Diệp Vãn Ninh quay người rời khỏi phòng đọc sách, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng nhức mắt này nữa, chuyện này khiến cô đau đớn tột cùng, giống như là cảm giác nghẹt thở, cô không muốn phải nếm thử nó lần thứ hai!
Mẫn Mẫn cúi thấp đầu đứng ở phía sau Diệp Vãn Ninh, đóng cửa lại xong, liền đi theo Diệp Vãn Ninh xuống lầu. “Tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Tại sao đến bây giờ anh vẫn cảm thấy đầu óc quay cuồng... “Anh Thừa Tiêu, anh... hỏi em đã xảy ra chuyện gì... em, em cũng không biết. Lạc Vận Nhi đáng thương nâng mắt lên, nước mắt tí tách chảy xuống, nhìn khuôn mặt điển trai nghiêm khắc của Lục Thừa Tiêu, cô ta hơi hoảng sợ, “Anh Thừa Tiêu, anh đừng hung dữ với em có được không? Em sợ lắm... xin anh, đừng hung dữ như vậy.” “Anh không hung dữ với em, chỉ là đang hỏi em tối qua rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”
Đáng chết, chẳng nhẽ anh không tự chủ được? Chủ động làm chuyện đó với cô ấy?! Đây quả là không thể tượng tưởng nổi! Trước giờ anh vẫn luôn có lòng tin với sự tự chủ của mình, cứ cho là đêm qua anh không thể không chế phát sinh quan hệ với cô, nhưng tại sao anh không hề có một chút ký ức nào? “Em thực sự không biết, em chỉ biết sau khi bị cà phê đổ lên chân, anh Thừa Tiêu ôm em đến nhà tắm, nhưng sau đó... anh, anh đột nhiên... việc sau đó em cũng không thể nhớ được ra “Vì thế anh và em đã làm cái chuyện kia?” Đáng chết, anh không thể nhớ ra được cái gì!
Lạc Vận Nhi khẽ gật đầu, “Vâng...em đau quá...
Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng một câu, chán nản tột cùng, càng đáng chết hơn là, chuyện này còn bị Diệp Vấn Ninh bắt gặp phải, đây được xem là bắt gian à?! Anh phiền muộn khoác áo ngủ lên, báo cho Kano biết anh sẽ đến tập đoàn muộn hơn một chút, sau đó quay người nhìn Lạc Vận Nhi đang ở trên giường, “Anh sẽ cho người đưa quần áo đến cho em.
Lời vừa nói xong, Lục Thừa Tiêu quay người đi xuống lầu, vừa mới đi đến phòng khách, đã nhìn thấy Diệp Vấn Ninh bình tĩnh dùng bữa sáng ở phòng ăn.
Diệp Vãn Ninh chú ý đến Lục Thừa Tiêu đã đi xuống lầu, dù rằng vẻ bề ngoài cô là đang ăn sáng, nhưng chỉ có mình cô biết được sự thực, cô ăn mà không biết vị, ăn như đang ăn sáp vậy! “Anh cũng biết vì sao lại xảy ra chuyện này.” Giọng nói tĩnh lặng như nước của anh vang lên, ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy nghi hoặc, tại sao lúc anh nhìn thấy cô quay người rời đi, lại đột nhiên hoảng sợ như vậy? Rồi sao lại nhanh chóng mặc áo ngủ lập tức đi xuống giải thích? “Anh không cần giải thích với em nhiều thế đầu. Nghe thấy anh giải thích, Diệp Vãn Ninh hơi sững sờ, nhất thời không biết nói gì cho phải, “Anh có giải thích nhiều hơn nữa, chuyện không nên xảy ra vẫn cứ xảy ra. ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh* nhất
Diệp Văn Ninh đứng dậy, cô đã không ăn thêm nổi thứ gì nữa. “Anh ăn thong thả, em lên trước đây “Diệp Văn Nình. Anh giơ tay nắm chặt lấy cổ tay cô, "Anh có thể giải thích. “Không cần giải thích, anh nói cái gì thì em tin cái nấy. Em không sao đâu." Cô nở nụ cười nhẹ, hiện rõ vẻ yếu ớt trắng bệch, “Cứ thể đi, em lên trước đây.
Giữa bọn họ càng xa cách hơn, không biết vì sao, trong lòng anh có chút cảm giác áy náy mơ hồ. Nhìn cô đi lên hành lang ở trên lầu, anh giận dữ đấm một quyền lên vách tường!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT