Khương Thiên cõng Hàn Tiểu Hy cứ thế bước đi, hai người chìm đắm trong thế giới đầy màu hường, quyết định bỏ qua các biến đổi của không gian xung quanh.
Đến khi hồi thần, cả hai đều sửng sốt nhìn xuống đất.
Hàn Tiểu Hy vội vàng nhảy xuống.
Thương Thành Đông bất tỉnh nhân sự, cả người tựa như vừa trải qua một trận chiến sinh tử vậy, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Đặc biệt chói mắt, chính là vết thương trên ngực, tựa như bị ai cầm kiếm chém, trên sâu dưới nông, một vết kèo dài từ ngực trái đến giữa bụng.
Hơi thở vội vã, sắc mặt trắng bệch, cả thân thể run lên nhè nhẹ, tựa như bị ai đó hút hết sức lực.
"Đây rốt cuộc, là có chuyện gì đây?" Hàn Tiểu Hy khó khăn thốt ra từng chữ.
Khương Thiên vỗ vai cậu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc. "Cái này để sau hãy nói, cứu người quan trọng."
Hàn Tiểu Hy cảm thấy trong cổ họng khô khốc, nước bọt nuốt vào cũng không thể trôi đi, thậm chí còn thấy đau rát.
"Thương Thành Đông, cậu không sao chứ?" Khương Thiên tàn nhẫn vả Thương Thành Đông hai cái.
Tay của Thương Thành Đông bỗng nhiên cử động, đôi mắt vẫn không mở ra, nhưng môi mấp máy thành một lời thều thào. "Đ* má anh, chưa chết được."
Khương Thiên tiếp lời. "Cậu có chuẩn bị cho tình huống này chưa đấy?"
Thương Thành Đông rút hết sức lực bình sinh, móc từ trong túi quần ra một viên thuốc.
Hàn Tiểu Hy lập tức chạy đến, trước khi viên thuốc rơi xuống thì cầm lấy, rồi cho Thương Thành Đông ngậm vào. "Có nước không?"
Khương Thiên lắc đầu. "Ơ cái nơi này thì đào đâu ra nước?"
Thực ra Khương Thiên quan tâm một vấn đề khác hơn.
Thương Thành Đông móc từ trong túi quần ra viên thuốc, tức là viên thuốc đã có ở trong túi quần khá lâu rồi, cứ thế uống vào, thật sự không có việc gì hả?
"Khụ khụ..." Thương Thành Đông ho hai tiếng, mắt cũng mở rồi, có vẻ sức lực phục hồi không ít, tuy nhiên việc thương thế lành lặn này nọ thì không có, máu vẫn cứ chảy ròng ròng.
Thương Thành Đông lại chẳng hề hoang mang, chiếc túi quần tựa như túi thần kỳ, một lọ thuốc gì đó lại được lấy ra. Y liền mở nắp, bên trong có một chất lỏng đặc sệt, màu vàng vàng, tựa như kem dưỡng da. Thương Thành Đông thò cả bàn tay vào, vốc một đống rồi tuỳ tiện bôi lên vết thương.
Hàn Tiểu Hy nhìn mà ê cả răng.
Chừng vài phút sau, vết thương đã khô máu, xuất hiện kết vảy.
"Chậc, không hổ là công nghệ tiên tiến." Khương Thiên chậc lưỡi.
Hàn Tiểu Hy thì mắt tròn miệng chữ O, cằm sắp rớt xuống cả đất.
Thương Thành Đông mũi cao hơn trán. "Đương nhiên, chẳng qua chỉ là đẩy nhanh công đoạn tái tạo tế bào thôi mà."
"Được rồi, vậy cậu nói đi làm sao thoát khỏi đây?" Khương Thiên chẳng vòng vo, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Thương Thành Đông liếc trắng mắt. "Anh vả tôi hai cái rồi không định nói gì luôn hả?"
Khương Thiên khinh bỉ. "Cậu còn muốn tôi nói gì? Xin lỗi..." á? Đừng có mơ!
Khương Thiên chưa kịp nói xong thì Thương Thành Đông chen ngang. "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh."
"Được rồi, nói vào vấn đề chính đi." Hàn Tiểu Hy vẫn là người kết thúc cuộc chiến trâu chuẩn bị nổi lên của hai thanh niên trẻ.
Thương Thành Đông vuốt cằm. "Muốn ra khỏi đây thì có hai cách. Một, chính là tìm cột thời - không trong mảnh không gian sắp vỡ vụn này. Hai, chính là cần đến năng lực của tiên tri."
Khương Thiên nói. "Vậy làm sao để Tiểu Hy sử dụng được năng lực đó?"
Thương Thành Đông lắc đầu. "Chuyện này đều được truyền từ đời nảo đời nào, người biết đến, đều phải thuộc dòng tiên tri, đây là do Cụ tổ tiên tri Eli Clark đã đưa ra."
"Vậy cột thời - không đấy có hình dạng như thế nào?" Khương Thiên hỏi.
"Ủa? Sao tên về sau thì đó mà tên trước kia lại này vậy?" Hàn Tiểu Hy đồng thanh nhưng không đồng câu hỏi.
Thương Thành Đông kéo kéo khoé miệng. "Cột thời - không là một cột xoáy hỗn loạn, mảnh không gian nào cũng chỉ có duy nhất một cột, thường thì nó ở trung tâm không gian, hoặc là tận cùng không gian. Còn việc tên, cậu tự đi hỏi Cụ tổ nhà cậu đi, sao tôi biết."
Hàn Tiểu Hy trầm cảm.
Khương Thiên gật gật đầu.
...
Long Thiên Phùng đang xem một đoạn video.
Là đoạn chuyển không gian của Thương Thành Đông.
Y bị mảnh vỡ không gian đã vỡ vụn cắt trúng, tựa như bị lăng trì.
Nhói.
Long Thiên Phùng nghiến răng thật chặt.
Đầu tim như bị xẻ đôi, mắt tựa kim châm.
Không thể tha thứ.
Không thể tha thứ.
Không thể tha thứ.
Làm sao có thể tha thứ!?
Tại sao em dám tự thương tổn bản thân?
Không thể tha thứ.
Dù sao cũng phải bắt người về, giam giữ thật chặt, không để em ấy chịu chút thương tổn.
Còn về các không gian và mảnh vỡ?
Cứ huỷ đi là được.
Hàn Tiểu Hy, Khương Thiên, hai kẻ này. Vì hai kẻ này nên Đông Đông mới tự làm tổn thương bản thân.
Không sao, cứ giết đi là được.
Tiên tri gì đó, vật thí nghiệm mạnh mẽ gì đó, sao quan trọng được bằng Đông Đông của hắn?
Nhưng coi như chút nhân từ, giết là được, không cần phải dằn vặt chúng.
Đông Đông, em phải về với anh thật nhanh lên đấy, bởi vì...
Long Thiên Phùng đột nhiên phun ra một búng máu. Hắn qua loa lau đi, rồi bất đắc dĩ cười.
Anh sắp chịu không nổi nữa rồi.