớp áo sơ mi ướt sườn sượt, như đang ủi lên da thịt trắng muốt của cô, khiến cô không kìm được cắn chặt môi dưới, hai mắt mơ màng, cơ thể căng cứng dựa sát vào lồng ngực anh...
Đường cong uyển chuyển của cô khiến anh khó mà tiếp tục khống chế được lửa nóng ở bụng dưới. Hành động xấu xa mang theo sự ác ý của anh hết lần này đến lần khác khiến hai chân Diệp Vãn Ninh run rẩy, cảm giác tê dại kia khiến cô vô thức chủ động nhấc cắm, cắn một miếng vào bờ vai anh
Nhìn thấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt của cô, giống như chú mèo hoang bị quấy rầy, cô tức giận rồi! “Tức giận rồi à?” không biết tại sao, anh rất thích bầu không khí như ngày hôm nay, thích dáng vẻ dính vào ngực anh! Chú mèo nhỏ bị trêu chọc mãi cũng có lúc tức giận "Xem ra... anh cần phải vỗ về em thật tốt mới được. Không cho cô từ chối, không cho cô nói không! Anh khẽ dùng sức, khiến cô cảm nhận được sự tồn tại của anh... "Ưm... không... Những chiếc răng trắng toát cắn chặt môi dưới, vẫn còn hơi đau, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi!
Anh mãnh liệt chuyển động cái eo thon dài nhấn mạnh một cái... “A... Thừa Tiêu... Cô cảm nhận được anh đã ngừng lại động tác, đồng thời cũng cảm nhận được sự dịu dàng chưa từng có của anh, anh đồng ý rồi, anh đã làm được.
Vào chính khoảnh khắc này, cô lại trở thành của anh một lần nữa!
Hàng lông mi khẽ giương lên, cảm nhận được sự tiến công dồn dập hết lần này đến lần khác, cô không còn sức lực để nghênh đón nhưng lại không có cách nào dừng lại! Cô thở hồng hộc nhìn Lục Thừa Tiêu còn chưa tận hứng chăm chú.
Ai biết được, vừa mới kết thúc anh lại triển khai một đợt tiến công mới trong phòng tắm, bốn bề mờ mịt sương mù, ngay cả ánh mắt mơ màng của cô cũng trở thành chứng cứ quyến rũ người khác có sức thuyết phục nhất
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT