Cuộc đối thoại một giây kết thúc, Hàn Tiểu Hy cảm thấy thế giới toàn một màu đen.
Cậu mở lời.
"Tôi 一 "
"Cậu 一 "
Bỗng nhiên, Khương Thiên cũng bắt đầu nói.
Cả hai đều phun ra được một từ rồi im lặng.
Khương Thiên vẫn là người đánh vỡ sự trầm mặc này. "Cậu cứ nói trước đi."
Hàn Tiểu Hy gật gật đầu. "Vậy tôi nói nhé."
Khương Thiên "Ừ." một tiếng.
Mở đầu cuộc nói chuyện nhạt nhẽo đến không thể nhạt nhẽo hơn.
Hàn Tiểu Hy phân vân một hồi, sau đó như đưa ra một quyết định trọng đại nào đó, cậu không kìm được mà cầm hai tay Khương Thiên lên.
Khương Thiên cảm thấy bầu không khí đột nhiên vô cùng vội vã, như chuẩn bị ra chiến trường vậy, bất quá, xúc cảm không tệ.
"Khương Thiên, những lời tôi sắp nói ra, nhất định phải tin tưởng tôi."
Khương Thiên nhìn cậu, gật gật đầu.
"Tên của tôi là Hàn Tiểu Hy."
Hắn nhíu mày, nhưng vẫn tiếp tục nghe.
Hàn Tiểu Hy nói. "Tôi không phải là người của thế giới này."
"Cậu uống thuốc chưa?" Khương Thiên đánh gãy lời cậu.
Hàn Tiểu Hy uất ức. "Tôi không có bị gì hết, đã bảo là phải tin tôi rồi mà!"
Khương Thiên híp mắt. "Cậu nói tiếp đi."
Hàn Tiểu Hy bĩu môi. "Cậu phải hợp tác với tôi, nếu không cả hai chúng ta đều bị dọn dẹp sạch đấy."
Khương Thiên vuốt tóc cậu."Được rồi, tôi sẽ giúp cậu mua thuốc, còn việc dọn dẹp sạch sẽ, tôi sẽ dọn dẹp sạch sẽ cậu cả đời."
Hàn Tiểu Hy cực kỳ muốn tát cho thằng mang bản mặt hãm chúa trước mắt. "Cậu không tin tôi!"
Khương Thiên mỉm cười. "Tôi tin cậu mà. Ngoan, ngủ đi."
Hàn Tiểu Hy uất ức muốn chết, đẩy cái tay đang vuốt loạn trên đầu ra, trùm chăn lại, tự cuộn mình trong chăn, tỏ vẻ, ông đây giận rồi! Còn không mau cút đi!!?
Thốn quân rất có tâm mà bồi vào một câu vô cùng bổ ích. "Có thể đến đó trước rồi giải thích sau."
Hàn Tiểu Hy hừ mũi, tạc mao vô cùng nói với hệ thống nhà mình. "Làm sao để thuấn di?"
Thốn quân nói. "Rất đơn giản, ôm Khương Thiên sống chết không chịu buông cho đến khi hắn ôm lại cậu, lúc tôi gọi cậu thì cậu có thể tỉnh rồi."
Hàn Tiểu Hy nuốt một ngụm nước bọt. "Ôm?"
Thốn quân đáp cực kỳ thoải mái. "Không sai, là ôm."
Hàn Tiểu Hy hít vào một hơi cực kỳ sâu sắc, cậu cảm giác như mình là một quân nhân chuẩn bị ra trận mà không mang bất kỳ vũ khí gì trên người vậy.
Lúc này, giọng nói của Khương Thiên bỗng nhiên vang lên. "Hàn Tiểu Hy, lúc đó, cậu có nghe được không?"
Hàn Tiểu Hy vùng chăn ra, mặt đầy nghi vấn nhìn hắn. "Lúc nào? Nghe cái gì cơ?"
Khương Thiên cong môi, không chút phật ý thốt ra từng chữ. "Hàn Tiểu Hy, tôi thích cậu."
Thốn quân: . . . Một giây mặc niệm cho ký chủ.
Người nào đó kinh hãi vô cùng, chỉ muốn ngất đi lần nữa, nhưng năng lực không cho phép, đành giật giật khóe môi, lắp bắp. "Cậu, cậu... đùa, đùa vậy, không có, vui đâu..."
Khương Thiên nói. "Tôi không có đùa."
Hàn Tiểu Hy trợn tròn mắt, tự mặc niệm cho mình ba giây rồi dùng sức nhào tới ôm Khương Thiên.
Quả thật phải dùng mấy chữ 'sống chết không buông' của Thốn quân mà diễn tả.
Mặc dù, Khương Thiên đã ngay lập tức theo bản năng vòng tay ôm lại...
...
Đến khi Hàn Tiểu Hy mở mắt lại, đã thấy bản thân được bao bọc trong lòng ai đó, quanh chóp mũi đều là một mùi nam tính nhàn nhạt.
Phi! Phi! Phi! Nam tính gì chứ! Thật đúng là...! Hừ!
Khương Thiên đang ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của người nào đó, lắc đầu cười, ghé vào tai Hàn Tiểu Hy mà nói. "Xin lỗi, giờ tôi tin cậu rồi."
Hàn Tiểu Hy đẩy hắn ra, hừ lạnh một tiếng.
Lúc này, cậu mới bắt đầu đánh giá cảnh quan xung quanh.
Hai người đang ở trong một căn phòng vô cùng lớn, tứ phía đều là một màu xanh nhàn nhạt, hai bên là những thiết bị nhìn như những chiếc giường, nhưng ở phần đầu lại có một cỗ máy lớn và hoàn toàn bị đóng kín, có thể nhìn thấy thân thể những người đang nằm phía trong qua tấm kính trong suốt bao quanh phần trên.
Hàn Tiểu Hy đưa tay sờ mó hết chỗ nọ chỗ kia.
Còn Khương Thiên chỉ ung dung đứng tại một chỗ, đưa mắt nhìn hành động của cậu, một tia phức tạp trong mắt nhanh chóng biến mất.
"Cộp!" Một tiếng động vang lên bất ngờ làm Hàn Tiểu Hy giật nảy lên.
Đám khói từ đâu bay ra che hết tầm nhìn của cậu.
"Ký chủ, cậu khỏe chứ?"
Giọng nói thân quen đến đáng đánh làm Hàn Tiểu Hy không khỏi có chút ngứa gan. "Khỏe lắm."
Thân ảnh cao gầy nhanh chóng hiện ra trước mắt cậu, Thương Thành Đông nở một nụ cười chói lóa quảng cáo kem đánh răng. "Tôi là Thương Thành Đông."
Hàn Tiểu Hy gật đầu, lia mắt soi từ trên xuống dưới. "Giờ, tôi nên gọi cậu là gì đây?"
Thương Thành Đông mặt không đổi sắc đáp. "Gọi Đông Đông là được rồi, tôi sẽ gọi cậu là Hy Hy!"
Hàn Tiểu Hy nheo mắt. "Gọi tôi là Tiểu Hy."
Thương Thành Đông cũng không muốn nhây dài hạn. "Được rồi, Tiểu Hy Hy, chúng ta đến nhà tôi trước."
Hàn Tiểu Hy gật đầu, quay lại nhìn Khương Thiên vẫn đang mỉm cười không biết mỏi, rụt rè hỏi. "Cậu... có đi luôn không?"
Khương Thiên bước đến. "Tất nhiên phải đi."
Nói xong, Thương Thành Đông liền đi trước dẫn đường, hai người Hàn Tiểu Hy và Khương Thiên bước theo sau.
...
Tiểu kịch trường: Cái tên.
Hàn Tiểu Hy: Tuyết mụ mụ, tại sao lại đặt tên con là Tiểu Hy (Hy vọng nhỏ.) mà không phải Đại Hy (Hy vọng lớn.)?
Tuyết lang đẹp trai: Hmm... đơn giản là vì 一
Khương Thiên: Tại sao em không nghĩ Tiểu này là trong tiểu tiện?
Hàn Tiểu Hy: Anh không phải con người!
Khương Thiên: . . .
...
Tác giả có lời muốn nói.
:'( Ngao ngao, 3 chương liên tiếp nhé, 2 chương bù cho hôm thứ hai và thứ ba đã bỏ rơi tâm hồn nhỏ bé của các đọc giả yêu dấu. <3