Mấy ngày kế tiếp, Trịnh Dĩnh cứ cảm thấy đoàn phim hình như thiếu thiếu ai, nhưng cụ thể là thiếu mất người nào thì cô không nghĩ ra.

Cho đến khi vô tình nghe được đoạn đối thoại giữa đạo diễn và Dư Hữu Nghị ——

Dư Hữu Nghị: “Mấy ngày nay sắc mặt của anh trông tốt nhỉ, thải âm bổ dương đấy à?”

Đạo diễn: “Cút đi! Tôi được như vầy là vì mấy hôm nay Thẩm công tử không có ở đây. Cậu ta không đứng sau lưng nhìn chằm chằm như trước nên áp lực của tôi cũng giảm đi rất nhiều! Cậu nói thử xem, cậu ta tuổi trẻ tài cao lại đầy tiền như thế, nhưng tại sao không lo lắng sự nghiệp mà cứ chạy đến đoàn phim làm gì? Thật là chẳng hiểu nổi!”

Dư Hữu Nghị: “Anh không hiểu là vì anh nghèo quá, chờ đến khi anh có đủ tiền trở thành nhà đầu tư, chắc chắn khi đó anh sẽ hiểu được là, người sống trên đời cũng chỉ nhờ vào mỗi một việc là kiếm tiền mà thôi.”

Nghe lỏm được nhiêu đó, Trịnh Dĩnh mới bừng tỉnh hiểu ra là thiếu ai.

Hóa ra là người đầu tư và tên trợ lý hay phá bĩnh của anh ta đó mà.

Cô không quan tâm vì sao mấy ngày nay nhà đầu tư không đến, nhưng mà cô lại thấy lạ ở một điều, không biết từ khi nào nhà đầu tư Thẩm đã nhẹ nhàng tồn tại ở trong lòng của cô, hơn nữa lại xuất hiện trong những ngày lộn xộn gần đây  —— Mấy ngày mà Trần Tinh cứ gây chuyện mãi mà.

Đầu tiên là đi tìm đạo diễn để đòi sửa kịch bản. Trần Tinh dựa hơi của cậu mình, lúc ấy theo như lời chị thư ký ghi chép tại trường quay nói lại, cậu Trần Tinh gọi điện thoại cho đạo diễn, nói với ông ấy là, “Nếu bộ phim của chúng ta có thể tìm được một biên kịch chuyên nghiệp thì tôi đảm bảo hiệu quả sẽ tuyệt vời hơn nhiều, hy vọng đạo diễn đồng ý với ý kiến của tôi. Hai ngày sau người của tôi sẽ mang tiền đầu tư đến cho đoàn làm phim.”

Sau đó đạo diễn vô cùng bất đắc dĩ cầm kịch bản chạy đi tìm Trịnh Dĩnh.

Trịnh Dĩnh lật kịch bản ra xem, kinh ngạc đến ngây người trước hiệu quả của biên kịch chuyên nghiệp mà cậu Trần Tinh nói —— kịch bản sửa đổi quá rõ ràng, đầu tiên là giảm số cảnh quay của Trịnh Dĩnh; sau đó ở những cảnh còn lại mà cô được xuất hiện, biên kịch nọ chỉ hận không thể khiến cho khán giả cứ tưởng rằng tất cả việc xấu đều là do cô nữ phụ gây ra.

Nếu dựa theo kịch bản này, không cần phải nghi ngờ gì cả, chỉ cần mở ti vi xem phim thì Trịnh Dĩnh sẽ là diễn viên bị đông đảo khán giả đồng tâm hiệp lực mắng tới chết.

Đạo diễn bất đắc dĩ nói với Trịnh Dĩnh: “Cô nói xem kịch bản bị sửa thành như vậy, tôi còn cảm thấy khó mà tiếp nhận nổi, nhưng ai bảo cậu cô ta đầu tư bộ phim này cơ chứ!”

Trịnh Dĩnh cũng không suy nghĩ nhiều, cô cười hì hì đáp: “Đạo diễn à, không có việc gì đâu, cứ diễn theo kịch bản mà cô ấy sửa đi, dù sao giảm cảnh diễn nhưng lại không giảm tiền, chỉ cần trả em đủ tiền không thiếu một đồng thì cô ấy muốn gì em cũng nghe theo hết!”

Dư Hữu Nghị kiên quyết phản đối: “Không được! Không thể diễn như vậy được! Nếu diễn xong thì hình tượng của cô cũng tan tành mất luôn. Có khi sau này vai diễn của cô chỉ toàn là người xấu hay là đồ bại hoại cũng nên!”

Trịnh Dĩnh hiếm khi sáng suốt, hỏi lại Dư Hữu Nghị: “Anh Hữu Nghị, vậy em không diễn nữa, tháng sau anh cho em vay tiền trả nợ nhé?”

Dư Hữu Nghị lập tức quay đầu vỗ bả vai đạo diễn nói: “Bạn học cũ, tôi tin vào khả năng của anh, chỉ với câu nói vừa rồi, tôi cảm thấy nhất định anh có thể đạt được giải thưởng lớn cũng nên!”

★★★★★

Trịnh Dĩnh diễn theo kịch bản của Trần Tinh được hai ngày. Hai ngày này đủ khiến cho Vạn Vũ Thần ức chế không chịu được.

Cậu ta lén nói với Trịnh Dĩnh: “Nếu không phải giữ hình tượng thì tôi đã rút da của cô ta ra xem mặt mũi dày dặn thế nào rồi, đổi tích cách vai diễn của người khác á, đúng là đồ đáng ghét!”

Nhưng Trịnh Dĩnh lại không cảm thấy sao, bởi vì vừa lúc cô có thể dựa vào tính cách của nhân vật để đối phó với Trần Tinh trong lúc quay phim, cô cảm thấy thật ra thế này còn sướng hơn rất nhiều.

Hai ngày sau, Trần Tinh bảo muốn xem thử phản ứng của mọi người trước khi phim trình chiếu nên sẽ tổ chức một hoạt động ra mắt người hâm mộ.

Cậu cô ta là người bỏ tiền để đóng bộ phim này, thế nên đạo diễn cũng không thể phản đối.

Trần Tinh cho người trong phòng làm việc của mình liên lạc với rất nhiều phóng viên, người hâm mộ, tổ chức hoạt động rầm rộ khỏi phải nói.

Trong buổi hoạt động ngày hôm đó, Trần Tinh và Trịnh Dĩnh phải diễn chung một cảnh, địa điểm là ở tầng hai trên sân thượng, nội dung cảnh diễn là nữ phụ tức tối khi nam phụ đi tìm nữ chính để ngăn cản nam chính hẹn hò với nữ chính, vì vậy cô ta chạy tới nhà nữ chính, nói dối là mình đã ngủ với nam chính và cả nam phụ rồi, hơn nữa giờ mình đã có con, chỉ có điều tạm thời chưa biết ai là cha đứa trẻ. Sau đó nữ phụ tự mình ngã xuống bậc cầu thang, vờ như là do nữ chính đẩy cô ta ngã xuống, trong đũng quần đã buộc sẵn một túi máu dự phòng, khi ngã nó sẽ bị vỡ ra, rồi giả vờ đau đớn tố cáo nữ chính lòng dạ ác độc muốn giết chết con mình.

Trịnh Dĩnh thừa biết đoạn ngã cầu thang là do Trần Tinh cho thêm vào sau đó. Chẳng qua cô ta chỉ muốn tìm cơ hội khiến cô phải chịu đau mà thôi nhưng cô chẳng quan tâm. Còn nhớ năm xưa lúc cô còn là một diễn viên đóng thế, cô đã từng chịu đựng mười hình phạt tàn khốc thời Mãn Thanh, ngã cầu thang với cô mà nói chẳng qua chỉ như đang gãi ngứa mà thôi.

Lúc Trịnh Dĩnh có mặt, Trần Tinh vẫn còn chẳng thấy ở đâu, nhưng bốn phía hiện trường đã chật kín phóng viên và cả người hâm mộ. Cô nhìn lướt qua vẻ mặt của nhóm fan, sự căm thù hừng hực như bốc cháy.

Trịnh Dĩnh chẳng để tâm làm gì. Dù sao ánh mắt có giết người được đâu, cứ nhìn trừng nhau thoải mái.

Một lát sau Trần Tinh mới lả lướt đi ra. Fan của cô ta lại phát cuồng hú hét.

Trịnh Dĩnh cảm thấy thật kì diệu quá mà, tại sao Trần Tinh có thể giữ được hình tượng uyển chuyển hiền lành hoạt bát như vậy trước mặt fan của cô ta kia chứ. Quả nhiên giữa thế giới bao la rộng lớn này, cuộc sống là một bộ phim dài, người có kỹ năng diễn xuất tốt là người có thể vui vẻ ở mọi lúc mọi nơi.

Trong tiếng hét “Tinh Tinh em yêu chị”, Trần Tinh ưỡn ẹo lên cầu thang.

Cô ta đứng đối diện Trịnh Dĩnh, quay lưng về phía tất cả mọi người và cầu thang mình vừa mới leo lên.

Đạo diễn chỉ đạo chuyên viên quay phim điều phối ánh sáng. Ánh sáng còn chưa chiếu tới mặt, Trần Tinh bỗng bật cười một tiếng, thì thầm hỏi: “Cô có biết tại sao tôi ghét cô đến vậy nhưng vẫn để cô nhận vai phụ trong bộ phim này không?”

Trịnh Dĩnh trả lời không để ý: “Cô muốn tự tra tấn bản thân chứ gì nữa!”

Trần Tinh cười lạnh một tiếng: “Cô đừng khua môi múa mép với tôi để làm gì, không có tác dụng đâu!” Cô ta kéo mạnh tay Trịnh Dĩnh, “Bây giờ tôi sẽ nói cho cô biết tại sao, chỉ cần đối mặt với cô ở một khoảng cách gần, tôi mới có cơ hội khiến cô cút khỏi làn giải trí!”

Cô ta vừa nói xong đã hất tay Trịnh Dĩnh rồi trẹo chân lăn thẳng trên cầu thang xuống.

Trịnh Dĩnh ngạc nhiên nhìn hành động tự mình biến mất của Trần Tinh, mừng rỡ đến giật thót cả người.

Cái đồ đàn bà ngu ngốc này, chuẩn bị nhiều ngày như thế mà chỉ xài thứ thủ đoạn ngủ xuẩn đến vậy sao.

★★★★★

Trần Tinh lăn lộn từ trên cầu thang xuống đã tạo ra một tình cảnh vô cùng hỗn loạn.

Nhân viên đoàn làm phim lập tức lao xuống vây quanh thăm hỏi xem có bị sao không. Cung Tĩnh cũng vội vàng chạy đến.

Trần Tinh ngã vào lòng Cung Tĩnh, trong tiếng kêu gào của nhóm fan hâm mộ, cô ta run run chỉ tay về phía Trịnh Dĩnh đang đứng ở trên đầu cầu thang, yếu ớt thì thào: “Trịnh Dĩnh không cố ý đâu mà!” Cung Tĩnh biến sắc ngẩng đầu nhìn Trịnh Dĩnh, trong khiếp sợ có mừng rỡ ngạc nhiên, như thể giá trị của mình được hai người phụ nữ tranh giành mà trở nên vui vẻ.

Chỉ một câu nói của Trần Tinh cũng đủ khiến nhóm fan tức tối đến mức nào.

Họ hận không thể xông lên xé tan Trịnh Dĩnh ra: “Đồ phụ nữ thủ đoạn! Nhất định là cô ta cố ý, ghen tị với Tinh Tinh nhà chúng ta vừa xinh đẹp lại thành công như vậy! Đáng thương Tinh Tinh nhà mình, hiền lành ngây thơ lại còn giải thích hộ cô ta!”

Hiện trường mất khống chế, người hâm mộ phá hàng rào bảo vệ, chạy thẳng lên tầng hai.

Trịnh Dĩnh chưa kịp xem náo nhiệt thì đã bị Dư Hữu Nghị kéo vào lòng chạy nhanh về phòng nghỉ.

Anh ta giống hệt như hiệp khách, che chở chắc chắn bảo vệ cô, tránh được tiếng mắng của nhóm fan hâm mộ và cả máy quay của đông đảo phóng viên, vật lộn mãi mới vào phòng nghỉ được.

Thực ra Trịnh Dĩnh không hề cảm thấy tình cảnh vừa rồi có gì mà đáng sợ, cô biết mình có thể đối phó. Nhưng bây giờ bỗng thấy sống mũi mình cay cay.

Dư Hữu Nghị bảo vệ cho cô đấy.

Ôi, hy vọng anh ấy đừng đòi tiền quà vặt mà mình nợ bữa giờ…

“Cô bị ngu đấy à? Định đứng đó chờ người hâm mộ xông lên rồi xé xác cô sao? Không biết tránh đi trước à? Ăn cho lắm vào nên não cũng úng rồi phải không?”

Sau khi hai người bình an đến được khu phòng nghỉ, Dư Hữu Nghị không nhịn được bắt đầu mắng chửi cô.

Trịnh Dĩnh cười hì hì không buồn phiền chút nào: “Tôi không sợ họ đâu! Anh Hữu Nghị này, anh nói xem có phải Trần Tinh đọc nhiều tiểu thuyết cẩu huyết lỗi thời quá rồi không? Cái chiêu hôm nay mà cô ta dùng á, mẹ nó đó là chiêu được dùng trong tiểu thuyết võ thuật trên trang mạng Tấn Giang từ năm năm trước rồi, tiểu thuyết đó cũng bị gỡ từ lâu. Anh nói xem cô ta bị ngu rồi đúng không? Sao không dùng cách nào đang thịnh hành một chút!”

Dư Hữu Nghị trợn mắt nhìn cô, rống lên: “Như thế nào là thịnh hành nữa hả? Có muốn tôi tạt cho cô một bát nước không đây?”

Trịnh Dĩnh vội vàng xua tay: “Không cần dùng đến cái đó đâu! Em nghĩ cô ta nên tìm cách ngủ với người đại diện anh tuấn mạnh mẽ của em này, thổi gió bên gối đểu người đại diện dìm em chìm nghỉm luôn, thế không phải xong à?”

Dư Hữu Nghị khom lưng cởi một chiếc giày đập lên người Trịnh Dĩnh: “Mẹ nó, cô còn dám bảo cô ta ngủ với tôi nữa à? Cái đồ khốn nạn nhà cô, nếu cô dám sắp xếp một đêm tình thử xem, tôi giết chết cô luôn”.

★★★★★

Trần Tinh nằm trong bệnh viện.

Tình trạng hỗn loạn, tiến độ quay phim sụt giảm, đạo diễn hận không thể kêu gọi tất cả nhân viên bán thận trả lại tiền cho cậu của Trần Tinh, sớm ngày tiễn bước cô cháu gái chuyên đi gây chuyện xấu

Trên mạng xã hội thì xôn xao.

Phóng viên cố gắng thêm mắm dặm muối vào tin tức rồi đăng lên trên mạng; người hâm mộ Trần Tinh thi nhau gào thét yêu cầu Trịnh Dĩnh cần giải thích.

Sau đó có người tung một bức ảnh lên, trong đó có chụp nội dung kịch bản mới sửa đổi. Trong phim Trịnh Dĩnh đê tiện đến mức nào, hãm hại người khác ra làm sao. Có người còn nói đây là bản sắc diễn xuất của Trịnh Dĩnh, phải để một diễn viên như vậy cút ra khỏi đoàn làm phim, cút ra khỏi giới giải trí.

Dư luận thấy vậy cũng khá là bức xúc, họ đi theo người hâm mộ Trần Tinh cùng nhau gào thét đòi Trịnh Dĩnh phải công khai xin lỗi, sau đó rời khỏi đoàn phim, cút ra khỏi giới giải trí.

Thậm chí họ còn đề xuất ý kiến là, nếu đoàn phim không loại bỏ Trịnh Dĩnh thì họ sẽ tẩy chay bộ phim này, kiên quyết không xem.

Đối mặt với dư luận phản đối mạnh mẽ đến mức này, Trịnh Dĩnh vẫn không hề buồn khổ.

Trịnh Dĩnh vốn không tim không phổi, cha mẹ em trai cô cũng vậy. Em trai Trịnh Dĩnh – Trịnh Diệu Tổ còn gửi tin nhắn chúc mừng cô: “Chị ơi, chị nổi tiếng rồi! Em muốn đến đoàn làm phim thăm chị để người ta cũng biết em là em trai chị quá.”

Sau khi Dư Hữu Nghị nhìn thấy tin nhắn của thằng em, suýt chút nữa anh ta đã nước mắt giàn giụa bởi vì đầu óc không bình thường của cả nhà họ Trịnh.

“Người nhà cô không ai bình thường hả?” Dư Hữu Nghị đọc xong không kìm được lòng mình.

★★★★★

Ở giữa sức nóng của dư luận, Trịnh Dĩnh không ngờ người thứ nhất đứng ra công khai ủng hộ cô lại là người vẫn luôn khư khư giữ hình tượng của mình – Vạn Vũ Thần.

Vạn Vũ Thần bày tỏ quan điểm trên trang mạng cá nhân: Trịnh Dĩnh không phải người như thế, cô ấy bị hãm hại.

Cậu ta vừa đăng lên, trong nháy mắt đã chịu sự công kích nặng nề.

“Xin hỏi cậu là người nào vậy? Mười tám năm qua chưa đủ hot nên muốn ăn theo để nổi cùng đúng không? Được rồi, bọn tôi cho cậu nổi lên luôn”.

Trần Tinh bác bỏ không khách sáo.

Người đại diện cũng hết sức bất mãn với cậu ta. Anh ta nói: Nếu cậu còn nói bậy lần nữa, tôi sẽ đóng băng tất cả hoạt động của cậu luôn!

Trịnh Dĩnh tò mò hỏi thử Vạn Vũ Thần: “Kẻ hai mặt này, sao bây giờ cậu chính trực quá vậy, không sợ bị người đại diện đóng băng hoạt động à?”

Lúc này đây không có người nào khác, Vạn Vũ Thần cũng vứt luôn bộ mặt giả tạo, hếch mũi, hừ lạnh đáp: “Sợ cái rắm gì! Con mẹ nó mười sáu tuổi tôi đã bị cái thằng ngốc đại diện kia lừa gạt, tôi ký hợp đồng sáu năm với hắn mà đã nổi được đâu, đến cả bộ phim này cũng là do chính tay tôi giành được! Bây giờ tôi còn nửa năm hợp đồng nữa, tôi sợ hắn đóng băng nửa năm cuối này sao? Lâu quá đi mà, làm tôi sợ muốn chết! Hơn nữa, sau khi bộ phim này trình chiếu trên truyền hình, bọn họ còn phải đến xin tôi ký tiếp hợp đồng luôn ấy chứ, đóng băng cái khỉ gì!”

Trịnh Dĩnh trầm ngâm một chút, sau đó vẻ mặt cô đầy đồng tình cảm thán: “Quá siêu, hóa ra cậu debut còn sớm hơn tôi nữa! Bây giờ tôi đang đỏ thì hóa đen mất rồi, thế mà cậu vẫn còn thích tôi, thật là đáng thương!”

Vạn Vũ Thần tức giận muốn xông thẳng ra ngoài.

“Đừng cản tôi! Ông đây muốn sửa lại câu đó! Trịnh Dĩnh đúng là một người phụ nữ khốn khiếp nhiều thủ đoạn!”

★★★★★

Chưa hết hai ngày, trên internet vẫn xôn xao ầm ĩ, không ít dân mạng tự cho mình là đúng còn đứng ra công kích, nếu đoàn làm phim không đổi Trịnh Dĩnh, nếu Trịnh Dĩnh không nói xin lỗi Trần Tinh thì ngày nào họ cũng đến đoàn làm phim ném trứng gà thối cho xem.

Đạo diễn lo lắng, hỏi Dư Hữu Nghị có tiền không.

Dư Hữu Nghị nói không như chém đinh chặt sắt, sau đó còn hỏi đạo diễn mượn tiền để làm gì.

Đạo diễn: “Mua thủy quân viết bài nhấn chìm dư luận.”

Bỗng nhiên Dư Hữu Nghị cảm thấy, người anh em trước mắt thật ra rất quan tâm đến mình.

Có điều anh vẫn kiên trì một mực bảo mình chẳng có xu nào cả.

Trần Tinh đã ra viện rất nhanh.

Cô ta không quan tâm dư luận sôi trào đến mức nào, trở lại đoàn làm phim như một người thắng lợi

Chuyện đầu tiên cô ta thực hiện khi đến đoàn làm phim là đi tìm đạo diễn, trình bày kế sách: “Anh nhìn tình hình dư luận giờ mà xem, không đổi nữ phụ chỉ sợ là không được, bây giờ trên mạng đã đề xuất Trịnh Dĩnh rời khỏi giới giải trí rồi, sau này không chỉ đoàn phim chúng ta mà nếu cô ấy còn muốn tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí này chỉ sợ là quá khó! Cho nên anh đuổi sớm thì hơn, dù sao chỉ thiệt hại không nhiều”.

Đạo diễn uyển chuyển tỏ thái độ: “Đổi diễn viên là chuyện lớn lắm đấy, phải suy nghĩ kỹ càng, báo trước với người đầu tư một tiếng, hơn nữa còn phải được sự đồng ý của anh ta.”

Trần Tinh cười tươi nói luôn: “Đạo diễn muốn nói cậu của em sao ạ?”

Đạo diễn không nhịn được quẹt miệng.

“Trần Tinh, tôi nghĩ hình như cô hiểu lầm thì phải. Thật ra người đầu tư lớn nhất của bộ phim này là Thẩm Nhất Phàm – cậu Thẩm chứ không phải là cậu của cô! Cho nên ngoài cậu cô ra thì chúng ta còn phải hỏi ý kiến của Thẩm công tử nữa!”

Trần Tinh cười đắc ý: “Thẩm công tử có ý kiến gì sao? Gần đây anh ấy còn đang bận tìm cậu em bàn chuyện hợp tác đấy!”

Khóe miệng đạo diễn giật một cái. Sau một phút đấu tranh ông quay sang nói với Trần Tinh: “Dù thế nào đi nữa, cho dù anh ta có đi tìm cậu của cô hay không, thì với tôi mà nói, bây giờ người đầu tư lớn nhất bộ phim này vẫn luôn là cậu Thẩm, cho nên tôi vẫn phải tự mình hỏi ý kiến cậu ấy!”

Trần Tinh thờ ơ nhún nhún vai: “Ok, vậy anh hỏi đi, dù sao kết quả cũng giống nhau thôi mà, anh không thấy phiền là được rồi!”

Trần Tinh lắc eo đi ra, từng bước trên đường đều dương dương đắc ý như nắm chắc thành công.

Đạo diễn nhìn lại Dư Hữu Nghị, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bất đắc dĩ và tiếc hận.

“Bạn học à, tôi chỉ giúp cậu được đến mức này thôi! Trịnh Dĩnh có được ở lại hay không phải nhờ vào vận may của cô ấy rồi!”

Ông nhỏ giọng nói với Dư Hữu Nghị, đồng cảm tiếc nuối cho tương lai Trịnh Dĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play