**********
“Thiếu phu nhân, cô đều nghe ra hết à... Thím Lý cũng là bị làm khó cười lên. “Bà nội nói đúng, nhưng cháu có cố gắng thế nào đi nữa... ánh mắt của anh ấy cũng sẽ không dừng lại trên người cháu” Ngoại trừ đứa bé này, ngoại trừ bà nội, giữa bọn họ còn có bất kỳ người nào hay là việc gì có thể duy trì mối quan hệ ư? Đương nhiên... đáp án chính là không! “Nhưng thiếu phu nhân, những lời này của lão phu nhân cũng rất có lý, địa vị của cô, chồng của cô, sao có thể để một người ngoài như ả ta đoạt đi mất được?” “Thím Lý, nếu là của cháu thì trước sau gì cũng là của cháu, không phải của cháu, cho dù cháu dốc hết toàn lực giành được thì cũng có ý nghĩa gì? Đến cuối cùng vẫn không phải là của cháu, sớm muộn cũng có một ngày nó sẽ từ từ biển mất, bởi vì nó vốn dĩ không thuộc về cháu. Giống như giữa cô và anh, cho dù trải qua cái gì, anh cũng sẽ không dành tình cảm cho cô, dù chỉ là một chút ít... “Thiếu phu nhân... đây... “Thím Lý, đừng nói nữa, cháu hơi mệt rồi, cháu muốn nghỉ ngơi một chút." Đưa cái ly không cho thím Lý, Diệp Vãn Ninh đi thẳng về chiếc giường lớn, cô nằm ở trên giường, sau đó không nói lời nào nữa.
Thím Lý thở dài một hơi, thực ra lời của thiếu phu nhân cũng có lý, nếu như thiếu gia có thể dành một ít tâm tư cho thiếu phu nhân, vậy thì tốt biết bao!?
Cửa của phòng ngủ chính được khép lại cẩn thận, thím
Lý quay người rời đi.
Diệp Vãn Ninh trằn trọc không ngủ được, đúng vào lúc này, điện thoại của cô vang lên, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, cô lập tức ấn nút nghe. “Alo, chào anh, có phải chuyện tôi nhờ điều tra đã có kết quả rồi không?” “Đúng rồi, cô Diệp. Lần này tôi gọi điện thoại đến là muốn hỏi cô, cô tự mình đến lấy hay là chúng tôi sẽ gửi toàn bộ tư liệu vào hòm thư cho cô.” “Gửi vào hòm thư của tôi đi, cám ơn các anh” Diệp Vãn Ninh dùng tiền thưởng đứng thứ hai cuộc thi lần này để mời thám tử tư, nhờ họ điều tra chuyến du lịch tốt nghiệp năm đó. “Vâng.”
Cúp máy xong, khoảng năm phút sau, Diệp Văn Ninh đã nhận được email từ văn phòng thám tử gửi đến, nhìn kết quả mà văn phòng thám tử điều tra được, cả người cô như sét đánh giữa trời quang sững sờ nguyên tại chỗ!
Thì ra... đây chính là nguyên nhân Lục Thừa Tiêu xem cô là “Hung thủ giết người”? Đúng là cô đã gián tiếp hại chết La Vân Nhi ư?
Sao lại thế này... sao lại như thế này được! Tại sao? Tại sao cô không thể nhớ ra được chút gì! Tại sao
Chẳng trách lúc cô nhắc đến chuyện du lịch tốt nghiệp, Nghi Tâm cứ luôn úp úp mở mở, nói không ra nguyên cớ, thì ra người bên cạnh cô đều giấu có chuyện này... đều giấu cô!
Trong bãi đậu xe tầng ngầm của trung tâm thương mại. "A.." Hạ Nghi Tâm đột nhiên rít lên một tiếng, cô lập tức xuống khỏi xe, không ngờ rằng cô vừa mới thất thần thì đã đụng trúng phải cột đá phía sau...
Cô thương xót nhìn chiếc xe yêu quý của mình, “Chiếc mini nhỏ đáng thương, ngày mai phải đưa em đến cửa hàng sửa chữa rồi.” “Xe của em làm sao thế?” "Ồ... anh không nhìn thấy à? Bị đâm hỏng rồi!” Hạ Nghi Tâm vừa trả lời xong câu hỏi của người đàn ông, cô liền cảm thấy có chút không đúng, cô quay đầu lại nhìn Kỷ Trình Hạo đang lái chiếc siêu xe, kinh ngạc lên tiếng: “Sao anh lại ở đây? Đồ vô lại này, anh theo dõi tôi hả?” “Theo dõi? Đừng nói lời khó nghe như thế chứ? Anh theo dõi em làm gì! Anh chỉ là vừa khéo đi ngang thôi!” “Vừa khéo đi ngang?” Hạ Nghi Tâm cười mấy tiếng, tên đàn ông này đang lừa ai? Xem cô là đứa trẻ lên ba à? “Vừa khéo đi ngang của anh cũng trùng hợp quá đi mất? Đây là cuộc gặp gỡ bất ngờ ở tầng hầm bãi đậu xe trung tâm thương mại?” “Nói không chừng đúng là có chuyện trùng hợp như vậy!” Kỷ Trình Hạo đi xuống khỏi chiếc siêu xe, sau đó nhìn xe của cô, “Xe của em còn lái được không?”
Hạ Nghi Tâm hơi sững sờ, “A? Anh nói cái gì?” “Anh nói, xe của em còn có thể lái không!” Kỷ Trình
Hạo lặp lại câu hỏi của anh lần nữa. “Đương nhiên là có thể, chỉ là hư đèn trước thôi, cũng không phải là đảm hư động cơ!" Cô ngồi vào lại trong chiếc mini, nhưng cho dù cô thao tác mãi, xe vẫn không khởi động được, đừng nói là lái đi! "Không được à?” Kỷ Trình Hạo nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, lập tức mở lời hỏi: “Hay là như thế này, anh bảo người của cửa hàng sửa chữa đến lấy xe đi sửa, rồi anh đưa em về " “A? Anh đưa tôi về nhà? Tôi từ chối!” Hạ Nghi Tâm lập tức từ chối ý tốt của Kỷ Trình Hạo, ai mà biết được tên vô lại này lại có ý đồ gì?!
Kỷ Trình Hạo đánh giá Hạ Nghi Tâm một vòng, “Em không cần đề phòng anh như phòng trộm vậy đâu? Anh không có hứng thú đối với màn hình phẳng như em!
Màn hình phẳng? Hạ Nghi Tâm lập tức hạ tầm mắt nhìn một cái, gã này quá đáng lắm rồi đấy! Lại dám nói cô là màn hình phẳng? Lại dáng chế hàng của cô! Tốt xấu gì hàng cô cũng đủ dùng đấy nhé! “Tôi không chỉ phòng anh giống như phòng trộm, tôi còn lấy bình xịt đề phòng dê xồm để đối phó với anh đấy! Lời vừa nói xong, cô liền lấy bình xịt hơi ra, tức giận hầm hâm xịt về phía Kỷ Trình Hạo...
Chỉ nghe thấy tiếng chất khí tỏa ra mắt của Kỳ Trình
Hạo như bị một tầng sương phủ lên... “Đây rốt cuộc là thứ đồ gì, sao anh lại nhìn không rõ 2 Đau quá! Người phụ nữ này rốt cuộc thường mang theo cái gì ra khỏi nhà? “Bình xịt chống dê xồm đấy! Chuyên dùng để phòng bị những tên háo sắc như anh!" Hạ Nghị Tâm muốn làm mặt quý với anh, nhưng nghĩ đến anh bây giờ cũng không thể nhìn rõ, nên đành thôi, có điều vẫn có chút lo lắng cho anh có giơ ba ngón tay ra, "Đây là mấy? “Anh đang đau chết đi được, em còn hỏi anh đây là mấy? Làm ơn đi, tim của người phụ nữ như em có phải được làm từ sắt đá không đấy?” .
Truyện Teen HayDám nói cô lòng dạ sắt đá? Nếu cô là lòng dạ sắt đá, thì sẽ không giơ ba ngón tay của mình rồi! “Tôi hỏi anh đây là mấy! Nếu như anh vẫn không trả lời tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục xịt anh!” Hạ Nghi Tâm bày ra động tác lại muốn xịt bình hơi lần nữa... “Đừng đừng đừng!” Kỷ Trình Hạo lập tức ngăn cản, sau đó nhìn ngón tay của cô, mở lời nói: “Ba ngón tay mà!” “Rất tốt, anh vẫn chưa mù. Cô cũng yên tâm hơn rồi, “Nếu anh còn dám nói tôi phẳng gì đó! Tôi sẽ xịt anh tiếp!”
Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ còn dám mở miệng sửa lại: “Là màn hình phẳng!”. “Anh!” Hạ Nghi Tâm tức giận cầm lấy bình xịt tiếp tục xịt về phía anh lần nữa, “Hừ! Đồ vô lại nhà anh! Phải để anh nếm mùi đau khổ mới được!”