Edit: Sakura Trang

“Xi nhi, hắn là hoàng tử, không thể vô lễ”

“Tại sao, như vậy có thể mang theo trí nhớ rời đi mà”

Cái đuôi nhỏ của hắn phải đi, người đến đón hắn được gọi là Phương công công bên người hoàng đế, cha đối với hắn cung kính có thừa, nhưng Lạc Xi lại cực kỳ ghét hắn.

Cha nói với hắn, Tiêu Thức phải đi hưởng phúc khí lớn, đó là thiên mệnh, không thể trái.

Lúc đó Lạc Xi không hiểu, Hồng Nguyệt giáo không tốt sao? Hắn cũng có thể cho Tiêu Thức tất cả thứ hắn mong muốn, hoàng cung có cái gì tốt, tường cao ngói xanh, không có chút tự do nào.

Hơn nữa trong một lần nghe lén góc tường hắn biết được, cha và Phương công công muốn xóa đi trí nhớ của Tiêu Thức, muốn thành người làm việc lớn, một thân liêm khiết, bất kể tương lai mưa gió ra sao, bản thân hắn phải tự gánh chịu.

Suy nghĩ của đứa trẻ luôn bộc lộ ra qua lời nói, đến giống như nước lũ và mãnh thú…

“Lạc Xi ca ca, chúng ta đi lấy nước đi” Lúc nhỏ Tiêu Thức thật là khả ái, như oa oa làm từ sữa, thích nhất khoai lang đỏ và Lạc Xi ca ca của hắn.

“Ngươi chạy trở về hoàng cung của ngươi, không cần đi theo ta nữa”

Tiêu Thức lại bị quát, mặc dù không phải lần thứ nhất bị Lạc Xi quát, nhưng lần này hắn thật sự tổn thương, bởi vì mỗi một câu của Lạc Xi đều đang đuổi hắn đi.

“Ta không muốn, ta không muốn đi về, ta muốn đi theo ngươi, ngươi đừng không cần ta” Nãi oa oa răng còn không mọc đủ, khóc lên còn ồn ào hơn cái chuông trên lắc tay.

Lạc Xi bị kêu gào đến phiền, tiện tay ném cho hắn một cái còi ngọc, “Đừng khóc, khóc ta nhức đầu, cái này cho ngươi, sau này ngươi nhớ ta thì thổi vang nó, cho dù ngươi ở đâu ta cũng sẽ đi tới bên cạnh ngươi” Trước khi đi thì xoay người hơi có vẻ uy hiếp nói “Không cho phép thổi linh tinh, nếu không ta đánh ngươi”

Tiêu Thức cười khanh khách, chạy chậm đuổi theo Lạc Xi, vừa chạy vừa thổi, Xi xoay người làm bộ muốn đánh hắn, hắn co cổ lại, mặt lộ vô tội “Bây giờ ta đang nhớ ngươi a!”

Tình cảm lúc nhỏ, có vài người, đó chính là cả đời.

Mấy ngày kế tiếp, còi kia kêu không ngừng, vang vọng bên trong Hồng Nguyệt giáo, đệ tử trong giáo thấy Lạc Xi liền trêu ghẹo nói: “Tiểu tức phụ của người lại nhớ ngươi kìa”

Lạc Xi đỏ mặt thẹn thùng, tức giận len lén lẻn vào trong phòng của Tiêu Thức trộm còi ngọc lại, sau đó sợ hắn khóc liền cả đêm xuống núi đi tìm khoai lang đỏ cho hắn.

Nhất niệm thất ý, bán phân tương tư, Lạc Xi làm sao có thể nghĩ đến cái đuôi nhỏ cả ngày thổi còi làm phiền hắn này ngày thứ hai liền muốn đi xa, nếu như được, hắn định mang hắn bay lên cao, mặc hắn thổi đến thiên trường địa cửu, lại không nghĩ cho tới bây giờ còi ngọc vẫn còn an ổn ở trong túi hắn.

Đêm đó, nãi oa oa đập đỏ lòng bàn tay, khóc câm cổ họng, cánh cửa kia từ đầu đến cuối vẫn đóng chặc, chưa từng mở ra.

Hôm sau về núi,

Lạc Xi mới được báo, pháp trận đã khởi động, cần hai giọt máu trong tim hắn để áp trận, hắn không nói hai lời, lấy ra đao nhỏ từ trong ngực.

Đao nhỏ kia tựa như móc câu, dùng để ám toán, không phải dùng cụ thích hợp để lấy máu trong tim, lại có thể chặt đứt tương tư, lấy máu xong Lạc Xi nằm ba tháng, Tiêu Thức đã sớm rời đi Hồng Nguyệt giáo, một tháng sau liền trở về trong ngôi ‘nhà’ hoàng kim kia, chẳng qua trong lòng hắn vui vẻ sao, người dốt nát không biết lầu cao, không biết bầu trời rộng lớn bên ngoài, không biết đại bàng khác chim trong lồng chỗ nào.

Năm năm sau Lạc Xi học thành xuống núi, không về.

Ngươi là quân, vậy ta liền là thần, ngươi cầm quyền, ta liền làm bạn bảo vệ ngươi, ngươi thú nữ nhi Thượng thư, ta liền đứng bên ngoài canh giữ…

Lạc Xi biết bản tính Tiêu Thức chân thành, không hợp làm quân chủ, mặc dù bị cuốn vào quyền lợi tranh giành, ngày lên triều thức đêm làm việc, mệt mỏi không ngủ đủ giấc, hắn một mình đứng ở bên ngoài vòng xoáy, đợi hắn tranh mệt mỏi, cướp không được, tùy thời có thể mang hắn đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play