Hàn Tiểu Hy mím môi, thực sự đã biết rằng Long Thiên Phùng rất mạnh, hắn ta là chủ hệ thống, nhưng không ngờ hắn lại có thể đến một mình mà không dẫn theo một ai, kiêu ngạo, nhưng chứng minh được hắn đủ năng lực để một mình đánh tan xác cả lũ, cậu cũng biết là thế giới cao tầng cực kỳ phát triển, nhất là về mặt khoa học, nhưng không ngờ lại có thể phát triển đến mức cả bảo bối của Doraemon cũng có thể chế tạo thành công rồi.
Khương Thiên dựa vào cây cột gần đó, thờ ơ nhìn.
Long Thiên Phùng mỉm cười nhẹ nhàng, ôn nhu đặt tay lên vai Thương Thành Đông.
Ngay lập tức, cả người y liền căng cứng, sau đó, Thương Thành Đông lập tức hất tay hắn ta ra, rồi nhanh chóng tiến đến cạnh Hàn Tiểu Hy.
Long Thiên Phùng liếc nhìn đôi tay tựa như còn lưu lại nhiệt độ của người kia, không chút dấu vết nắm chặt tay lại. "Được rồi, chắc là hai người đều biết tôi đến đây có mục đích gì."
Hai người ở đây, chính là chỉ Khương Thiên và Hàn Tiểu Hy, còn Thương Thành Đông, hắn ta chưa bao giờ nghĩ sẽ phải làm tổn thương y huống chi là đẩy y vào chỗ chết.
Khương Thiên mỉm cười ôn nhu, buông một câu. "Không biết."
Hàn Tiểu Hy: . . . Good job...!
Thương Thành Đông: . . . Tự nhiên có linh cảm, sắp xảy ra một trận hỏi xoáy đáp xoay.
Long Thiên Phùng nói. "Không biết cũng không sao, lập tức sẽ biết ngay."
Nói xong, khung cảnh vốn là trong một căn nhà bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là không gian hư vô vô tận.
Đúng vậy, cả bốn người đều như lơ lửng, nhưng trong không gian này lại không có bất cứ thứ gì, một tiếng động cũng không có.
Hàn Tiểu Hy chỉ cảm thấy một trận choáng váng hoa mắt, thân thể lắc lư.
Bệnh sợ độ cao của cậu tái phát rồi!
Khương Thiên nhanh chóng nhận ra tình trạng không ổn của Hàn Tiểu Hy, vội vàng muốn bước đến đỡ cậu, nhưng lúc này, không khí bỗng nhiên nặng trịch, áp lực nặng nề đè lên người hắn, cứ như muốn đè chết hắn vậy, thậm chí muốn mở miệng thở dốc cũng không thể.
"Đừng di chuyển lung tung, sẽ khiến áp lực đè nặng đấy." Long Thiên Kỳ ôn hòa mỉm cười. "Đây chính là không gian trung hòa, đâu đâu cũng đều là lỗ hổng không gian, chỉ cần chạm nhẹ một cái, bị hút đi mất cũng không có gì lạ."
Khương Thiên chỉ nhăn mày một chút, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Hai mắt Hàn Tiểu Hy đã xoay tròn y như nhang muỗi.
Thương Thành Đông nhịn không được muốn đưa tay đỡ lấy cậu.
Sau đó...
Biến mất.
Long Thiên Phùng nhíu mày, lập tức bước một bước, ý muốn theo Thương Thành Đông, hiển nhiên sau đó hắn ta cũng biến mất luôn.
Không một chút chần chờ.
Mắt thấy Long Thiên Phùng đã biến mất, áp lực đè nặng lên người Khương Thiên lập tức biến mất, hắn lập tức nắm lấy tay Hàn Tiểu Hy.
Ngay sau đó, hai người cũng biến mất trong không gian vắng lặng.
Ngay sau khi hai người biến mất, từ hư vô, vô vàn bóng đen xuất hiện, tất cả đều không hẹn mà cùng ngước mặt lên phía trên.
Rồi cũng tiêu thất như chưa từng xuất hiện, chỉ để lại một câu. "Đặt lại hy vọng vào ngươi, tiểu bối cuối cùng..."
Hàn Tiểu Hy...
...
"Cứ như vậy biến mất, thực sự sẽ ổn sao?"
Biến mất? Cái gì biến mất?
"Biến mất như vậy, không một chút tiếc nuối sao?"
Là ai đang nói vậy?
"Đã quyết tâm chưa? Thực sự quyết tâm biến mất chưa?"
Ai sẽ biến mất? Là ai vậy?
"Tội nghiệp..."
Tại sao...?
...
"Hàn Tiểu Hy, Hàn Tiểu Hy, tỉnh, tỉnh."
Hình ảnh mờ nhạt dần trở nên sắc nét trước mắt Hàn Tiểu Hy, người đang vỗ vỗ khuôn mặt cậu không ai khác chính là Khương Thiên.
Nhìn vẻ mặt mờ mịt của người kia, Khương Thiên có chút buồn cười mà nói. "Sao vậy? Muốn làm chút việc có ý nghĩa sao?"
Hàn Tiểu Hy lại càng mờ mịt hơn. "Việc có ý nghĩa?"
Khương Thiên ôn nhu mỉm cười, tiến sát lại gần cậu, thổi hơi vào tai, nói. "Làm cậu."
Hàn Tiểu Hy nheo mắt, một phát chuẩn xác vỗ mạnh vào mặt Khương Thiên như đập muỗi, làm mặt hắn lệch hẳn sang. "Lúc nào rồi còn đùa."
Khương Thiên xoa xoa bên mặt bị đánh, vẫn cười cười, âm thầm nghĩ.
Chậc, bản tính tạc mao bạo lực thực ra mới là bản chất thật của cậu chứ gì.
Tất cả mọi thứ ngày trước cậu thể hiện thực chất chỉ là dối trá chứ gì.
Khương Thiên ngấm ngầm khấn cầu cho mai sau sẽ không thường xuyên bị đá xuống giường.
Hàn Tiểu Hy quan sát khung cảnh xung quanh.
Đây giống như là một khu rừng vậy, bao quanh toàn là cây cối.
Không biết Khương Thiên làm sao mà tìm được một cái hang động ngay bên cạnh thế này, hay là cậu và hắn rơi xuống tại chỗ này.
"Nếu không nhầm thì đây chính là 'Vườn Mộng Uyển' trong không gian chính lập." Khương Thiên bỗng nhiên lên tiếng, sau đó thấp giọng kêu một tiếng. "Shhh!! Cậu đánh đau thật."
Hàn Tiểu Hy cho hắn một ánh mắt như nhìn một kẻ ngu. "Đánh mà không đau, sao mà gọi là đánh?" Sau đó lập tức chỉnh giọng, nghiêm túc nói. "Sao cậu biết thế?"
Khương Thiên nói. "Vài ngày trước có tìm hiểu một chút về không gian."
Hàn Tiểu Hy vuốt cằm. "Chăm thật."
Khương Thiên ôn nhu mỉm cười. "Thật ra chúng ta có thể cùng chăm chuyện khác."
Hàn Tiểu Hy triệt để im lặng nhìn trời.
Cái tên này! Nghiêm túc chút chắc chắn sẽ chết.