“Không, không phải!” Hạ Nghi Tâm biết không thể giấu chuyện này thêm nữa, đã giữ kín hơn một năm rồi, Văn Ninh lại thông minh như thế, sẽ có một ngày cô ấy phát hiện ra. “Nhưng điều tra của thám tử tư sao có thể sai được?” “Thám tử tư rất giỏi, nhưng trăm kín cũng khó tránh một hở, hơn nữa những tấm hình này căn bản là không thể nói rõ được gì!” Hạ Nghi Tâm cầm lấy mấy tấm hình xem qua xem lại, “Nếu như những tấm hình này có thể chứng minh cậu là hung thủ, vậy bây giờ cậu cũng không thể bình yên vô sự đứng được đây nói chuyện với tớ!” “Nhưng... Diệp Vãn Ninh cắn môi dưới, nhìn mấy tấm hình này.

Hạ Nghi Tâm lập tức cắt ngang những lời còn lại của bạn thân, mở lời nói: “Vãn Ninh, có lẽ cậu không nhớ được La Vân Nhi là ai, nhưng hãy tin tưởng mọi lời tớ nói hôm nay" “Tớ tin tưởng cậu “Thực ra, cậu căn bản không làm hại La Vân Nhi, ngược lại, cậu luôn muốn cứu cô ta, là cô ta muốn hại cậu, loại người độc ác như cô ta, rơi vào kết cục như thế chính là báo ứng. Nhắc đến chuyện này, Hạ Nghi Tâm lại cảm thấy phẫn nộ không thôi! “Cô, cô ta muốn làm hại tớ?” “Đúng! Chính là cô ta, chuyến du lịch tốt nghiệp ngày đó, chúng ta gặp phải cơn giông xưa nay chưa từng có, sóng to gió lớn, chính vào lúc này cậu bị cuốn vào biển, sau đó... La Vân Nhi không đứng vững cũng rơi xuống biển, vốn dĩ cậu là muốn cứu cô ta, tớ liều mạng hét tên cậu, cậu lại đang cố hết sức kéo cô ta vào bờ! Mà La Vân Nhi thì sao? Cô ta không đồng lòng chung sức với cậu, mà còn có ý đồ giảm lên người cậu để trèo lên bờ! Chính vì cậu lương thiện, cô ta ác độc, đúng vào lúc cô ta sắp lên được bờ, mà cậu không đủ sức lực sắp bị chìm xuống, thì có một con sóng lớn ập đến cuốn cô ta vào trong biển, mất tích không nhìn thấy bóng dáng, dưới sự giúp đỡ của bọn tớ và đội cứu hộ, cậu đã được cứu lên bờ, nhưng cậu lại rơi vào hôn mê, đợi cậu hạ sốt tỉnh lại, thì đã không còn nhớ được khoảng ký ức này” Hạ Nghi Tâm kể hết chân tướng sự việc năm đó cho Diệp Văn Ninh. “Sao, sao lại thế này... nhưng trong hình rõ ràng là...

Hạ Nghi Tâm lập tức giơ tay chỉ vào một số chỗ trong mấy tấm hình này, “Góc chụp của những tấm hình này có vấn đề, động tác của La Vân Nhi bị thầy và mấy bạn học khác ngăn lại, nhìn vào hình, lại bày ra rõ ràng là cậu đang hại cô ta, nhưng chân tướng sự việc, tất cả mọi người ở hiện trường đều rất rõ ràng!” Hạ Nghi Tâm lại chỉ vào mấy góc khác ở trên hình, “Chúng tớ đều không biết những tấm hình này từ đầu ra, càng không biết là ai đã chụp nó, vì thế cũng không tìm hiểu thêm! nhưng La Vân Nhi dù sao cũng đã... vì thế mọi người cũng không kể chân tướng việc này cho những bạn học khác ở trong trường, chỉ lựa chọn im lang!" “Tớ vẫn nhớ rõ lúc đó, chúng tớ còn cố ý chạy đến hỏi bác sỹ, bác sỹ nó cậu là mất trí nhớ lựa chọn, không biết lúc nào mới có thể khôi phục lại đoạn ký ức này, có lẽ là ba đến năm ngày, cũng có thể là một tháng, hoặc là mấy năm, thậm chí vĩnh viễn cũng không nhớ lại được...

Diệp Vãn Ninh nhìn những tấm hình, im lặng không nói.

Hạ Nghi Tâm cắn môi dưới, giơ tay nắm chặt lấy tay Diệp Vãn Ninh, “Văn Ninh, chúng tớ không nói chuyện này cho cậu biết, là vì cậu bị hen suyễn, mà sẽ có khả năng phát tác lại! Chúng tớ không muốn khiến việc này kích thích cậu, càng không muốn cậu biết chuyện cậu đã mất đi một đoạn hồi ức! Chúng tớ sợ vì chuyện này mà sẽ làm bệnh hen suyễn của cậu tái phát lại, vì thế mới giấu đến ngày hôm nay.” “Nghi Tâm, cám ơn cậu...

Hạ Nghi Tâm mỉm cười nhìn bạn thân, “Đây có là gì, chúng ta là bạn thân, bản thân thì không cần nói lời cảm ơn. Hơn nữa chúng tớ cũng đã lơ là, sự thực là giấy không gói được lửa, ai cũng không ngờ được, Lục Thừa Tiêu lại có tình cảm với La Vân Nhi, mà cậu lại nhầm lẫn trở thành vợ của anh ta!”

Có lúc, rất nhiều chuyện lại trùng hợp đến vậy! “Đúng vậy, ông trời thật trêu ngươi.” Diệp Vãn Ninh bất đắc dĩ nở nụ cười, “Từ đầu đến cuối anh ấy đều xem tớ là đối tượng để báo thù, tớ vẫn luôn nghi hoặc tại sao, nhưng tớ cũng đã biết được chân tướng sự thực, cũng xem như là đã tỉnh ngộ ra “Vấn Ninh, cậu nên giải thích với anh ấy, tớ và các bạn học khác, đều là nhân chứng! Chúng tớ có thể làm chứng cho cậu!” “Không cần đầu, Nghi Tâm." Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu cười, “Tớ chỉ muốn biết khoảng ký ức đã mất đi kia, không hề muốn giải thích gì với anh ấy

Nụ cười chua xót của Diệp Văn Ninh làm cho người khác cảm thấy đau lòng.

Giải thích thì có tác dụng gì? Anh cũng sẽ không tin cô...! Hơn nữa, La Vân Nhi cũng đã không còn trên thế gian này nữa rồi, bây giờ có Lạc Vận Nhi ở bên cạnh anh, trong tim anh chưa từng có cô, cho dù cô giải thích trăm ngàn lần, cũng vô dụng mà thôi. "Nhưng... “Tớ biết cậu muốn nói gì, Nghi Tâm. Lần này đổi thành cô cắt ngang những lời còn lại của bạn thân, cô nở nụ cười với Hạ Nghi Tâm, tỏ ý bảo cô ấy yên tâm, “Nghi Tâm, cậu đừng lo lắng cho tớ, cây ngay thì không sợ chết đứng đúng không? Hơn nữa tớ cũng đã quyết định rồi. “Quyết định? Cậu quyết định cái gì?” Hạ Nghi Tâm căng thẳng nhìn dáng vẻ như không có gì của cô, “Cậu đừng có ra quyết định gì làm hại đến bản thân đấy Văn Ninh!”

Diệp Vãn Ninh khẽ lắc đầu cười, "Không đâu, tớ chỉ quyết định sinh đứa bé này ra, rồi dùng quyền nuôi dưỡng bé con đổi lấy bình an cho tập đoàn Diệp Thị và sự tự do của tớ.” “Cậu chuẩn bị rời xa anh ta?” “Đúng.” Diệp Vãn Ninh gật đầu, thẳng thắn với bạn thân.

Hạ Nghi Tâm khẽ gật đầu, không tán thành cũng không phản đối, “Có lẽ đối với cậu, đây là chuyện tốt, nhưng cũng có thể là chuyện xấu, nói cho cùng trong tim cậu đã dần dần dành vị trí cho anh ta... cậu có cảm tình với anh ta, cậu có thể nói ly hôn là ly hôn không?"

Hai người vốn dĩ không yêu nhau, bởi vì lợi ích bởi vì đủ mọi nguyên nhân khác mà ở bên nhau, điều đáng sợ không phải là đối chọi gay gắt với nhau, mà là ai yêu đối phương trước, ai yêu trước thì người đó đã nắm chắc phần thua!

Hiển nhiên, Vãn Ninh đã được định sẵn là người thua cuộc trong “trò chơi” này. “Chính bởi vì như thế, mới phải lập tức diệt trừ phần tình cảm này!” Nói miệng thì dễ dàng, nhưng làm được thì rất khó khăn.

Hạ Nghi Tâm tò mò hỏi thăm Diệp Vãn Ninh, “Phải tiêu diệt như thế nào? Cậu chắc chắn là không để nó đâm chồi nảy lộc trong tim cậu chứ?” “Vậy tớ phải nhẫn tâm hơn nữa, ngay cả gốc cũng phải nhổ sạch”

Hạ Nghi Tầm nhìn Diệp Vãn Ninh đang mỉm cười, nói không ra tư vị trong lòng... Văn Ninh vẫn luôn mềm lòng, chuyện diệt cỏ tận gốc này, cô ấy không có cách nào làm được, có lẽ đến lúc đó, cô sẽ giúp cô ấy một tay, giúp cô ấy nhổ tận gốc phần tình cảm này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play