“Làm gì?” Anna rút ra một bản hợp đồng, ở trên có dòng chữ thu mua tập đoàn Tinh Xuyên. “Các người muốn, muốn làm gì?” Dáng vẻ sợ hãi thất sắc của Cổ Vũ Xuyên khiến ý cười của Anna càng đậm hơn. “Tổng giám đốc Cổ sợ đến thế à?” Cô châm biếm: “Anh xem rõ đi, không hề ép anh ký tên đóng dấu! Tập đoàn Tinh Xuyên sớm đã không thuộc về nhà họ Cổ nữa rồi!” “Cô nói gì?!” Cố Vũ Xuyên nhìn chằm chằm, ở trên đã được viết rất rõ ràng, Cổ Vũ Xuyên cũng lập tức hiểu rõ khách sạn SECRET này là thuộc về ai! “Là Lục Thừa Tiêu!” “Bây giờ mới hiểu ra, cũng đã muộn rồi nhỉ?” Anna chuyền tờ giấy cho cô gái bên cạnh, ý cười càng nồng đậm hơn nhìn Cổ Vũ Xuyên. “Từ đầu đến cuối, tất cả đều là trò lừa! Các cô đều làm việc cho Lục Thừa Tiêu!” Cổ Vũ Xuyên căn bản nghĩ không ra, đến cùng là vì sao? Lại có nhiều mỹ nữ xinh đẹp như vậy nguyện trung thành giúp Lục Thừa Tiêu làm việc? “Anh nói không sai điểm nào.” Anna khiêu gợi ngồi trên sofa, quăng một ảnh mắt quyến rũ cho Cổ Vũ Xuyên, “Trách thì trách anh quá khinh địch, anh cho rằng phụ nữ xinh đẹp tiếp cận mình đều không có mục đích à?” Anna hừ lạnh một tiếng, không cho là thể lên tiếng lần nữa: “Có điều anh phải rõ một điểm này, trước ngày hôm nay, tập đoàn Tinh Xuyên đã phải đối mặt với nguy cơ kinh tế, tổng giám đốc Lục chỉ là thuận nước đẩy thuyền thu mua lại Tinh Xuyên mà thôi! Chuyện sợi bông lần này, chỉ là một bước đệm, cho anh một ít bài học!” “Không, các người đang nói năng hàm hồ cái gì! Tập đoàn Tinh Xuyên là của nhà họ Cố tôi! Không phải của tên Lục Thừa Tiêu khốn kiếp kia!” "Bốp.." Một cái bạt tai nóng rát rơi thẳng lên mặt Cổ Vũ Xuyên. . Ra chương nhanh nhất tại { TRUMtruy en. O R G }
Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai từng đánh anh ta! “Có đầu mà không có óc! Chẳng trách đến bây giờ bố anh vẫn chưa giao tập đoàn cho anh, bây giờ nghĩ lại cũng có thể hiểu được, kẻ như anh không đáng làm người thắng cuộc!” Khoảng cách giữa Cổ Vũ Xuyên và Lục Thừa Tiêu vĩnh viễn không chỉ là một trăm tám mươi ngàn cây số. “Cô là đồ đĩ điểm, cô lại dám đánh tôi?” “Bốp... Lại một cái bạt tai đánh thẳng vào mặt anh ta, “Mồm miệng sạch sẽ đi, tôi không ngại lại dùng bạt tai nhắc nhở anh đâu!” “Cô...” Cổ Vũ Xuyên tức giận đỏ gay mặt, phẫn nộ nhìn Anna. “Đừng nhìn tôi như thế, tất cả đều do anh tự làm tự chịu!” Chọc đến ai không được, cứ phải chọc đến Lục Thừa Tiêu!
Anna khẽ động ngón tay, lại là một chậu nước lạnh dội lên người Cổ Vũ Xuyên... “Cảm nhận được cảm giác lạnh thấu tim chưa? Tôi nghĩ... tim anh bây giờ cũng lạnh đến cực điểm rồi nhỉ?” Anna cười lạnh mấy tiếng, “Vốn anh còn có tập đoàn Tinh Xuyên làm chỗ dựa, nhưng bây giờ cổ đông lớn nhất lại là tổng giám đốc Lục, mà nhà họ Cổ các anh cũng đã bị gạch tên rồi, giờ anh lại tự ý ký hợp đồng khiến tập đoàn Tinh Xuyên phải chịu tổn thất, mà khoản tiền này... anh bắt buộc phải trả! Món nợ lên đến chục triệu tệ, phải đến năm nào tháng nào anh mới trả hết nhỉ? Thực đáng thương làm sao...
Nói xong, Anna còn lộ ra biểu cảm thông cảm. “Đồ đàn bà cô, không cần cô làm bộ làm tịch! Tất cả đều là âm mưu của các người, các người lừa tôi!”
Anna thực cảm thấy nực cười đến cực độ, “Anh có chứng cứ không? Tổng giám đốc Cổ... Ồ, không đúng, nên gọi anh là anh Cổ, bởi vì bây giờ anh đã không còn là tổng giám đốc gì nữa rồi! Bây giờ anh chẳng qua chỉ là một con sâu đáng thương không còn nhà để về, trên người không còn một cắc nào thôi!” “Không còn nhà để về, không còn một cắc? Cô lại nói năng lung tung cái gì!” Cho dù nhà họ Cổ anh không còn sở hữu tập đoàn Tinh Xuyên, nhưng gốc gác vẫn còn, sao có thể không nhà trở về, người không một cắc? “Bởi vì không lâu trước đó, căn nhà của các người đã được tiến hành đấu giá, thậm chí những tích cóp khác của nhà anh... anh quên là anh đã tiêu xài phung phí như thế nào rồi? Bây giờ số tiền còm cõi của nhà anh còn không đủ để trả tiền sợi bông!” Anna cho anh ta lời nhắc nhở chân thành và thật tâm, “Đừng nói tôi ác độc, tôi rất thật tâm nhắc nhở anh, cách khách sạn ba con phố, có một điểm cứu trợ người lang thang, anh có thể đi đến đó xem thử, ít nhất cũng không bị chịu đói chịu rét. "Cô." Nghe ra sự châm biếm trong lời nói của Anna, Cổ Vũ Xuyên biết... bây giờ mình đã không còn gì nữa rồi! “Tôi nói rồi, đừng nhìn tôi như thế!” Anna giương tay lại cho một bạt tai. Cổ Vũ Xuyên phẫn nộ nhìn cô, “Đồ đàn bà cô, tôi sẽ không tha cho cô!” “Thế à? Vậy tôi sẽ cung kính chờ ngài tôn giá.” Anna cảm thấy nực cười cực điểm, bây giờ Cổ Vũ Xuyên làm gì có năng lực tiếp cận cô? Anh ta không có tư cách ra vào khách sạn SECRET! Càng đừng nói là gặp được cô!
Anna lại cử động đầu ngón tay, khẽ gật đầu với hai cô gái đứng cách đó không xa.
Hai cô gái lập tức hiểu rõ ý của cô, sau đó giơ mạnh tay đánh ngất anh ta... Cổ Vũ Xuyên không kịp phản kháng, không giữ được trọng tâm ngã ra sau... “Chị Anna, tiếp theo phải làm gì?” “Lái xe, cạo trọc đầu hắn, ném ở vùng ngoại ô!” Anna nhìn Cổ Vũ Xuyên, cười lạnh mấy tiếng, "Đây chính là kết cục của việc đắc tội với tổng giám đốc Lục. Nếu như chỉ đơn thuần đắc tội Lục Thừa Tiêu, kết cục sẽ không thảm hại, không đến bước đường cùng đến vậy! Nhưng đối tượng anh ta ra tay lại là người phụ nữ mà tổng giám đốc Lục quan tâm, không có một người đàn ông nào có thể nuốt nổi cục tức này? Đương nhiên.... chuyện này cũng chỉ có mấy người thân tín bọn họ mới biết được. “Vâng” Cô gái lập tức gọi hai gã lực lưỡng vào, rồi bắt tay làm việc.
Anna ngồi lại vào sofa, cầm lấy điện thoại đặt trên bàn, gọi vào số của Lục Thừa Tiêu. “Cậu chủ, đã giải quyết ổn thỏa rồi, ngày mai... có thể nhìn thấy tin tức bêu rếu Cổ Vũ Xuyên
Chỉ nghe thấy Lục Thừa Tiêu ở đầu bên kia điện thoại đáp lại một tiếng, sau đó cúp ngang máy.
Trong bệnh viện.
Đợi đến khi Diệp Vãn Ninh tỉnh lại, đã là việc của sáng ngày hôm sau. “Cậu..” Diệp Vãn Ninh không ngờ rằng mình vừa tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào tủ âm tường chính là Kỷ Trình Tân.
Cô cử động khẽ di chuyển cơ thể làm Kỷ Trình Tân tỉnh giấc.
Kỷ Trình Tân lập tức ngẩng mắt nhìn Diệp Vãn Ninh, vội vã lên tiếng: “Có chỗ nào không thoải mái không? Có cần... Văn Ninh, cậu sao thế?” Nhìn dáng vẻ hết sức kinh sợ của cô, Kỷ Trình Tân còn tưởng rằng mình đã làm ra hành động khác thường gì! “Trình Tân, sao cậu lại ở đây? Đây... là đâu?” Cô bây giờ vẫn rất yếu ớt, nhưng so với hôm qua mà nói, đã tốt hơn nhiều rồi... “Vấn Ninh, cậu không nhớ hôm qua đã xảy ra việc gì à?” Kỷ Trình Tân lo lắng nhìn Diệp Vãn Ninh, gấp rút giơ tay sờ lên trán cô, không phải là mất trí nhớ rồi chứ? “Hôm qua... Đại khái là cô đã ngủ rất lâu... cô cố gắng nhớ lại chuyện ngày hôm qua, bỗng nhiên... cô lập tức mở to mắt, chìa tay liều mạng nắm lấy vạt áo Kỷ Trình Tân, “Trình Tân, con của mình đâu... con của mình đâu? Có phải, có phải là đã không còn nữa?"
Cô nhìn thấy rất nhiều máu... rất nhiều rất nhiều máu... có nhớ đến sự tàn nhẫn của Lục Thừa Tiêu, nhưng cô không muốn mất đi đứa bé! “Văn Ninh, cậu bình tĩnh trước, đừng kích động quá, không tốt cho sức khỏe, đứa bé không sao... không sao!” Kỷ Trình Tân lập tức lên tiếng dỗ dành Diệp Vãn Ninh, "Đã cử người chăm sóc đứa bé rồi, đang ở chỗ bà nội Lục.” “Bà nội? Bà nội cũng đến à?" “Ừ.” Kỷ Trình Tân khẽ gật đầu, “Lúc tớ và bà nội Lục đi đến biệt thự, cậu đang nằm trong sân, bọn tớ lập tức đưa cậu đến bệnh viện, may mà vẫn kịp, đứa bé mới có thể được sinh ra bình yên vô sự, quan trọng là hai mẹ con cậu đều bình an.” “Tớ muốn... nhìn con tớ... bé con tất cả đều tốt chứ? Bà nội cho người chăm sóc, chắc là rất thỏa đáng” “Đúng thế, trước mắt cậu đừng nghĩ nhiều như vậy, phải điều dưỡng cơ thể cho tốt” “Nhưng tớ... “Nghe lời, Văn Ninh, chẳng nhẽ cậu đã quên Lục Thừa
Tiêu đã tổn thương cậu như thế nào rồi?”
Nghe những lời Kỷ Trình Tân nói, vết thương còn chưa khép lại của cô như bị đâm thêm một dao...
Diệp Vãn Ninh khẽ mím môi, cúi thấp đầu, sau đó lắc đầu, “Tớ không quên... tớ vẫn nhớ... Nhớ sự tàn nhẫn của anh dành cho mình, nhớ sự vô tình của anh, nhớ anh...
Kỷ Trình Tân lập tức chuyển lời bà nội Lục căn dặn lại cho Diệp Vãn Ninh, nói xong, anh lại mở miệng nói tiếp: “Đây là ý của bà nội Lục. “Bà nội, nói như thế thật à?" Diệp Vãn Ninh biết bà nội vẫn luôn đối tốt với cô, nhưng cách này chưa chắc sẽ có hiệu quả. Mà tim cô sớm đã chẳng chịt vết thương, cho dù là miệng vết thương khép lại... cũng sẽ lưu lại sẹo nhỉ? Huống hồ, cô cũng không có ý sẽ tha thứ cho anh, vì thế bà nội làm nhiều chuyện như vậy, cũng chỉ là phí công. “Ừ” Kỷ Trình Tân gật nhẹ đầu, vẫn luôn lo lắng Vãn Ninh sẽ có phản ứng gì, nhưng nhìn thấy cô bình tĩnh... Kỷ Trình Tân lên tiếng lần nữa: “Văn Ninh, cậu có dự tính gì?” “Tớ..” Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp chuyện này, nếu như anh cho rằng đứa bé không phải là con của anh, vậy cô có giải thích thế nào đi nữa cũng chẳng ăn thua gì! Cô hướng về Kỷ Trình Tân khẽ lộ ra nụ cười nhợt nhạt, “Trình Tân... tớ hơi đói có thể làm phiền cậu... “Đương nhiên! Cậu muốn ăn gì?” Bây giờ cô quả thực nên được bồi bổ “Tớ muốn ăn cháo thịt bò..” Cô thấy mình bụng đói cồn cào, động lực để cô chống đỡ tiếp tục sống... ngoại trừ bố, bây giờ còn có con của cô! “Được, tớ lập tức cho người chuẩn bị." Kỷ Trình Tân cuống cuồng bận rộn, nhanh chóng gọi điện thoại cho người phụ trách, đồng thời mời y tá đến chăm sóc Diệp Vãn Ninh, lúc này anh mới yên tâm tạm thời rời bệnh viện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT