Bạn học Hàn đang cảm thấy sau lưng tràn đầy mồ hôi lạnh, cậu chuẩn bị đưa tay tắt máy thì Khương Thiên lại tiếp tục nói, còn nói rõ to, đầy ngữ khí đầy cảnh cáo. "Hàn Tiểu Hy, tôi nhắc nhở cậu, nếu cậu dám tắt máy, tôi sẽ khiến cho cậu cả đời không xuống được giường! Nếu cậu dám vứt hay không dùng cái điện thoại này nữa, tôi sẽ khiến cho cậu, từ ngày cậu trở về nước cho đến khi hết đời, 24/24, trên người lúc nào cũng đầy tinh khí của tôi!"


Hàn Tiểu Hy run bần bật, trong lòng thầm mắng hai tiếng bạo quân, cúc hoa ở phía sau như ẩn ẩn đau, co rút lại. "Cậu, cậu, cậu, có phải nhận lầm người rồi không?"


Âm thanh trầm thấp từ đầu dây bên kia vang tới, rõ ràng là đang cười nhạo cậu. "Nhận lầm huh? Cậu chắc chứ? Cậu chắc chắn tên của cậu không phải là Hàn Tiểu Hy? Là con cháu nhà họ Hàn? Là một người chuyên viết 一 "


"Đủ rồi!" Hàn Tiểu Hy vội vàng đánh gãy lời hắn. "Rốt cuộc là cậu muốn cái gì đây chứ...?"


Hàn Tiểu Hy chợt im bặt, vế phía sau cậu chỉ là nghĩ trong lòng, ai ngờ đâu miệng nhanh hơn não, đã thay bổn chủ nói toẹt ra rồi!


Thất sách thất sách! Quản miệng không chặt là một tội lỗi!


Lúc này bỗng nhiên đầu dây bên kia cũng im hơi lặng tiếng, được một hồi thì tắt hẳn, cuộc gọi cứ thế mà kết thúc.


Bên Phó Nhược Quân và Mộ Chính kia đã kết thúc bằng một nụ hôn lâu rồi, còn lảng vảng tiến lại nghe cuộc đối thoại của Hàn Tiểu Hy, đương nhiên, Dạ Phi và những người khác cũng từ bên hai người kia chuyển hướng chú ý về bên cậu.


Phó Nhược Quân không nén được tò mò mà hỏi. "Chồng cậu à?"


Hàn Tiểu Hy trợn mắt phồng mang, rít từng chữ qua kẽ răng. "Chồng cậu ấy!"


Nói xong, mang một bộ dạng vừa phẫn nộ vừa ảo não rời khỏi nơi đầy thị phi kia, đi tìm phòng.


Dạ Phi hắc hắc cười, đôi mắt không dấu được vẻ tinh quái, hướng về phía những kẻ không chút xấu hổ, đi ra từ mấy góc khuất lúc nãy để nhìn hai người Mộ Chính và Phó Nhược Quân. "Yêu xa khổ lắm nha mấy đứa!!"


Hoàng Luân đứng bên cạnh cười đầy sủng nịch, đôi mắt nhu tình đầy bất đắc dĩ, rất tự nhiên ôm lấy người đang cười tinh ranh kia, em nói gì thì là đó, chỉ cần em vui là được.


Mộ Chính thì ôn nhu xoa đầu tên tiểu tử có tâm hồn thiếu nữ, à nhầm, thiếu nam mỏng manh dễ vỡ.


Tất cả mọi người đứng xung quanh, khoé môi đều cong lại thành một vòng cung, rõ ràng, cười đểu.


...


Khương Thiên bên này, đến lúc tự mình kết thúc cuộc gọi vẫn đang trầm luân trong một đống suy nghĩ.


Hắn tự nhận rằng, tuy bản thân có hơi tuỳ hứng một chút nhưng tự chủ bản thân vẫn là vô cùng mạnh.


Thế nhưng, hắn đối với Hàn Tiểu Hy kia là sao đây?


Sao lại tồn tại một loại chấp niệm về người kia đã sâu như thế này chứ? Mà tồn tại một cách vô thức, đến lúc này mới chợt nhận ra? Còn nhờ một câu của người kia?


Tại sao lại không muốn người kia rời khỏi tầm mắt? Tại sao lại muốn nắm giữ người kia trong lòng bàn tay?


Lúc đầu, chú ý cậu chỉ vì một cái liếc mắt phức tạp của cậu, tiếp cận cậu chỉ là muốn hiểu rõ tại sao mình lại bị liếc bằng ánh mắt kia.


Sau đó, phát hiện ra bí mật của cậu, vì tò mò, nên mới bắt đầu theo dõi những dòng chữ cậu viết trên intenet.


Rồi bỗng dưng, càng ngày càng muốn hiểu rõ bản chất của con người đã viết ra cái tác phẩm đầu tiên hắn theo dõi trên trang mạng.


Dần dần, muốn thấy được mọi biến hoá trên khuôn mặt kia.


Nhưng, tại sao?


Tại sao muốn ngắm nhìn những biểu hiện biến hoá trên khuôn mặt của cậu mà lại không tiếc lời trêu tức?


Thấy càng nhiều, lại càng muốn ngắm nhiều hơn, tại sao chứ?


Chẳng lẽ, sự tò mò của con người đã phát triển đến mức độ này rồi?


Tại sao khi cậu biến mất lại thấy khó chịu, còn thấy trống rỗng một khoảng như vậy?


Tại sao lại muốn tìm kiếm người kia chứ? Chẳng qua chỉ là một con người thôi mà, có gì đáng tiếc chứ?


Tại sao lại tồn tại loại cảm giác ngu ngốc như vậy chứ?


Khương Thiên bỗng nở một nụ cười đầy châm biếm, còn có một thứ cực kỳ phức tạp.


Hắn đây là... điên rồi đi...


...


Hàn Tiểu Hy lúc tìm được phòng, không kìm được mà nhảy xổ lên giường, đánh vào cái lên gối cho bõ tức.


Cái tên Khương Thiên này bị sao vậy chứ? Bị điên à? Hay dây thần kinh vào chập vào nhau? Tự dưng tại sao lại biết số của cậu? Còn cưỡng ép nhận cuộc gọi là cái gì chứ?


Trời đất! Chơi loa ngoài cho cả thế giới biết nhờ hắn mà cậu phải trốn sang nơi này sao? 


Điên cũng có mức độ thôi chứ?


Hơn nữa gọi cũng chả có mục đích chính nào, nói vài ba câu đột nhiên tắt ngủm!


Điên rồi!! Điên hết rồi!! Điên cả rồi!! 


Bây giờ chắc tin đồn về cậu lan truyền mọi lúc, mọi nơi, trên mọi nẻo đường, từ đầu làng đến ngõ xóm, từ đất liền cho đến biển đảo xa xôi mất rồi!


Đại boss trùm cuối gì gì đó quả nhiên thật là đáng ghét!


Lúc này, đột nhiên giọng nói của Thốn quân vang lên. "Ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến 2 thất bại, vì thế nên..."


Trong lòng Hàn Tiểu Hy lập tức vang lên từng hồi chuông cảnh báo nguy hiểm. "Có trừng phạt sao?"


Thốn đẹp trai phức tạp nói. "Không có, ký chủ nghĩ nhiều rồi, vì nhiệm vụ chủ tuyến 2 thất bại nên mới nhận nhiệm vụ chủ tuyến 3, có xác nhận [Nhận] hay [Không]?"


Hàn Tiểu Hy rút kinh nghiệm nhảy hố từ đợt trước, hít một hơi đầy sâu lắng. "Nói thử xem? Được thì nhận."


Thốn đẹp trai thở dài. "Vì thất bại ở nhiệm vụ kia nên ký chủ không có quyền hạn xem trước nhiệm vụ."


Hàn Tiểu Hy dùng tất cả từ ngữ thô tục nhất mắng chửi chủ hệ thống, sau đó lại hít một hơi dài. "Được rồi, ta nhận."


Thốn đẹp trai chua chát phát biểu. "Xác nhận thành công nhận nhiệm vụ. Mở ra nhiệm vụ chủ tuyến 3: Đứng trên bục giảng, thông báo cho mọi người đều biết, Khương Thiên là người yêu ngược luyến của ngài."


Hàn Tiểu Hy: $%^$)(&%%#*&%)&$kfkfgasdjfjsf74!!!!!!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play