**********

“Ưm... lạnh quá... Thời tiết lạnh như vậy mà bị dội nước lạnh vào hiển nhiên là chịu không nổi, Lạc Vận Nhi không kìm được run cầm cập, quần áo trên người cũng dần dần bị thấm ướt. “Em nhịn chút nhé, biết chưa?" Lục Thừa Tiêu biết cảm giác bị dội nước lạnh rất khó chịu, nhưng trước mắt chỉ có thể dùng cách này. “Ưm... vừa rát vừa lạnh, cảm giác này thật là khó chịu... ưm... Nước mắt cô ta ào ạt chảy ra mờ mịt như màn sương, vẻ mặt tủi thân nhìn Lục Thừa Tiêu. “Một lát nữa sẽ đỡ hơn, em cổ chịu nhé, anh đi lấy thuốc bỏng cho em." Lục Thừa Tiêu cảm thấy cơ thể mình khô nóng từng trận, đại não cũng không nghe theo sự sai bảo... “Anh Thừa Tiêu, đừng... đừng đi. Không quan tâm đến cơ thể đau đớn, Lạc Vận Nhi lập tức bổ nhào vào trong lòng Lục Thừa Tiêu, “Đừng đi, em lạnh quá.” “Anh không đi, ở đây đợi anh, anh đi lấy thuốc trị bỏng cho em." Lục Thừa Tiêu bể cô ta dậy khỏi bồn tắm, đặt cô ta ở bên cạnh bồn, sau đó dùng khăn tắm bọc lấy toàn thân cô ta. “Anh Thừa Tiêu..” Lạc Vận Nhi không ngờ rằng cô ta đã chủ động đến mức đó, mà sức kiềm chế của anh vẫn tốt đến vậy.

Có điều, vào lúc anh chuẩn bị rời đi, đèn trong nhà tắm bỗng nhiên chập chờn. Nhà vệ sinh vốn đang sáng rực, ngay lập tức trở nên tối đen như mực...

Lạc Vận Nhi hét lên thất thanh. “Anh Thừa Tiêu, anh ở đâu? Em sợ lắm...anh đừng đi.” Lạc Vận Nhi bỗng nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt, nhưng lại trượt chân ngã mạnh xuống sàn, “A... đau quá..

Đợi anh dần dần thích ứng với bốn bề đen kịt, Lục Thừa Tiêu quay đầu nhìn thấy Lạc Vận Nhi đang nằm chống choài trên sàn. “Đáng chết, em muốn làm gì? Có biết là rất hay không?” nguy hiểm “Em... Lạc Vận Nhi nhào vào lòng anh bắt đầu khóc thút thít, “Huhuhu... em sợ bóng tối, anh Thừa Tiêu, anh đừng đi, em sợ bóng tối lắm.” “Sợ bóng tối?” Cô ấy sợ bóng tối? Lục Thừa Tiêu nghi hoặc khẽ nhíu mày, nghe thấy tiếng khóc sụt sùi của cô, lòng anh như quặn thắt lại.

Lạc Vận Nhi ở trong lòng anh khẽ gật đầu, giơ tay ôm chặt lấy vòng eo cứng cáp của anh, “Vâng, từ lúc em tỉnh lại trong bệnh viện, em liền sợ bóng tối, em...huhuhu...sợ lắm, xin anh, đừng rời khỏi em.”

Lạc Vận Nhi vừa nói, vừa dựa sát vào người Lục Thừa Tiêu, “Anh Thừa Tiêu, anh đừng rời bỏ em... Hai cánh tay của Lạc Vận Nhi càng ôm chặt eo anh hơn, giống như là rất sợ đánh mất anh, cơ thể cũng càng dính sát vào anh! Lạc Vận Nhi chủ động hôn lên môi Lục Thừa Tiêu, từ khoảnh khắc này bắt đầu, chỉ cần chạm vào, mọi giác quan sẽ bùng nổ ngay tức khắc! “Đáng chết, Vận Nhi, không được!” Lục Thừa Tiêu cố hết sức ngăn cản động tác của cô ta. “Anh Thừa Tiêu, em thích anh, thực sự rất thích anh, rất rất thích anh. Lạc Vận Nhi cắn chặt môi dưới mở lời tỏ tình, Lục Thừa Tiêu cứng đờ người, không ngờ rằng cô ta sẽ tỏ tình vào lúc này, nhất thời không biết phải phản ứng lại như thế nào. “Chẳng nhẽ anh không thích em à?” Cô ta chủ động nằm lấy bàn tay Lục Thừa Tiêu, để lòng bàn tay nóng hổi của anh dán lên má mình, đôi mắt lớn ướt đẫm, nhìn Lục Thừa Tiêu chăm chú, mong chờ câu trả lời của anh... “Shit!” Lục Thừa Tiêu thấp giọng mắng một tiếng, ấn đường nhíu chặt, người anh thích đương nhiên không thể nào là Lạc Vận Nhi, nhưng ở hoàn cảnh này, anh nhất thời không nói ra được câu phủ nhận, không biết tại sao, đầu lại quay mòng mòng.

Lạc Vận Nhi nhìn anh ngây ngốc để mặc cho mình ôm lấy, nhưng không hề có bất cứ động tác tiến tới nào, vừa không cam lòng vừa lại cảm thấy nặng nề hơn, mọi thứ ngày hôm nay đều nằm trong sự khống chế của cô ta, mặc dù không được nghe anh Thừa Tiêu nói thích mình, nhưng chuyện xảy ra tiếp theo, đã đủ chứng minh tất cả...

Nhiệt độ trong phòng tầm ngày càng thấp hơn, giống như bị thiếu hụt đi dưỡng khí vậy...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play