Chương 133 TUYỆT KHÔNG THỂ LÀ NGƯỜI HÈN YẾU DỄ BẮT NẠT.
Kèm theo với tiếng động lớn... Lạc Vận Nhi nhấc chân đá về phía Diệp Vãn Ninh. Diệp Vãn Ninh nhíu chặt mày rên lên không đáp trả, bây giờ ngay đến sức lực đứng lên cô cũng không có, khiến cô đau lòng không phải là ở đây chịu sự vũ nhục của
Lạc Vận Nhi, mà là mọi hành động mà anh đã làm! “Này! Đồ đàn bà ác độc cô, cô làm gì ở đây!” Tiểu Tiểu quên lấy đồ quay trở lại bệnh viện, không nghĩ đén sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. “Khụ khụ... Diệp Vãn Ninh ngã trên sàn ho mạnh mấy tiếng, khóe miệng dính đầy máu tươi “Đồ khốn kiếp nhà cô! Cô lại dám ra tay với chị Văn Ninh!” Tiểu Tiểu lập tức xông lên, nhanh nhẹn nhấc chân đạp Lạc Vận Nhi một cái.
Tuổi cô bé còn nhỏ, nhìn thì nghĩ là yếu ớt, nhưng cô tốt xấu gì cũng là một y tá điều dưỡng, sức lực không cần nói cũng biết
Lạc Vận Nhi nhu mì đậu thể là đối thủ của cô bé! “Đồ đàn bà xấu xa! Khốn nạn! Ai cho cô ức hiếp chị Vãn Ninh!” Tiểu Tiểu lại đạp mạnh Lạc Vận Nhi, sau đó đẩy cô ta sang một bên, Tiểu Tiểu nhanh chóng tiến lên đỡ Diệp Vãn Ninh dậy, dìu Diệp Văn Ninh ngồi lên giường xong, Tiểu Tiểu mới chú ý đến Lạc Vận Nhi vừa mới bị đạp đã chạy mất rồi! “Con đàn bà đáng ghét, cô còn muốn chạy? ức hiếp chị Văn Ninh, cô tưởng rằng cô dễ dàng chạy thoát à?” Tiểu Tiểu lập tức đi lên kéo chặt tóc Lạc Vận Nhi, tức giận hầm hầm giơ tay quạt cho cô ta một cái bạt tai, “Cô lại còn dám đánh chị Văn Ninh? Cô đúng là chán sống rồi đúng không!” Tiểu Tiểu bình thường trầm ổn nay lại giống như chị đại trút giận thay cho Diệp Vãn Ninh, người bị ép đến đường cùng đúng là chuyện gì cũng làm ra được! “Con đĩ điểm này!” Lạc Vận Nhi không ngừng mắng Tiểu Tiểu, giơ tay ra cấu xé lẫn nhau với Tiểu Tiểu!
Nhân lúc Tiểu Tiểu không chú ý, Lạc Vận Nhi lập tức giảm mạnh Tiểu Tiểu một cái, sau đó tốc độ đẩy cô bé ra,
Tiểu Tiểu không đứng vững đâm trúng phải chân giường...
Lạc Vận Nhi nhanh chóng đẩy cửa phòng, chạy đi mất. “Cô đứng lại cho tôi, đồ đàn bà xấu xa!” Tiểu Tiểu nhẫn nhịn cơn đau còn muốn đuổi theo, nhưng lại bị Diệp Văn Ninh ngăn lại. “Tiểu Tiểu, đừng đuổi nữa.." Diệp Vấn Ninh có chút đau lòng nhìn Tiểu Tiểu, “Còn đau không?” “Chị Văn Ninh, em không sao, ngược lại chị mới nghiêm trọng á?” Nhìn Diệp Vãn Ninh đầu tóc tán loạn, Tiểu Tiểu thực sự tức giận đến ngứa răng ngứa lợi, nên dạy dỗ con đàn bà khốn kiếp vừa nãy một bài học! “Chị không sao, bị cô ta đạp mấy cái thôi... “Chị Văn Ninh, ả đàn bà như vậy thì nên kiên quyết dạy dỗ cô ta!” Diệp Vấn Ninh chỉ mỉm cười, không ngờ rằng bây giờ còn có một người ngoài chịu quan tâm cô, giúp đỡ cô. “Đúng rồi, sao em vẫn chưa đi tìm dì Trương?”
Tiểu Tiểu lập tức giải thích: “Em quay về lấy đồ ạ! Vốn muốn xem thử chị Vãn Ninh ngủ chưa, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng này, em liền xông lên! “Lần sau đừng lỗ mãng như thế nữa, lỡ như trong tay Lạc Vận Nhi có vũ khí... làm em bị thương thì không tốt”
Tiểu Tiểu lộ ra nụ cười dễ thương lại hồn nhiên, “Đâu có nghĩ nhiều như thế ạ! Thì ra ả kia tên là Lạc Vận Nhi!” Cô bé nhìn cổ tay, hét lên: “Đã một tiếng đồng hồ trôi qua rồi, em phải nhanh chóng đi tìm dì Trương! Chị Vãn Ninh, em đi gọi bác sỹ lại khám cho chị nhé?" “Không cần đầu, Tiểu Tiểu... không nghiêm trọng thế đầu” Cô chỉ cảm thấy vùng eo hơi đau thôi, chắc chỉ có vết thâm tím. “Nhưng... “Tiểu Tiểu, em đi nhanh đi, nếu không lần đầu tiên đi làm đã đến muộn thì không hay đâu!”
Tiểu Tiểu do dự không quyết, “Nhưng, em lo ả kia... “Không cần lo lắng, cô ta bị em dạy dỗ cũng rất thảm rồi. Tạm thời sẽ không đến tìm chị đâu, hơn nữa chị tính ngày mai sẽ chuyển viện.” Rất nhiều chuyện mắt không thấy tại không nghe mới tốt, "Đừng lo cho chị, nếu như cô ta lại đến, chị nhất định lập tức ấn chuông!”
Tiểu Tiểu khẽ gật đầu, nhưng vẫn lo lắng cho cơ thể suy nhược của Diệp Vãn Ninh, “Vậy chị Vãn Ninh, chị nghỉ ngợi cho khỏe nhé, có chuyện thì lập tức ấn chuông, y tá sẽ đến tức thì!” “Ừ, em đi đi.” “Dạ vâng, tạm biệt chị Vãn Ninh.
Diệp Vãn Ninh khẽ vẫy tay với Tiểu Tiểu, nhìn Tiểu Tiểu rời đi xong, cô nằm trên giường cố gắng ép lại nước mắt... cô cằn chặt môi dưới có chút không biết nên làm thế nào. Anh đúng là đã làm như vậy, bởi vì phẫn nộ, anh thu mua tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Tinh Xuyên, bởi vì phần nộ, anh làm ra rất nhiều chuyện tổn thương cô, thực sự là vì phẫn nộ thôi sao? Hay là bởi vì anh cảm thấy rất mất mặt? Hoặc là đã tổn hại đến tự tôn đàn ông của anh?
Diệp Vãn Ninh không hề nghỉ ngơi, mà ấn nút ở bên cạnh, mở chiếc tivi màn hình lỏng đang được gắn trên tường, chuyện này ầm ỹ như vậy, chắc hẳn cũng đang được phát tin tức nhỉ?
Cô chỉnh kênh, nhìn các kênh trong tivi lần lượt chiếu tin tức. Lục Thừa Tiêu ở trong tivi được vệ sỹ hộ tống đi ra khỏi tập đoàn Đế Thịnh, vừa mới bước ra, nhóm nhà báo lập tức vây chặt
Mấy vệ sỹ lần lượt ngăn nhà báo lại, mở một con đường thông suốt không có trở ngại gì cho Lục Thừa Tiêu. “Tổng giám đốc Lục, xin hỏi lần này anh thu mua tập đoàn Diệp Thị và tập đoàn Tinh Xuyên là có mục đích gì?” “Tổng giám đốc Lục, lần này anh thu mua tập đoàn
Diệp Thị, có bàn bạc với phu nhân của anh hay không?” “Bên ngoài đồn thổi tổng giám đốc Lục anh không hiểu nhân tình thế thái, thu mua tập đoàn của bố vợ, tổng giám đốc Lục có giải thích gì không?” “Tổng giám đốc Lục, lần này thu mua hai tập đoàn lớn
Tinh Xuyên và Diệp Thị, là chuẩn bị mở rộng quy mô tập đoàn Đế Thịnh đúng không?" “Có dự định tiến quân vào thị trường khác không? Mời ngài phát biểu, tổng giám đốc Lục!”
Liên theo sau, mọi câu hỏi được đặt tới tấp như ong vỡ tổ, nhưng Lục Thừa Tiêu bỏ hết ngoài tai, mãi đến khi nghe thấy một câu... “Tổng giám đốc Lục, nghe nói Lục phu nhân sinh non, tin tức này đúng sự thật không? Nghe nói đứa bé cũng không bị dị tật gì, không biết tổng giám đốc Lục có thể làm sáng tỏ lời đồn thổi này không?” Nghe thấy câu hỏi này, tim của Lục Thừa Tiêu như bị đập mạnh... tại sao loại người máu lạnh vô tình như anh cũng có thể nếm được cảm giác đau đớn này?
Lục Thừa Tiêu nhíu mày, quét tầm mắt lên nhà báo hỏi câu hỏi này, sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Sáu giờ tối ngày mai, sẽ mở cuộc họp báo, có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ giải đáp từng cái một." Nói xong, Lục Thừa Tiêu soải bước lớn về chiếc Limousine đã được chuẩn bị sẵn, đến khi ngồi vào trong xe, nhóm nhà bảo ở phía sau vẫn chưa có ý rời di.
Mọi người đều đưa mắt nhìn nhau, Burakku bị giữ lại phát thiệp mời cuộc họp báo ngày mai, nhìn nhóm nhà báo nhao nhao tranh luận, anh lập tức mỉm cười lên tiếng: “Dạo gần đây nhân viên tập đoàn thậm chí tổng giám đốc Lục, đều vì chuyện thu mua này mà cảm thấy mệt mỏi, hy vọng mọi người có thể thông cảm! Đây là thiệp mời tham gia ngày mai, đợi lát nữa thư ký trợ lý sẽ phát cho từng vị một, mong chờ sự có mặt của các vị vào ngày mai”
Burakku mỉm cười khẽ gật đầu với nhóm phóng viên, sau đó chuyền túi hồ sơ trong tay cho thư ký ở phía sau, rồi ngồi vào xe công vụ rời đi.
Nhìn tin tức được chiếu trên tivi, Diệp Vãn Ninh cười khổ
Đứa bé không có dị tật? Đương nhiên là không bị dị tật gì, bởi vì bé con suýt nữa thì bị anh ta hại chết
Diệp Vãn Ninh cần chặt môi dưới, nghĩ lại mọi hành vi Lạc Vận Nhi vừa đối với cô, bất kể thế nào cũng phải đòi lại công bằng cho bé con! Nhưng không phải bây giờ, nước chảy đá mòn, Diệp Văn Ninh cô cũng tuyệt không phải là người yếu đuối để ức hiếp! "Văn Ninh... Kỷ Trình Tàn nhìn Diệp Văn Ninh đang ngồi trên giường, cô nằm chặt điều khiển trong lòng bàn tay, bên trong chiếc tivi màn hình phẳng to lớn vẫn đang chiếu lại tin tức vừa nữa..
Kỷ Trình Tân thầm kêu hỏng bét
Anh lộ ra nụ cười với Diệp Văn Ninh, sau đó nhấn nút, điều chỉnh chiếc bàn ăn, đặt cháo thịt bò đã được chuẩn sẵn lên bàn. “Nào, nếm thử đi, tớ nghĩ mùi vị chắc cũng rất được day!" “Trình Tân...” Diệp Vãn Ninh ăn một miếng cháo xong, ngẩng mắt nhìn Kỷ Trình Tân, “Cám ơn cậu, ngon lắm. “Cám ơn cái gì! Đừng khách sáo với tớ, bây giờ cậu phải nhanh chóng bồi bổ cơ thể, đợi sức khỏe cậu tốt lên, thì có thể đi thăm bé con của cậu được rồi.” “Trình Tân... “Ừ”?” Kỷ Trình Tân quay đầu nhìn Diệp Vãn Ninh, “Sao thế?”
Cô hướng về anh lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Có thể nhờ cậu giúp tớ một việc được không.
Kỷ Trình Tân gật đầu, kiên định nhìn cô: “Nói đi, nếu giúp được tớ nhất định sẽ giúp “Tớ muốn chuyển viện” ít nhất bây giờ, cô không phải là đối thủ của Lạc Vận Nhi, cô rất rõ mình đang suy nhược đến mức nào. “Chuyển viện?” Đang yên đang lành sao lại chuyển viện? “Ừ” Diệp Vãn Ninh gật đầu.
Kỷ Trình Tân không hỏi lý do, nếu như cô không muốn nói, vậy anh cũng sẽ không hỏi.
Anh gật đầu đồng ý: “Được, lát nữa tớ sẽ đi làm thủ tục, cậu yên tâm đi, có cần tớ giúp gì nữa không?” “Tập đoàn Diệp Thị bị thu mua rồi, chuyện này, Trình
Tân cậu đã biết chưa?”
Đầu tiên Kỷ Trình Tân hơi sững sờ, sau đó thành thật trả lời, “Chuyện này đã được đồn khắp trong giới kinh doanh rồi.” “Tớ muốn về nhà một chuyến” “Cậu muốn về nhà? Nhưng bây giờ cậu đang yếu như vậy, đợi sức khỏe cậu ổn hơn một chút, rồi về nhà nhé!” “Không, tớ phải về nhà một lần.” Cô lo lắng chuyện tập đoàn bị thu mua, mẹ cô và Vương Đống Nhiên sẽ giận cá chém thớt sang bố cô! Cô bắt buộc phải về nhà một chuyển “Được, tớ đồng ý với cậu, có thể sắp xếp giúp cậu, nhưng tớ bắt buộc phải đi cùng. “Trình Tân... “Đừng từ chối tớ, tớ lo cho sự an nguy của cậu." Trước đó Kỷ Trình Tân đã nghe được một chút ít chuyện liên quan đến Lâm Vận Cầm từ chỗ chị dâu hờ Hạ Nghi Tâm Diệp Văn Ninh suy yếu như thế, đi một mình anh không yên tâm được! “Được." Diệp Vãn Ninh khẽ gật đầu, “Tớ đồng ý với cậu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT