Trong suốt ba ngày, Thanh Đế giam mình trong luyện đan thất, còn Cổ Long thì ra ngoài dạo chơi khắp Vỹ thành, hi vọng may mắn thu được chút gì có ích, bất quá, Vỹ thành quá lớn, hàng quán quá nhiều mà số linh thạch có hạn thì luôn trong tình trạng tiêu pha quá trớn nên hiện giờ Cổ Long đang rỗng túi.


Không thể mặt dày mà đi mượn tiền người khác được, Lâm Chí căn bản thu nhập ít nên cũng không khá giả gì, mượn của Thanh Đế thì cũng không ổn, chẳng lẽ mình sa đoạ đến vậy sao? Còn Yến Thanh và Lãnh Quân thì mới quen, mượn tiền thì hơi kì quá, tiếc là mấy thứ 'gân gà' trong không gian mệnh hiện chưa tìm được chỗ bán, dù sao an toàn là chính, bán mấy thứ này bên ngoài không gây chú ý mới lạ.


Ngồi không than thở cũng chẳng ích gì, Cổ Long lại mò ra ngoài hi vọng tìm được chỗ để bán mấy thứ của nợ này, giải quyết vấn đề khủng hoảng kinh tế.


Mới bước đến cửa, Cổ Long gặp ngay hai nhân vật 'từng gặp nhưng chưa quen' lúc nào cũng thích cãi nhau như nước với lửa nổi tiếng trong tông.


"Ngươi thì sao? Có mỗi thanh sắt gỉ đấy mà cứ nghĩ là mình hay lắm."


"Sắt gỉ gì? Kim Giác Kiếm của ta là pháp khí cấp hai loại ba, nhúm cát bẩn thỉu của ngươi mà đọ được chắc."


"Gì mà nhúm cát bẩn thỉu, là Ác Mộng Sa, Ác Mộng Sa ngươi rõ chưa? Đừng có coi thường nó."


"Coi thường thì sao? Căn bản nhúm cát đó ta chẳng sợ."


"Ha, ngươi tưởng ta cũng sợ thanh sắt gỉ kia chắc."


"Đúng vậy! Đó vốn là sự thật mà."


"Ngươi!"


Cổ Long mặt mày nhăn nhó, nhìn hai tên thổ tả trước mắt, Lý Hải Vân và Lăng Bảo Xuân, thật muốn cho hai người này mỗi người một chiêu 'thiên địa sát phạt'. Chắn giữa lối như vậy, chẳng lẽ hai người này không biết nên đứng gọn một bên rồi hẵng cãi nhau tiếp hay sao? Thật không có ý thức.


"Phu thê cãi nhau hàng xóm chết."


Cổ Long chốt ngay một câu khiến hai người trước mặt cứng họng. Không khí hiện giờ trở nên quái dị, Lăng Bảo Xuân đen mặt trừng Cổ Long, Lý Hải Vân mặt mũi đổi màu nhanh hơn cả tắc kè, cả hai người nhăn nhó như bị táo bón kinh niên.


Cổ Long nhìn hai người, ngoài mặt thì không đổi sắc, nhưng bên trong thì hả hê vô cùng 'Chặn ai không chặn, không sớm không muộn, lúc ta cần đi qua chỗ này thì lại chặn, đáng đời.'


"Cổ Long, ngươi mắt thế nào mà nhìn ta với hắn là phu thê chứ!" Lăng Bảo Xuân nổi đoá.


Cổ Long liếc liếc Lăng Bảo Xuân, nhàn nhạt đáp "Chỉ cảm thấy vậy thôi, không phải vấn đề do mắt"


"Sư đệ này, có nói gì thì cũng phải suy nghĩ thật kĩ, nhìn nhận đúng vấn đề một chút, đệ nghĩ gì mà lại nói hắn là thê tử của ta." Lý Hải Vân từ tốn nói.


"Cái gì? Ta mà là thê tử của ngươi, có ngươi mới là thê tử của ta thì có." Lăng Bảo Xuân tức giận.


Lý Hải Vân nhìn Lăng Bảo Xuân một hồi "Đó là sự thật, ngươi chỉ có thể là thê tử của ta."


"Sự thật cái đầu ngươi." Lăng Bảo Xuân tạc mao.


"Nương tử, bình tĩnh nào, có gì tối nay hai ta tâm sự." Lý Hải Vân cười nói.


"Ngươi! Aaaaaa ..."


'Hình như nội dung đối thoại giữa hai người này bị mình làm cho méo mó rồi. Bộ hai người này không cảm thấy quái quái sao?' Cổ Long đơ tại chỗ.


Hai tiếng sau, Cổ Long cùng hai người này ra ngoài, đừng hỏi vụ cãi nhau vừa nãy kết thúc như nào, Lý Hải Vân dẫn hai người Cổ Long, Lăng Bảo Xuân đến Hoa Lã các, Cổ Long cũng không dám làm liều, chỉ bán sáu, bảy cây linh thảo niên đại bốn trăm năm, thu về kha khá linh thạch, có lẽ từng này tạm đủ dùng, nếu đến ngày đấu giá hội không đủ dùng hay 'lỡ tay' tiêu hết thì lại bán tài liệu, linh thảo kiếm linh thạch tiếp (phá gia chi tử).


Bây giờ Lý Hải Vân và Lăng Bảo Xuân đều nhìn Cổ Long bằng con mắt khác, mấy linh thảo vừa rồi đâu phải đồ bán ngoài chợ trời, chợ đất, đâu phải khoai sắn tùy tiện mà kiếm được, Cổ Long đúng là một thổ hào lắm tiền nhiều của, nói bán là bán, không mặc cả tí nào, nếu không nói đến tu vi đã là Sinh Linh Tiên trung kỳ (vừa đột phá), thì chẳng lẽ Cổ Long không sợ bị người khác tính kế sao?


"Ha ha ha! Tính kế? Nếu có thể, mời, ta có quen một vị tiền bối Lưỡng Cực trung kỳ, nếu không ta đã chẳng mua bán thoải mái thế rồi." Cổ Long cười lạnh nói, lại tặc lưỡi nghĩ 'Với lại, trình độ của tu sĩ nhân giới, đùa hả, tu luyện mấy hồi là mình đủ sức đánh cho chúng không thấy ngày mai rồi, đấy còn chưa kể khả năng của đấng sáng thế mà mình  có được.'


Nhìn khuôn mặt cứng ngắc, lạnh tanh của Cổ Long, bọn Lý Hải Vân và Lăng Bảo Xuân cũng không biết phải nói thế nào, xem nét mặt của Cổ Long hình như không phải nói đùa cho vui. Ách, nhân giới bây giờ còn tu sĩ Lưỡng Cực trung kỳ sao?


'Hôm nay, quen thêm hai người này cũng không phải chuyện xấu.' Cổ Long khẽ nhếch khóe miệng.


Thời gian nhanh chóng trôi qua, thời điểm đấu giá hội mở ra đã đến, đấu giá hội lần này sẽ có một bất ngờ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play