Ninh Hoa sơn khi xưa nổi danh là một trong thập đại thắng cảnh của Bàng quốc. Khí hậu ấm áp quanh năm, bốn mùa trăm hoa đua nở, tiếng chim kêu, vượn hót, sơn thủy hữu tình... Đã không biết bao người đã phải nghiêng ngả trước mỹ cảnh nơi đây. Thế mà giờ, Ninh Hoa sơn lại trở thành khu vực nổi tiếng với nhiều vụ cướp bóc, giết người, chỉ nghe tiếng thôi mà giới thương nhân đã phải tái mặt.
Lương Bích, thủ lĩnh của đám sơn tặc, mới chỉ hơn tháng trước cùng đồng bọn của mình chiếm lấy Ninh Hoa sơn thôi, vậy mà đã sớm cấu kết với đám quan phủ ở các vùng lân cận gây nên không biết bao nhiêu tội ác, đã có không ít người mất mạng dưới lưỡi đao của hắn, nghe đâu trong triều đình cũng không thiếu người tiếp tay cho hắn.
Có thể nói, ở Ninh Hoa sơn này hắn là bá chủ, không ai không sợ, sự hiện diện của hắn không khác gì một hung thần.
Hung ác là thế, vậy mà hắn cũng có thú vui tao nhã, ngắm cảnh, ngoạn thơ,... Không ngày nào là hắn không dạo chơi, thăm thú cảnh đẹp của Ninh Hoa sơn này.
Thế nhưng hôm nay, tâm trạng hắn lại không dậy nổi, ấy cũng bởi vì bầu không khí của Ninh Hoa sơn trở nên khá kì dị. Không hiểu sao đám sơn cầm dã thú quanh Ninh Hoa sơn trở nên bồn chồn, nóng nảy lạ thường, đã vậy còn có tiếng vang đập mạnh mẽ phát ra từ sâu trong Tử Vong cốc của Ninh Hoa sơn.
Trước kia Ninh Hoa sơn cũng không có nơi gọi là Tử Vong cốc kia đâu, nhưng không hiểu sao vào khoảng ba tháng trước, khu vực sơn cốc này lại giăng đầy sương mù, dù là giữa trưa hay đêm xuống, sương mù trong cốc vẫn không có dấu hiệu tiêu tán. Không chỉ vậy, dù bất cứ một ai hay động vật nào, dù bay trên trời hay đi trên mặt đất, một khi đã tiến vào Tử Vong cốc thì chắc chắn chỉ có một đi không trở lại, thế nên từ đó tới giờ khu vực này mới có tên là Tử Vong cốc.
Nghe báo cáo của thủ hạ, Lương Bích có chút tò mò, hắn cùng một vài tên thủ hạ định thử đi xem xét những khu vực quanh Tử Vong cốc một hồi một hồi.
Dự định thì như vậy thế nhưng hắn cũng không dám lỗ mãng, dù sao hiện tại đám sơn cầm dã thú có những biểu hiện không được bình thường, chính xác hơn là rất quái dị.
Bỗng nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, toàn bộ đám sơn cầm dã thú quanh Ninh Hoa sơn chợt gào, chợt rú, khiến không khí sơn trại bao trùm lên một màu sắc rừng rợn. Không dừng lại ở đó, trên bầu trời Ninh Hoa sơn bỗng nhiên toả ra Ngân quang rực rỡ, một cột sáng bạc giáng thẳng xuống Tử Vong cốc, cảnh tượng hùng vĩ mà không kém phần rực rỡ, rung động lòng người.
Uỳnh!
Tiếng nổ vang lên, một bóng người từ trong Tử Vong cốc xuất hiện, bóng người đó mờ ảo, khi ẩn khi hiện, lơ lửng trong không trung.
"Bắn tên, mau bắn tên."
Không biết ai kêu lên, chỉ chờ có vậy, hàng trăm mũi tên được bắn ra, hướng thẳng bóng người đó mà tới. Tồn tại trong Tử Vong cốc, có thể gây ra dị tượng này, chỉ hai điều đó thôi đã khiến cho đám Lương Bích khẳng định kẻ đó là yêu ma quỷ quái, làm bao điều ác như vậy, đám người Lương Bích tất nhiên không tin vào thần phật rồi, nhưng vào lúc này không phải thần phật thì cũng là yêu quái, mà yêu quái thì phải diệt.
Trước màn 'chào đón' đầy thiện ý thế này, bóng người đó hừ lạnh một tiếng, âm thanh không lớn nhưng không ai ở Ninh Hoa sơn là không nghe thấy, điều khiến bọn chúng càng sợ hãi hơn là sự việc xảy ra tiếp đó.
Chỉ thấy bóng người đó giơ lên một ngón tay, toàn bộ mũi tên như bị một sức mạnh vô hình cố định. Bóng người đó hạ tay xuống, ngay sau đó toàn bộ mũi tên hoá thành tro bụi, đám sơn tặc sợ hãi khôn cùng, chúng la hét, bỏ chạy,... Vô cùng ầm ĩ.
Cổ Long nhíu mày, cậu mới chỉ bế quan có ba tháng thôi, vậy mà nơi này đã bị một đám tôm tép chiếm lĩnh rồi, hơn tháng nay chúng hoành hành ngang ngược bên ngoài thôi thì cũng không liên quan đến cậu, thế nhưng chúng dám tấn công cậu, vậy thì đó là cả một sai lầm.
Cũng để thử sự lợi hại của 'Đào Hoa thức' xem thế nào, coi như bọn chúng xui xẻo vậy.
"Chiêu thứ nhất của 'Đào Hoa thức', 'Linh Phong Tán Điệp'."
Lấy Cổ Long làm trung tâm, toả ra xung quanh từng đợt hàn phong, lũ sơn tặc sợ hãi, dự định dùng thuốc nổ tiêu diệt Cổ Long. Đột nhiên, từ cơn gió lạnh xuất hiện hàng trăm con Lam Điệp, phát tán ra xung quanh, chúng bay tới đâu mang theo khí lạnh tới đó.
Hình ảnh cuối cùng Lương Bích thấy được là thủ hạ của hắn đột nhiên ngã xuống hàng loạt. Ngay sau đó hắn cảm nhận được một cỗ hơi lạnh cực hàn, tiếp đó là cơn đau khủng khiếp xuất hiện bên ngực trái.
Cổ Long nhìn xung quanh, toàn bộ lũ sơn tặc đã bị diệt sạch, lũ Lam Điệp chỉ đơn giản đóng băng trái tim của bọn chúng, một thủ pháp giết người hàng loạt, đáng sợ nhưng không kém phần mỹ lệ, tất nhiên cách giết người hàng loạt này khi đối phó với tu chân giả thì sẽ mất thời gian hơn, thậm chí đối với một số cường giả, chiêu thứ nhất này tác dụng còn không lớn.
Cổ Long tiếp tục dùng 'Linh Phong Tán Điệp', từ trong cơn gió xuất hiện hàng trăm con Xích Điệp, chúng bay tới đâu thì bắt lửa tới đó, chẳng mấy chốc, toàn bộ sơn trại bị thiêu sạch.
Đã đến lúc kết thúc khảo nghiệm lần này, Cổ Long ngồi xe ngựa, thẳng hướng kinh thành.